Edit & Beta: Tiểu Bao Tử Giờ Ngọ, Tô Kết nửa dựa vào lan can trong đình nghe Hoa Mãn Lâu đánh đàn.
Thường nói cầm tựa nội tâm, lời này đúng là không sai chút nào. Mặc dù Tô Kết nghe không hiểu đây là khúc gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh tận hưởng sự yên bình và vui sướиɠ bộc lộ trong ca khúc.
Kết thúc một khúc Hoa Mãn Lâu ấn lên dây đàn đang rung động, ngẩng đầu hỏi: "Ngươi thật sự không lo lắng chút nào sao?"
Tô Kết lười biếng mở miệng: "Ta lo lắng chuyện gì, ba vạn lượng bạc kia à? Mấy ngày nay diễn cũng náo nhiệt thật, gì mà Diệp thành chủ lúc thì bị thương, khi thì trúng độc rồi lại bình an không có việc gì xuất hiện, ầm ĩ đến mức cả thành loạn hết lên. Đánh nhau thôi mà, có cần phải biến đổi bất ngờ vậy không?"
Nói xong anh lại cười hỏi Hoa Mãn Lâu "Hơn nữa cho dù ta thật sự thua táng gia bại sản, ngươi nhẫn tâm nhìn ta ngủ ngoài đường hả?"
Hoa Mãn Lâu nhoẻn miệng cười: "Nếu như ta ý chí sắt đá đến thế thì lần đầu gặp ngươi đã bỏ ngươi ngủ trên đường cái rồi."
Tô Kết cười mà không nói, Hoa Mãn Lâu đương nhiên không phải người ý chí sắt đá, nếu không y không phải Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu lại hỏi: "Chuyện của Diệp thành chủ ngươi thật sự không tò mò sao?"
Tô Kết nói: "Ta không phải Lục Tiểu Phụng, Diệp Cô Thành cũng không phải bằng hữu của ta, ta tò mò làm gì? Nói khó nghe hơn là nếu như hắn thật sự bị thương, ngược lại sẽ có lợi cho ta."
Anh khó hiểu nhìn Hoa Mãn Lâu: "Sao ta cứ cảm thấy ngươi có chút tò mò nhỉ?"
Hoa Mãn Lâu cười nhạt: "Chỉ cần là người đều sẽ tò mò, ví dụ như một năm trước ngươi rõ ràng không hề có nội lực, vậy mà bây giờ có thể đuổi theo Công Tôn Đại Nương mấy ngày không bỏ, khiến nàng mệt mỏi kiệt sức, việc này ta làm sao cũng nghĩ không ra."
"Được nha, hóa ra ngươi đang chờ ta ở đây." Tô Kết cười như không cười dùng tay chọt chọt y, sau đó tiến lại gần Hoa Mãn Lâu: "Vậy thì ta cũng tò mò một chuyện, nếu đổi lại là trước kia vấn đề này ngươi chắc chắn sẽ không hỏi, cho dù trong lòng ngươi nghi ngờ ta cũng sẽ không, vì sao bây giờ lại hỏi?"
Hoa Mãn Lâu khẽ thở dài: "Đại khái là quan tâm sẽ bị loạn đi, ta chưa bao giờ nghe nói tới phương pháp có thể nhanh chóng tăng công lực mà không để lại tai hoạ ngầm."
"Có." Tô Kết vươn tay gảy nhẹ dây đàn, thong thả nói: "Nếu có người luyện công một ngày tương đương với người khác khổ luyện một tháng, vậy thì muốn trở thành cao thủ nhất lưu trong vòng một năm, có phải một việc rất đơn giản không?"
Hoa Mãn Lâu rất lâu không nói nên lời, Tô Kết đang nói ai? Tất nhiên là bản thân hắn rồi! Nhưng trên đời sao lại có chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế, nếu là thật, người trước mắt há có thể dùng hai chữ thiên tài để hình dung?
Nếu phải dùng một từ để miêu tả, đó chính là -- giống yêu.
