Hệ thống nói cậu phải làm thế thân cho vợ của Thanh Dương – một người goá vợ có tinh thần thất thường, còn hứa hẹn cho cậu 1 tỷ tiền hưu.
Cá mặn nào đó: "Có chuyện tốt như vậy sao?"
Vì thế mà Lạc Hủ đã ấn chân gà của mình vào hợp đồng lao động này.
Không bao lâu, Thanh Dương móc một quả trứng từ trong ngực ra bắt cậu ấp.
Lạc Hủ hoảng sợ muốn chết: "Ấp… Ấp trứng?"
Nhưng cậu là gà trứng mà!
Mà quả trứng này là một quả trứng có linh tính, suốt ngày cứ coi cậu là gà mẹ mà đuổi theo sau.
Cậu ngủ thì quả trứng này sẽ chui vào trong chăn cậu.
Cậu sờ cá thì nó sẽ cố gắng thu hút sự chú ý của cậu.
Lúc cậu chạy trốn bỏ bê công việc, quả trứng này sẽ đuổi theo cậu tới cùng trời cuối đất.
Tuy nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm ở đây chính là Lạc Hủ cứ cảm thấy chiếc công tâm cơ này luôn lấy lý do ấp trứng để chiếm tiện nghi cậu.
Khi trứng chưa mở linh trí, Thanh Dương đưa tới hai bộ hỉ phục, giọng điệu ôn hoà nói: “A Hủ, chúng ta thành thân với nhau mới có thể giúp nó mở linh trí.”
Sau khi quả trứng mở linh trí, Thanh Dương lại kéo cậu lên giường, hắn vô cùng đứng đắn cởϊ qυầи áo cậu ra: “A Hủ, chúng ta phải gần gũi với nhau nhiều mới có thể giúp nó sớm ngày phá xác.”
Khi quả trứng phát sốt, Thanh Dương dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “A Hủ, nó là quả trứng thuộc hệ nước lửa cho nên cần chúng ta song tu để trung hòa linh lực…”
Lạc Hủ đỡ lấy cái eo bủn rủn của mình, cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa mà đá người xuống giường: “Ai thích ấp thì cứ ấp đi!”
Kết quả không bao lâu sau, Thanh Dương đưa tới một rương vàng, hắn dịu dàng hỏi: “A Hủ có thích không?”
Lạc Hủ: "Hình như mình cũng có thể chịu đựng một chút…"
Sau đó cậu không ngần ngại gì mà đem vàng bỏ vào túi càn khôn.
Lưu ý: Bản dịch chỉ đúng 60-70% nội dung gốc, mong mọi người thông cảm!