Châu Quang Bảo Khí Các, vừa nghe tên đã thấy mùi xa hoa đập vào mặt.
Tuy nhiên nơi bọn họ được mời làm khách không phải một phòng tiệc nguy nga lộng lẫy, mà là một Thuỷ Các lịch sự tao nhã. Lụa mỏng màu trắng tung bay theo gió, muôn vàn lá sen phủ kín mặt hồ, nương theo ánh sáng có thể mơ hồ trông thấy nụ hoa nhòn nhọn cao vυ"t đứng trên mặt nước, thỉnh thoảng còn có chuồn chuồn bay tới đáp xuống.
Trong đình rất ít đèn, những viên minh châu được khảm khắp nơi chiếu sáng mảnh thiên địa này rõ như ban ngày, hào quang dịu nhẹ như ánh trăng sáng tỏ khiến lòng người bất giác thư thái. Ngoài người mời bọn họ là Hoắc tổng quản Hoắc Thiên Thanh, trong đình còn có hai người tiếp khách, phân biệt là Tô Thiếu Khanh và Mã Hành Không, một người văn nhã nhẹ nhàng, một người nổi danh giang hồ.
Hoắc Thiên Thanh và Tô Thiếu Khanh đều là nhân tài kiến thức rộng rãi, đặc biệt là Tô Thiếu Khanh, nghe đâu còn là một cử nhân. Lúc tán gẫu tùy tiện vài câu cũng là dã sử kinh điển, song phong thái lại vô cùng ung dung tiêu sái, tràn đầy cái gọi là "Hiệp khí", quả thật là một người trẻ tuổi cực kỳ xuất sắc. Thảo nào Hoắc Thiên Thanh còn coi trọng gã hơn cái tên Mã Hành Không nịnh hót kế bên.
Hoắc tổng quản đãi khách rất chu đáo, cho dù Tô Kết chỉ là tên vô danh tiểu tốt trên giang hồ cũng không có cảm giác bị lãnh đạm. Nhưng mọi người từ minh châu nói đến Tiểu Chu hậu, lại từ Tiểu Chu hậu nói đến Nam Đường hậu chủ, tóm lại không đi vào vấn đề chính.
Cuối cùng trước khi Tô Kết cảm thấy mất kiên nhẫn, chủ nhân của Châu Quang Bảo Khí Các cũng xuất hiện. Lão là Diêm Thiết San, Đại lão bản của Hoắc Thiên Thanh, cũng là một trong những lão thần đã phản bội vương tử của Kim Bằng vương triều.
Diêm Thiết San vừa đi tới đã nhiệt tình cầm tay Lục Tiểu Phụng: "Bộ dạng ngươi vẫn vậy, cũng giống như lần trước ta gặp ngươi ở Thái Sơn, không thay đổi chút nào!" Nói xong lão mới chuyển mắt nhìn những người khác, khi nhìn tới Tô Kết đôi mắt tức khắc sáng ngời, khen: "Vị thiếu hiệp này tướng mạo thật đẹp."
Tô Kết sắc mặt lạnh nhạt gật đầu: "Tại hạ Tô Kết."
Diêm Thiết San nhìn anh hồi lâu mới đi đến trước mặt Hoa Mãn Lâu, vỗ vai y cười nói: "Ngươi chắc là Thất Đồng của Hoa gia rồi, các ca ca của ngươi đều từng tới đây, Tam Đồng với Ngũ Đồng tửu lượng đặc biệt tốt."
Hoa Mãn Lâu mỉm cười gật đầu: "Thất Đồng cũng có thể uống vài chén."
Chào hỏi một hồi Diêm Đại lão bản mới mời mọi người ngồi xuống, sau khi rượu và thức ăn được dọn lên lão một bên không ngừng gắp đồ ăn cho Lục Tiểu Phụng, một bên nói giỡn với hắn. Món là món ăn Sơn Tây, giọng cũng là giọng Sơn Tây, hơn nữa vị Đại lão bản này mở miệng ngậm miệng đều "Sơn Tây bọn ta" thế này thế kia, chỉ sợ người ta không biết lão là người lớn lên ở Sơn Tây vậy.
Lục Tiểu Phụng đặt chén rượu xuống, bỗng nhiên nói: "Nhưng không biết Nghiêm tổng quản là người ở đâu?"
Mã Hành Không giành nói: "Là Hoắc tổng quản chứ không phải Nghiêm tổng quản."
