Chương 4.1: Ba giả

Lời nói của Khương Thanh Nịnh gây sốc, khiến cả người Giản Anh choáng váng.

Cô há hốc mồm: “Ba giả?”

Khương Thanh Nịnh “A” một tiếng: “Trọng điểm là chuyện này sao? Chẳng lẽ không phải bạn trai thì không……”

“Từ từ, ba giả! Sao tớ lại không nghĩ ra chứ? An An của tớ có thể đi học rồi!” Bà mẹ già Giản Anh thiếu chút nữa chảy nước mắt vui mừng.

Cô không có hứng thú với chuyện có bạn trai gì đó, nhưng mà, tìm một người ba giả cũng là một cách giải quyết vấn đề tốt.

Hiện tại không phải có thể dùng tiền mướn người giả làm bạn trai bạn gái để dẫn về nhà đối phó với ba mẹ sao, vậy cô cũng có thể dùng tiền mướn người diễn kịch với cô, vượt qua buổi phỏng vấn ba mẹ này.

Giáo viên nhà trẻ sẽ không tìm hiểu sâu về người ba, chỉ cần con gái có thể đi học, những chuyện khác đều không phải vấn đề.

——

Kể từ khi Lục Quý Dữ gặp Giản Anh trong thang máy ở khách sạn nhanh đó, cũng nhận thức rõ ràng Giản Anh cố tình lảng tránh anh.

Lúc ấy anh không tỏ vẻ đã nhận ra cô, cũng không cản cô, là vì luyến tiếc.

Nỗi sợ hãi trong mắt cô không phải là giả, mà mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, tạo thành phản ứng anh là ác nhân như vậy, anh không thể làm lơ sự thật này.

Nhưng anh không thể để mặc cô đi như vậy được.

5 năm này anh vẫn luôn tìm cô, hiện giờ cuối cùng cũng được như mong muốn gặp lại cô, anh nhất định phải tìm mọi cách giữ cô lại bên người.

Sau ngày đó, anh bắt đầu bố trí, từng bước một tiếp cận Giản Anh, để cô đỡ phòng bị với anh.

Bước đầu tiên, là để cô ở lại thành phố Vân.

Trong văn phòng tổng tài Tập đoàn Vân Thượng, Lục Quý Dữ tiếp đón Phí Tuyết.

Ánh mặt trời chiếu sáng không gian rộng rãi trong phòng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bầu trời và đường chân trời bên ngoài, thật sự có cảm giác đứng trên đỉnh mây.

Phí Tuyết đứng bên cửa kính sát đất ngắm phong cảnh, tấm tắc cảm khái: “Lục tổng, tôi thật sự bội phục anh, với điều kiện và địa vị của anh, còn phải thỉnh thoảng hạ mình đến toà nhà tồi tàn Danh Đồ Ảnh Nghiệp kia làm việc đúng giờ.”

Nói xong ông ta ra vẻ kinh ngạc mà che miệng lại: “Vừa rồi tôi nói toà nhà tồi tàn sao? Tôi thật sự nói ra tiếng lòng rồi sao?”

Lục Quý Dữ lạnh mặt đưa cho ông ta một ly cà phê: “Tôi muốn ông giúp tôi giữ người lại, nhưng không cần làm quá đột ngột.”

Lão cáo già Phí Tuyết này xoay chuyển tầm mắt, tất nhiên không thể không đòi chút lợi ích từ chỗ đại thiếu gia Lục gia, vì thế lại yêu cầu anh đầu tư thêm năm ngàn vạn vào bộ khoa học viễn tưởng kia.

Lục Quý Dữ không cò kè mặc cả, chỉ bảo Lý Giải đi chuẩn bị hợp đồng.

Có một số việc có lẽ chỉ có anh biết. Giản Anh bề ngoài ôn hòa lại không thích tranh chấp, thật ra cô là một người rất mạnh mẽ. Điểm mạnh của cô nằm ở sự tận tâm với công việc, một khi xác định mục tiêu thì sẽ toàn lực ứng phó, đi khai quật, nhẫn nại —— giống như đám cỏ dại mọc lên từ viên đá, vượt qua gió mưa mà sinh trưởng, cho đến khi ra hoa.

Cách tốt nhất để giữ cô lại, chính là công việc. Phí Tuyết tuy là một lão bánh quẩy, nhưng lại là một cộng sự tốt, có thể được Giản Anh tán thành từ nội tâm.

Sau khi ký hợp đồng đầu tư thêm, Lục Quý Dữ đậy nắp bút, ngẩng đầu lên từ phía ngược sáng.

Đuôi lông mày Phí Tuyết đều là vui mừng, còn có khoản đầu tư nào tốt hơn thế này không?

“Lục tổng hào phóng, chờ tin tức tốt của tôi đi.”

Chờ Giản Anh chuyển nhà xong, Phí Tuyết gửi một thông báo tới cho cô.

Bộ phim khoa học viễn tưởng sẽ tổ chức buổi đọc kịch bản vào tháng tới, đến lúc đó diễn viên chính và đạo diễn đều sẽ đến đông đủ. Sau buổi đọc kịch bản, cũng sẽ chính thức nhập đoàn bắt đầu quay phim.

Mà công việc chẩn đoán kịch bản của Giản Anh, phải được hoàn thành trước buổi họp đọc kịch bản, ít nhất phải hoàn thành một nửa tiến độ.

Cho nên, một tháng này Giản Anh có thể nói là rất bận.

Phí Tuyết nói với cô, Danh Đồ Ảnh Nghiệp có một chỗ làm việc dành riêng cho cô, không bắt buộc cô phải mỗi ngày làm việc đúng giờ, chỉ là mỗi tuần đến công ty hai lần thảo luận trực tiếp.

Sau khi nhận được thông báo của Phí Tuyết, Giản Anh liền bắt đầu lên kế hoạch.

Giản An An bây giờ không thể đến trường, bảo mẫu bản địa cô lại không quen, không đủ sự tín nhiệm, mất thời gian để kiểm tra từng người một, cho nên ngày thường khi cô không ở nhà chỉ có thể đưa Giản An An đến phòng giám hộ trong tiểu khu.

Cũng may mẹ của Khương Thanh Nịnh biết Giản Anh một mình chăm con, liền nhiệt tình đưa ra mỗi tuần sẽ giúp cô chăm sóc Giản An An hai ngày.

Hôm nay thứ hai, chờ dì Khương tới nhà đón Giản An An đi, Giản Anh liền kêu taxi đến Danh Đồ Ảnh Nghiệp.

Khu chung cư nơi cô đang sống cách Danh Đồ Ảnh Nghiệp chừng mười mấy phút đi xe. Lần trước tới phỏng vấn, đó là một tòa nhà văn phòng rất bình thường. Danh Đồ Ảnh Nghiệp ở tầng 29, chiếm toàn bộ tầng lầu. So với những công ty lớn và nổi tiếng có lối trang trí lộng lẫy, công ty này có thể nói là có bầu không khí bình thường.

Giống như cố ý che giấu mũi nhọn của mình.

Nhưng công ty không lớn cũng có chỗ lợi, thủ tục lưu trình rất đơn giản, một nhân viên lễ tân đã giúp Giản Anh làm tất cả các thủ tục nhận chức.