Thiên tài cũng là phàm nhân, phàm nhân sẽ có cực hạn. Nếu có người nói với Hoa Mãn Lâu hắn tu luyện một ngày tương đương với người khác luyện 10 ngày, Hoa Mãn Lâu vẫn sẽ tin. Nhưng nếu có người nói hắn tu luyện một năm bằng với những người khác luyện vài chục năm, vậy thì có nói ra cũng không ai tin được.
Bởi vì đây không phải chiêu thức võ công đặc biệt, mà là nội lực cần phải tích lũy từng chút một chứ không thể mưu lợi. Lục Tiểu Phụng, Tây Môn Xuy Tuyết thậm chí bản thân y đều là thiên tài trẻ tuổi được người ca tụng trên giang hồ, thế nhưng một thân nội lực hùng hậu của bọn họ cũng là do từ nhỏ ngày đêm cần cù chăm chỉ tu luyện hơn hai mươi năm, mà Tô Kết chẳng qua chỉ dùng thời gian một năm để san bằng khoảng cách này, vậy phải khủng khiếp đến mức nào?
Sau một lúc lâu Hoa Mãn Lâu mới hồi thần: "Ta thật sự khó mà tin được, nhưng lại không thể không tin. Có điều chuyện này ngươi tốt nhất không nên nói cho người khác biết."
Tô Kết cười nhẹ một tiếng: "Yên tâm, ta chỉ nói cho ngươi nghe."
Sau đó anh đổi giọng hỏi: "Nhân tiện ta đã nghe ngươi đánh đàn vài lần rồi, khúc gì ngươi cũng biết sao?"
Hoa Mãn Lâu: "Không dám nói tất cả, ta chỉ biết được vài khúc phổ biến mà thôi, ngươi hỏi cái này làm gì?"
Tô Kết hơi nhếch khóe môi, ý cười càng sâu: "Phượng Cầu Hoàng cũng biết?"
Bàn tay vuốt ve mặt đàn của Hoa Mãn Lâu run lên, thiếu chút nữa làm đứt dây đàn: "...... Sao lại hỏi vậy?"
Tô Kết nghiêng đầu: "Tò mò? Ta đọc trong sách sử nói năm đó Trác Văn Quân nghe xong một khúc Phượng Cầu Hoàng đã bỏ trốn với Tư Mã Tương Như, khúc này cũng trở thành kiệt tác được lưu truyền qua nhiều thời đại, ta chỉ muốn biết khúc này rốt cuộc cảm động đến mức nào."
Hoa Mãn Lâu im lặng rất lâu, đột nhiên nở nụ cười: "Được, ta đàn cho ngươi nghe."
Tiếng đàn sâu thẳm lại vang lên trong sân.
Phượng Cầu Hoàng thật ra cũng không phải một khúc quá dài, Tô Kết nhắm mắt lại rất nhanh đã nghe hết, Hoa Mãn Lâu nhẹ giọng hỏi: "Thế nào?"
Tô Kết mở mắt ra, nhìn Hoa Mãn Lâu cười nhạt nói: "Quả thật có vài phần triền miên đau khổ."
Thật ra Tô Kết không có tí xíu tế bào âm nhạc nào luôn, dù sao anh hát khó nghe đến mức nhân thần cộng phẫn. Nếu không phải lúc trước được nghe Hoa Mãn Lâu đàn mấy khúc khác như Thạch Thượng Lưu Tuyền, Âu Lộ Vong Cơ, Tiên Nhân Khúc linh tinh thì anh cũng không phân biệt nổi khúc Phượng Cầu Hoàng này có gì không giống với mấy khúc khác.
Nói chung đây là cái được mệnh danh thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường, không biết làm thơ cũng biết ngâm.
Tô Kết đứng dậy vươn vai, nhìn Hoa Mãn Lâu thật sâu rồi cười nói: "Nghỉ ngơi đủ rồi, ta cũng nên xuất phát thôi, dù sao cũng không thể để con mồi thư giãn quá lâu."