Lục Tiểu Phụng: "Ta không nói về Hoắc tổng quản của Châu Quang Bảo Khí Các, mà là nội khố tổng quản Nghiêm Lập Bản của Kim Bằng vương triều năm xưa."
Vẻ mặt Diêm Thiết San nháy mắt thay đổi, nụ cười cứng đờ, ánh mắt nhìn Lục Tiểu Phụng cũng trở nên hơi kỳ lạ.
Lục Tiểu Phụng thấy thế hai mắt sáng rực, từng câu từng chữ nói: "Đại lão bản chắc hẳn có quen biết người này, nếu như thế phiền ngươi chuyển lời cho hắn. Hắn có một món nợ cũ vài chục năm, hiện tại đã có người chuẩn bị tìm hắn đòi lại."
Diêm Thiết San buông đũa lạnh lùng mở miệng: "Hoắc tổng quản, tiễn khách."
"Khoan đã." Tô Kết chậm rãi nói, "Hôm nay ta mới phát hiện, tuy rằng Lục Tiểu Phụng nhìn thì rất thông minh, nhưng thật ra lại là người không giỏi ăn nói, vậy nên Diêm lão bản nhất định phải tha thứ cho hắn."
Lục Tiểu Phụng trợn mắt há hốc mồm: "Ta......"
Tô Kết cho hắn một ánh mắt câm miệng rồi tiếp tục nói với Diêm Thiết San: "Trước hết ta muốn nói rõ ràng, hôm nay chúng ta đến đây đúng thật là vì chuyện của Đại Kim Bằng vương triều, nhưng không phải vì bản thân chúng ta, mà vì có người tự xưng là Đại Kim Bằng vương nhờ Lục Tiểu Phụng giúp hắn thu hồi tài sản đã bị ba vị lão thần đoạt mất. Lục Tiểu Phụng vốn dĩ là một tên thích xen vào việc người khác, lại trúng mỹ nhân kế của đối phương nên hôm nay chúng ta mới ở đây."
Sau khi Diêm Thiết San nghe xong lời này sắc mặt càng kỳ quái hơn, giống như đã nghe được một chuyện cực kỳ phi lý.
Qua một lúc lâu, lão thở dài: "Không sai, ta là Nghiêm Lập Bản. Ta không biết các ngươi nghe thấy những lời này ở đâu, nhưng có một việc ta muốn nói với các ngươi. Những năm gần đây không biết đã có bao nhiêu người mượn danh nghĩa tiểu vương tử tới tìm ta, mục đích đều là vì những châu báu của cải này."
Lục Tiểu Phụng chết lặng, hoá ra vừa rồi bọn họ bị Diêm Thiết San coi là hạng người tham lam mơ ước bảo vật.
Diêm Thiết San cắn răng nói: "Những kẻ đó đương nhiên đều bị ta nhìn thấu, bởi vì......"
Lão nói còn chưa nói xong đột nhiên có bảy tám hắc y nhân từ trong bóng đêm nhảy ra, chẳng nói câu nào đã xông tới tấn công mọi người, chiêu chiêu trí mạng, không chừa đường sống.
Thấy rõ bộ dáng bọn họ, Diêm Thiết San tức khắc vừa kinh vừa giận: "Các ngươi dám phản bội ta!"
Trong Thủy Các nháy mắt trở nên hỗn loạn, đám hắc y nhân này đều là cao thủ nhất đẳng, cho dù là Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu cùng lúc bị hai ba người quấn lấy trong chốc lát cũng khó mà thoát thân, còn tên Mã Hành Không thực lực rõ ràng quá kém, tình hình càng lúc càng nguy cấp. Tô Thiếu Khanh cầm trong tay một đôi đũa nhưng lại dùng ra kiếm pháp vô cùng tinh xảo, nhất thời đánh cũng thành thạo, khiến người không ngờ tới chính là bản thân Diêm Thiết San võ công vậy mà rất không tầm thường, thậm chí theo đánh giá của Tô Kết thì còn cao hơn Lục Tiểu Phụng một chút.
Đúng lúc này một bóng người cao lớn xuất hiện bên ngoài đình, hắn bạch y tóc đen, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt băng lãnh vô tình như vỏ kiếm màu đen trong tay hắn.
Lục Tiểu Phụng tức khắc lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng: "Tây Môn Xuy Tuyết!"
Cái tên này cực kỳ có lực chấn nhϊếp, khoảnh khắc Lục Tiểu Phụng la lên tên này động tác của mọi người đồng loạt dừng lại, có mấy tên hắc y nhân thậm chí còn lộ rõ vẻ sợ hãi và ý muốn rút lui.
