Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Công Cố Chấp Bắt Đi Ấp Trứng

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thanh Dương vỗ đầu gà nhỏ của mình: “Đừng sợ, A Hủ sắp hoá hình rồi.”



Nhìn bản thân trong gương, Lạc Hủ ngẩn ngơ không nói nên lời.

Làn da trắng như tuyết, lông mày thanh tú, đôi môi đỏ tươi như lửa, đôi mắt như ngọc trai tạo cho người ta một cảm giác ngây thơ hồn nhiên chưa trải sự đời. Nếu nhìn kỹ, ở khoé mắt bên phải còn có một nốt ruồi son.

Nếu Thanh Dương là cây liễu trên núi xuân thì cậu chính là lá phong đỏ dưới ánh nắng mùa thu.

Gương mặt này có bảy, tám phần giống với gương mặt kiếp trước của cậu nhưng lại sáng sủa và bắt mắt hơn nhiều.

Lạc Hủ nghe nói rằng khi linh thú tu luyện thành hình, ngoại hình sẽ phần nào chịu ảnh hưởng từ ý muốn của chủ nhân, có lẽ gương mặt này được tạo ra dựa trên ý nghĩa của Thanh Dương.

Thanh Dương đang đứng ở phía sau chải tóc cho cậu, trong lúc chải còn dựa cả người vào cậu.

Giọng nói của hắn vang lên bên tai Lạc Hủ, âm điệu có chút buồn bã: “A Hủ, tại sao em không muốn hoá hình? Có phải em không muốn gặp ta hay là không muốn nói chuyện với ta?”

Lạc Hủ cảm thấy bản thân trả lời thế nào cũng không thể làm hài lòng hắn nên chỉ có thể nói: “Không phải, tôi sợ bản thân trong rất xấu xí mà thôi.”

Thanh Dương bật cười nói: “Sao A Hủ lại xấu xí được? Em chính là người đẹp nhất trên thế gian.”

Lạc Hủ lo lắng nghĩ thầm, người này chắc chắn vì quá đau lòng mà phát điên rồi, hắn ta thật sự coi cậu là người bạn đời đã chết kia của mình. Nếu sau mười năm, khi cậu nghỉ hưu thì hắn ta sẽ ra sao đây?

Nhưng đến tối, cậu nhanh chóng nhận ra người đầu tiên nên lo lắng là cậu mới phải.

Lạc Hủ co mình vào góc tường, cậu ôm gối giằng co với Thanh Dương. Sau khi hoá thành hình người, cậu thật sự không thể chấp nhận được việc bản thân bị một người đàn ông ôm ngủ.

Lạc Hủ: “Tôi muốn ngủ một mình trên một cái giường.”

Thanh Dương nhẹ nhàng nói: “Không được.”

Lạc Hủ: “Vậy tôi muốn quả trứng ngủ cùng.”

Trong mắt Thanh Dương lóe lên một tia ngạc nhiên, sau đó ánh mắt hắn trở nên dịu dàng hơn: “Được.”

Nửa khắc sau, Thanh Dương nhìn quả trứng nằm giữa ngăn cách hai người, hắn bỗng chốc không biết nói gì.

Thanh Dương: “A Hủ.”

Lạc Hủ trở mình, quay lưng với hắn, cậu ngáp một cái thật dài, lầm bầm kéo chăn: “Ưm… Buồn ngủ quá…”

Sáng sớm hôm sau, Lạc Hủ mở mắt nhìn quả trứng trong lòng mình rồi nhìn mình đang bị Thanh Dương ôm lấy, cậu tuyệt vọng nghĩ: A Nan Luật, tôi yêu cầu được tăng lương!

Trời còn sớm, Lạc Hủ rảnh rỗi ngồi ở sân, dùng bút lông vẽ một khuôn mặt lên quả trứng.

Cậu dùng đầu ngón tay lăn quả trứng, nhớ lại hôm thấy Thanh Dương buồn bã sờ vào quả trứng, trong lòng cậu chợt cảm thấy có chút không nỡ nhưng vẫn nên dạy nam chính ngốc nghếch này một chút kiến thức.

“Tôi là đực nên cho dù có ấp thêm một trăm năm nữa cũng không nở ra được. Anh nên đưa nó cho một tiên nữ nào đó ấp đi. Tôi thấy quả trứng này rất giống với trứng chim, có lẽ công chúa điểu tộc có thể ấp được đó.”

Vẻ mặt dịu dàng của Thanh Dương dâng biến mất, hắn từng bước tới gần Lạc Hủ, gương mặt tối sầm như muốn ăn thịt người: “A Hủ, em không thích nó sao?”

A Nan Luật: “Phát hiện đối tượng nhiệm vụ có dấu hiệu mất lý trí, đề nghị an ủi kịp thời.”

Lạc Hủ nhớ lại cảnh mình bị lấy máu trước đó, cậu sợ hãi nhanh chóng ôm lấy quả trứng voà lòng, liên tục nói: “Thích, thích mà.”

Thanh Dương hỏi: “Ồ? Thích đến mức nào?’

Lạc Hủ mỉm cười nói: “Thích hơn cả anh.”

Trong giây phút đó, gương mặt của Thanh Dương phải nói là đủ mọi sắc thái.

Kết quả là tối hôm đó, Thanh Dương đã cắn lên cổ cậu một dấu răng thật sâu, đến hôm nay vẫn chưa biến mất.

Lạc Hủ thở dài trong lòng: Đã lớn như vậy rồi mà cách giận dỗi giống như trẻ con.

Sau đó, Thanh Dương đưa cho cậu một cái túi càn khôn để cậu có thể mang quả trứng bên người bất kỳ lúc nào.

Lạc Hủ nghĩ, nếu Thanh Dương quý trọng quá trứng này đến như vậy thì liệu rằng nó có liên quan tới người đó hay không?

Lạc Hủ đang mải mê suy nghĩ mà không để ý gió lạnh đột ngột nổi lên. Không gian phía sau cậu tách ra một khe hở, một bàn tay lặng lẽ thò ra từ trong đó rồi kéo cậu vào.

Trong khoảnh khắc đó, Lạc Hủ nhanh chóng giấu quả trứng vào trong túi càn khôn.
« Chương TrướcChương Tiếp »