Hoa Mãn Lâu: "Đừng quên trận quyết chiến vào ngày mười lăm tháng tám."
Tô Kết cười nhạt: "Yên tâm, trước lúc đó ta nhất định sẽ trở về."
Tô Kết không nhanh không chậm đi về hướng Công Tôn Đại Nương, anh cũng không vội, bởi vì anh phát hiện Công Tôn Đại Nương bị anh truy đuổi như chó nhà có tang không chịu rời khỏi Kinh thành. Không biết nơi này có thứ gì khiến ả cố chấp, liều mạng cũng muốn ở lại như thế, chẳng lẽ bây giờ ả vẫn rất tự tin vào khinh công của bản thân?
Chỉ có điều vậy cũng không thể tốt hơn.
Tô Kết như đang ra ngoài dạo chơi, thậm chí giữa đường còn ghé vào quán ăn một chén hoành thánh, dạy dỗ một tên trộm thò tay vào túi tiền của mình, mãi đến khi màn đêm buông xuống mới chịu bỏ dáng vẻ không chút để ý đi.
Anh thích làm một số việc thú vị vào ban đêm, giống như dã thú luôn thích săn mồi khi mặt trời xuống núi. Đêm tối có thể che giấu nguy hiểm, chôn giấu bí mật, để con người dễ dàng giải phóng bản thân.
Tuy nhiên, đi một hồi sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi, dấu ấn tinh thần để lại trên người Công Tôn Đại Nương bỗng nhiên dao động kịch liệt, chứng tỏ đối phương đang gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Tô Kết mặt lặng như nước, anh nhất định sẽ không để Công Tôn Đại Nương chết trên tay người khác!
Khi Tô Kết dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới vị trí dấu ấn thì nhìn thấy một nam tử mặc bạch y, dáng người thẳng tắp đưa lưng về phía anh, trong tay cầm một dải băng đỏ siết chặt cổ một bà lão.
Bà lão đó tất nhiên là Công Tôn Đại Nương.
Tô Kết không chút nghĩ ngợi nhặt một viên đá dưới đất bắn vào người nam nhân, nam nhân nghiêng người né tránh rồi nới lỏng dải băng cầm trong tay, xoay người nhìn qua, khoảnh khắc đó Tô Kết thấy được một khuôn mặt quen thuộc.
Diệp Cô Thành!
Thấy rõ gương mặt này, ngay cả Tô Kết cũng phải kinh ngạc một hồi, chẳng qua ngay sau đó anh chậm rãi cười nói: "Diệp thành chủ quả nhiên bình an vô sự, thậm chí còn có thể xông ra gϊếŧ người, những người đặt cược vào thành chủ mà thấy được cảnh này chắc có thể yên tâm rồi."
Diệp Cô Thành ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí cũng rất lạnh: "Tại sao ngươi lại ở đây?"
Tô Kết không hề tránh né nhìn thẳng hắn, giọng điệu cũng mang theo một tia băng lãnh: "Ta đã nói rồi, Công Tôn Đại Nương là con mồi của ta, mà một thợ săn ưu tú sẽ không bao giờ chịu được việc con mồi của mình chết trong tay người khác."
Diệp Cô Thành cười khẩy: "Thế nhưng một tên thợ săn đã chết thì thứ gì cũng không lấy được."
Trên mặt Tô Kết lộ ra vẻ kinh ngạc: "Chẳng lẽ Diệp thành chủ muốn gϊếŧ ta?"
Ánh mắt Diệp Cô Thành nhìn anh có vài phần tiếc hận, thậm chí xen lẫn một tia thương hại, hắn nhàn nhạt nói: "Ta vốn không muốn gϊếŧ ngươi, chỉ là ngươi đã thấy quá nhiều thứ không nên thấy!"
Tô Kết bất đắc dĩ thở dài, vẻ mặt u oán nói: "Người làm chuyện đáng xấu hổ thì không nên chết, thay vào đó một người qua đường vô tội như ta lại đáng chết? Trên đời này sao lại có chuyện phi lý như vậy?"