Nhưng Tây Môn Xuy Tuyết ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn bọn chúng, lạnh lùng nói: "Kiếm của ta vừa ra khỏi vỏ thì nhất định phải gϊếŧ người, các ngươi có chắc muốn ép ta xuất kiếm?"
Hắn nói xong câu đó lập tức có hai người vận khinh công chạy đi, những người còn lại nhìn nhau rồi đồng loạt tấn công hắn.
Cuối cùng những sinh mệnh này đều biến thành huyết châu trên thân kiếm Tây Môn Xuy Tuyết, tiếp đó lại bị hắn nhẹ nhàng thổi đi.
Khuôn mặt Diêm Thiết San tức giận chưa tan, giọng nói cũng trở nên có phần chói tai: "Hoắc tổng quản, những người này là có chuyện gì?"
Hoắc Thiên Thanh hơi cúi đầu, không ai có thể thấy rõ vẻ mặt của gã: "Do thuộc hạ sơ suất."
Diêm Thiết San nhìn gã nửa ngày mới lạnh lùng nói: "Quên đi, không được có lần sau."
Tây Môn Xuy Tuyết nhìn Tô Kết một cái rồi chuyển mắt dừng trên người Tô Thiếu Khanh: "Ngươi dùng kiếm?"
Tô Thiếu Khanh: "Đúng vậy."
Tây Môn Xuy Tuyết gật đầu: "Hai mươi năm sau ngươi có thể đấu một trận với ta."
Sắc mặt Tô Thiếu Khanh tức khắc đen như đáy nồi, có dấu hiệu máu nóng lên não, Tô Kết khẽ cười một tiếng: "Chuyện hai mươi năm sau còn xa vời lắm, sinh mệnh tốt đẹp, chúng ta vẫn nên quý trọng hiện tại đi. Diêm lão bản, những lời lúc nãy ngươi vẫn chưa nói xong đâu, ngươi có thể nhìn thấu mấy tên giả danh tiểu vương tử, có phải là có phương pháp gì không?"
Diêm Thiết San gật gật đầu: "Không sai, hoàng thất của Đại Kim Bằng vương triều đều có một đặc điểm rất nổi bật, bọn họ......"
Giọng nói của Diêm Thiết San chợt ngưng bặt, một vết huyết hoa nở rộ trước ngực lão. Lão cúi đầu nhìn xuống ngực mình, một đoạn mũi kiếm sáng như tuyết từ trước ngực đâm ra.
Hoắc Thiên Thanh sắc mặt tái nhợt, quát hỏi: "Kẻ nào hạ độc thủ?"
"Là ta." Một dáng người lả lướt từ trong nước nhảy lên, giọng nói trong trẻo uyển chuyển, rõ ràng là một nữ tử.
Nàng kéo khăn trùm đầu xuống, lộ ra mái tóc đen như mây, Lục Tiểu Phụng thất thanh nói: "Đan Phượng?"
Thượng Quan Đan Phượng oán hận nhìn Diêm Thiết San: "Ta là Đan Phượng công chúa của Đại Kim Bằng vương bệ hạ, hôm nay đặc biệt tới thanh toán nợ cũ ngày xưa với ngươi."
Diêm Thiết San trừng lớn mắt hoảng hốt nhìn nàng, nhưng cuối cùng cũng không nói được lời nào nữa.
Tô Kết cười lạnh một tiếng: "Diêm lão bản đang nói đến chỗ quan trọng, cớ sao Đan Phượng công chúa lại gϊếŧ hắn? Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của cô nương chắc đã ngây người trong hồ nước không ít thời gian nhỉ?"
Thượng Quan Đan Phượng nghiến răng nói: "Không sai, ta quả thực đã đợi rất lâu để tự tay gϊếŧ hắn báo thù!"
Tô Kết gằn từng chữ: "Vậy một kiếm này của công chúa đâm cũng thật đúng lúc đấy!"
Thượng Quan Đan Phượng: "Ngươi, ngươi có ý gì?"
Nhưng Tô Kết lại không hề nhìn nàng nữa, trực tiếp nói với Lục Tiểu Phụng: "Ta đi trước."
Hoa Mãn Lâu thở dài một tiếng cũng nói với Lục Tiểu Phụng: "Ta ở bên ngoài chờ ngươi."
