Chương 3

Chỉ lo xem bình bụng có to hay không mà quên mất xem miệng bình!

Lạc Hủ dùng cả mạng gà để giãy giụa nhưng chỉ vừa mới giãy được vài cái thì cánh cửa đã được mở ra. Trong nháy mắt đó, cậu chẳng dám động đậy.

Nghe tiếng bước chân, Lạc Hủ đoán là hai người.

“Điện hạ, hôm nay tộc trưởng điểu tộc dẫn đích nữ tới đây để bái kiến nhưng thật ra bọn họ cố ý tới thiên giới để liên hôn.”

“Ồ?” Ánh mắt Thanh Dương bình tĩnh như không có chuyện có thể quấy rầy tâm trạng của hắn.

Đột nhiên ánh mắt hắn có chút thay đổi.

Chỉ thấy trên chiếc bàn sạch sẽ có một cọng lông gà màu xám nhạt lẳng lặng nằm trên bàn.

“Điện hạ?” Thấy Thanh Dương thất thần một lúc lâu, Phong Thần liền nhắc nhở hắn: “Ngài định xử lý như thế nào?”

Thanh Dương nhặt cọng lông gà lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, khoé môi hắn khẽ nhếch.

“Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta tự có tính toán.”

“Vâng.”

Phong Thần lui xuống. Lạc Hủ nghe động tĩnh xung quan, hình như Thanh Dương cũng đã đứng dậy rời đi.

Cậu vừa mới thở ra một hơi, sau lưng chợt vang lên một giọng nói ôn hòa: “A Hủ ở đây làm gì?”

Lạc Hủ: ...

Chỉ thấy phần miệng bình hoa sứ có một cặp mông gà tròn vo.

Phần đầu bị kẹt trong bình hoa, giống như một con đà điểu đang vùi đầu vào cát chỉ có thể dẩu đít ra, hai cái chân ngắn nhỏ không ngừng đạp lung tung trên không trung.

Lạc Hủ cố gắng cả nửa ngày, không những không chui ra được mà còn bị kẹt chặt hơn.



Cái mông gà đáng chết này! Sao lại to như vậy chứ!

Đột nhiên phía sau truyền tới tiếng cười trầm thấp tựa như đang cố gắng kìm lại, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.

Lạc Hủ: …

Bây giờ cậu dọn tới sao Hoả ở còn kịp không?

“A Hủ tới đây là tìm lệnh bài thông hành để trốn thoát khỏi ta sao?” Thanh Dương hỏi.

lg giả ngu không hé răng.

Giọng điệu của Thanh Dương lại càng ôn hoà: “Những con gà ngày hôm qua đã được chế biến thành nhiều món rất bổ dưỡng, em có muốn thử không?”

Lạc Hủ: ?!

Tên điên này đang cảnh cáo cậu! Cho dù cậu có bỏ trốn hay ở lại nhưng chỉ cần làm trái ý hắn thì kết cục chính là trở thành nồi canh gà.

Bên mép bình hoa, hai chân gà liều mạng vùng vẫy đã buông xuống, không dám cử động chút nào.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, lông tóc trên người Lạc Hủ đều dựng lên.

Bàn tay của Thanh Dương đặt lên mông gà của cậu, ngón tay thon dài luồng vào trong bộ lông gà, âu yếm vuốt ve cặp mông căng mọng.

Lạc Hủ: !!!

“Chíp! Chíp chíp chíp!”

Khuôn mặt trong bình hoa của Lạc Hủ như bị nóng chín, cậu vặn mông theo bản năng, cố gắng thoát khỏi bàn tay của Thanh Dương.

Nhưng cuối cùng vẫn không có tác dụng gì, bây giờ cậu chỉ có thể mặc người xâu xé.

Trên đỉnh đầu truyền tới âm thanh trầm thấp, khàn khàn: “Cái mông này của A Hủ thật đầy đặn.”

“Chíp chíp! Chíp chíp chíp! Chíp Chíp Chíp!”

Lạc Hủ tức giận mắng to: Đồ thần kinh! Đồ biếи ŧɦái!

“Cảm giác… Rất thoải mái.”

Những đầu ngón tay phủ đầy vết chai mỏng di chuyển trên mông gà. Cái mông của Lạc Hủ không ngừng run rẩy. Một lát sau, cậu đã bị sờ soạng tới mức lông trên người đều dựng hết lên.

Cậu nghe thấy giọng nói đầy thoả mãn của hắn: “Sau này ta sẽ nuôi A Hủ mập lên.”

Lạc Hủ:...

Phi!

Cậu đã hạ quyết tâm. Từ nay về sau cậu sẽ không ăn một miếng cơm nào do Thanh Dương đút nữa.



Tiếng nhạc vang lên như dòng suối chảy róc rách, sức sống tràn đầy giữa bầu không khí buổi tiệc.

Công chúa điểu tộc khoác lên bộ trang phục khiêu vũ được đính những chiếc lông vũ mạ vàng sặc sỡ đứng giữa đại điện. Theo tiếng nhạc vang lên, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, vòng eo mềm mại, cả đại điện như được ánh sáng rực rỡ trên người công chúa chiếu rọi.

Phía trên đại điện, mọi người đều chăm chú quan sát, nhìn không chớp mắt, ngoại trừ hai người một gà.

Lạc Hủ cúi đầu chuyên tâm mổ thức ăn trong lòng bàn tay Thanh Dương. Cậu cứ cảm thấy ngoại trừ Thanh Dương thì còn có một ánh mắt khác đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Cậu nói chuyện với hệ thống trong đầu mình: “A Nan Luật? A Nan Luật? Người luôn nhìn chằm chằm vào tôi là ai?”

A Nan Luật nói: “Đó là nhị điện hạ Dung Ngọc, là em trai cùng cha khác mẹ của Thanh Dương.”

Lạc Hủ: “Vậy tại sao tên đó cứ nhìn về phía tôi? Còn cười tươi như thế là gì?”

A Nan Luật suy nghĩ một chút: “Có lẽ do những con gà trước đó mà Thanh Dương mang tới và cậu quá khác nhau.”

Lạc Hủ: “Khác nhau chỗ nào?”

A Nan Luật: “Xấu đến mức không gà nào sánh bằng.”

Lạc Hủ:...