Diệp Cô Thành làm ngơ màn trình diễn của anh, diện vô biểu tình mở miệng: "Kiếm trong tay ta chính là đạo lý."
Nói xong kiếm của hắn đã ra khỏi vỏ!
Diệp Cô Thành gϊếŧ người cần mấy chiêu?
Một chiêu. Chỉ một chiêu là đủ rồi, bởi vì chín mươi chín phần trăm người trên thế giới này không xứng để hắn ra kiếm thứ hai.
Cuối cùng Tô Kết cũng được tự mình thể nghiệm chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên, cảm nhận khi làm mục tiêu và khi làm người đứng xem đương nhiên cách biệt một trời một vực, khí thế của một kiếm này khiến người ta hãi hùng khϊếp vía, huống hồ nó còn nhanh như vậy, gần như trong chớp mắt đã bay tới trước mặt.
Tô Kết không lùi bước mà lại tiến tới, đánh thẳng về phía mũi kiếm. Lúc sắp chạm tới mũi kiếm cơ thể anh bỗng trở nên mềm mại dị thường, mềm như xương cốt khắp người đều biến thành nước, anh như một con cá đang bơi, lại giống một con linh xà, thân mình áp sát lưỡi kiếm Diệp Cô Thành một đường lao tới đánh thẳng vào tay hắn, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.
Diệp Cô Thành chưa kịp phản ứng đã cảm thấy tay phải đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhức khó có thể chịu được, ngay sau đó trong tay chợt nhẹ, kiếm đã rơi vào tay Tô Kết.
Tô Kết cầm bội kiếm của Diệp Cô Thành nhảy lên mái nhà, từ trên cao nhìn xuống hắn. Sau đó, anh mỉm cười dưới ánh trăng, khuôn mặt tuyệt diễm rực rỡ sáng ngời: "Diệp thành chủ, Thiên Ngoại Phi Tiên của ngươi ta đã thấy, bây giờ ta cũng trả lại ngươi một kiếm."
Lời vừa dứt anh liền đánh một kiếm về phía Diệp Cô Thành.
Không một từ nào có thể diễn tả sự kinh khủng của một kiếm này, tựa như mang theo sức mạnh của thiên địa, trấn áp tứ phương, khiến cho phong vân biến sắc. Nhật nguyệt vì nó ảm đạm, núi sông vì nó cúi đầu, nơi mũi kiếm đang chỉ, thẳng tiến không lùi, diệt sạch phá kiệt.
Kinh thiên địa, quỷ thần khϊếp.
Diệp Cô Thành không hề nhúc nhích, bởi vì dưới uy thế bao phủ của nhát kiếm này ngay cả một bước hắn cũng không đi được, thậm chí hắn còn dám khẳng định, trên đời không có bất cứ kẻ nào có thể tiếp được một kiếm này, không một ai.
Nhưng hai mắt hắn lại sáng kinh người, như thể có hai ngọn lửa đang bùng cháy, giống như một người đã đi tới cùng đường bí lối đột nhiên tìm được hi vọng.
Một người nếu đã bước lêи đỉиɦ núi, chẳng lẽ không phải đã chạy tới cuối con đường?
Nhưng lúc này lại có người giúp ngươi xóa bỏ lớp sương mù trước mắt, để ngươi nhìn thấy một ngọn núi còn cao lớn nguy nga hơn thì sao?
Sáng nghe đạo, chiều chết có hề gì?
- -------------------
Dành cho những ai thích đàn tranh.
石上流泉 - Thạch Thượng Lưu Tuyền
https://www.youtube.com/watch?v=uCepyN6pRuM
鸥鹭忘机 - Âu Lộ Vong Cơ
https://www.youtube.com/watch?v=xUoAB8Yvk5Q
凤求凰 - Phượng Cầu Hoàng
https://www.youtube.com/watch?v=uD0TwkVtYF4