Ánh trăng đêm nay thật ra rất không tệ, nhưng không ai có tâm tư đi thưởng thức. Tô Kết ngẩng đầu nhìn ánh trăng một lúc chợt mở miệng: "Kỳ thật vừa rồi ta có thể cứu Diêm lão bản."
Hoa Mãn Lâu im lặng một lát mới trả lời: "Nhưng ngươi lại không cứu hắn."
Tô Kết nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì ta cho rằng có một người nhất định sẽ ra tay cứu hắn, vả lại người đó còn đứng gần với Diêm lão bản hơn ta, càng dễ dàng thành công, thế nhưng hắn ngay cả nhích người một tí cũng không làm."
Hoa Mãn Lâu hít vào một hơi chậm rãi nói: "...... Người đó là Hoắc Thiên Thanh."
Tô Kết: "Đúng vậy."
Lúc ấy Tây Môn Xuy Tuyết và Tô Thiếu Khanh cách xa nhất, Lục Tiểu Phụng cùng Hoa Mãn Lâu thì vừa vặn đứng đối diện Diêm Thiết San, có bàn ghế ngăn cách ở giữa, đứng gần Diêm Thiết San nhất là Tô Kết, Hoắc Thiên Thanh với Mã Hành Không. Tuy Thượng Quan Đan Phượng có võ công, nhưng thực lực của nàng tuyệt đối không thể đánh đồng với Hoắc Thiên Thanh.
Hoa Mãn Lâu: "Bản thân Diêm lão bản cũng có võ nghệ trác tuyệt, nhưng hắn cũng không thể nhận ra được sự tồn tại của Đan Phượng công chúa, Hoắc tổng quản có lẽ cũng vậy."
Tô Kết: "Quả thực có khả năng này."
Một lúc sau Tô Kết đột nhiên nở nụ cười: "Nói mới nhớ, ban nãy ta nghe thấy Diêm lão bản gọi ngươi là Thất Đồng?"
Hoa Mãn Lâu hơi mỉm cười: "Gia phụ, gia huynh và trưởng bối trong nhà đều gọi ta như vậy."
Tô Kết quay đầu đánh giá y, nửa ngày mới lời mang ý cười nói: "Chuyên này thật đúng là......" Nói đến đây lại đột ngột im bặt nhưng ý cười trên mặt vẫn chưa hề biến mất.
Hoa Mãn Lâu: "Tô huynh sao lại không nói hết?"
Nụ cười của Tô Kết trở nên gian xảo: "Ta nói ra ngươi cũng không được tức giận."
Hoa Mãn Lâu mỉm cười: "Ta cũng không dễ nổi giận với bằng hữu."
Tô Kết tiến lại gần y một bước, nhẹ giọng nói: "Vô cùng...... Đáng yêu."
Hoa Mãn Lâu: "......"
Trong bóng tối Tô Kết nhìn không rõ vẻ mặt của đối phương, thấy y chẳng nói câu nào bèn thấp giọng hỏi: "Hoa Mãn Lâu, ngươi giận rồi hả?"
Hoa Mãn Lâu khẽ ho một cái: "...... Không có."
Sau đó hai người đều không nói chuyện nữa, không khí cũng trở nên có chút vi diệu. May mà không bao lâu sau Tây Môn Xuy Tuyết đã bước ra ngoài, hắn gật đầu với hai người rồi rời đi, tiếp đó Lục Tiểu Phụng và Đan Phượng công chúa cũng đồng loạt đi ra.
Hoa Mãn Lâu tiến lên một bước: "Chuyện ra sao rồi?"
Lục Tiểu Phụng cười khổ: "Hoắc Thiên Thanh nói ngày mai sẽ chờ ta ở Thanh Phượng quan lúc mặt trời mọc, hắn nói hắn muốn lãnh giáo Linh Tê Nhất Chỉ của ta."
Tô Kết nhướng mày: "Ngươi? Liên quan gì tới ngươi? Người là ngươi gϊếŧ?"
Sắc mặt Thượng Quan Đan Phượng hơi tái xanh, trong mắt lại hiện lên một ít ánh nước: "Người là ta gϊếŧ, ngày mai để ta đi là được rồi! Lẽ ra phải là ta đi!"
Lục Tiểu Phụng thở dài: "Ngươi cần gì phải như vậy, Hoắc Thiên Thanh đã hứa sẽ trả lại tất cả những thứ đã thiếu lại cho các ngươi, còn lại đều là chuyện của nam nhân."