Chương 3.1: Chạm mặt

Lục Quý Dữ chưa từng nghĩ tới, cũng chưa bao giờ dám nghĩ, Giản Anh có thể đã có tình yêu mới.

Loại ngăn chặn tinh thần này, giống như một cơ chế bảo vệ trong cơ thể anh, bá đạo mà thừa nhận Giản Anh vẫn là vợ anh, bọn họ chỉ là tạm thời tách ra, sớm hay muộn cũng sẽ gương vỡ lại lành.

—— nếu không nghĩ như vậy, anh đã không thể chống đỡ được lâu như vậy.

Ở phòng bên cạnh, cuộc gọi của Giản Anh điện thoại không biết đã kết thúc từ khi nào.

Lục Quý Dữ còn đứng ở đó, tái khuôn mặt nhợt.

Anh không biết mình đang nghĩ gì, trong vài giây nhắm mắt lại, như đang gặp một cơn ác mộng đáng sợ khủng khϊếp. Đột nhiên, đôi mắt nhắm nghiền giật giật, huyệt thái dương của anh đau nhức, anh vô thức sờ vào một cái túi.

Chỉ còn lại ba viên thuốc màu trắng, anh liền cay đắng cắn ra.

Sau khi lưỡi bị kí©h thí©ɧ đến tê dại, anh mới thuận tay mở một chai nước rồi trồn lẫn nuốt xuống.

Giản Anh lần này ngủ không ngon.

Đã nhiều năm cô không đến Vân Thành, có chút không thích ứng được với không khí ẩm ướt của thành phố ven biển.

Cũng có thể không phải vì không khí.

Sau khi cô tắt đèn, vốn nằm thẳng trên giường, nhưng một lúc lại co rúm người lại, kéo gối qua ôm lấy, cả người cuộn tròn, cố gắng đi vào giấc ngủ.

Tư thế này là điều cô thường làm khi mới ly hôn, sau đó bởi vì bụng ngày càng to, cô mới “Từ bỏ” thói quen khiến cô có chút cảm giác an toàn này.

Đứa bé mới sinh đặc biệt không có cảm giác an toàn, một ngày 24 tiếng đều bám lấy mẹ. Giản Anh cũng giống vậy, nhưng vì trên thế giới này có một sinh mệnh có cùng nhịp đập với cô, cô mới từng chút từng chút chịu đựng những ngày tháng khó khăn kia.

Hơn hai giờ sáng, cơn buồn ngủ rốt cuộc cũng đến, Giản Anh mơ mơ màng màng mà nghĩ, có phải cô không nên đến Vân Thành hay không?

Hơn 7 giờ sáng, Giản Anh tỉnh lại cũng không ngủ tiếp được, liền đứng dậy ra ngoài ăn sáng.

Con phố dưới khách sạn nhanh tràn đầy hơi thở pháo hoa, hồi đại học cô thích những món ăn vặt, nhưng khi đó quá tiết kiệm, ngay cả chợ đêm cũng chỉ ghé thăm vài lần cùng bạn tốt cùng phòng duy nhất Khương Thanh Nịnh.

Cô bước ra khỏi khách sạn, điều chỉnh khẩu trang một chút, nhìn bầu trời buổi sáng trong xanh dễ chịu, cố gắng quên đi nỗi trằn trọc đêm qua, đồng thời nội tâm dâng lên một niềm tự hào: Hiện giờ mặc dù Khương Thanh Nịnh không ở bên cạnh, nhưng cô vẫn có thể thoải mái ăn uống!

Nửa giờ sau, cô cầm theo một chút túi trở về khách sạn.

Quả nhiên, cô vẫn quen với việc ẩn mình, cho dù ăn uống ở phố ăn vặt cô cũng cảm thấy quá nổi bật.

Theo một ý nghĩa nào đó, cô chính là “nhân viên đang lẩn trốn”.

Thang máy đi đến tầng cô ở, phát ra một tiếng “Đinh”.

Trước khi ra khỏi thang máy, đột nhiên không kịp phòng ngừa, cô thiếu chút nữa đυ.ng phải người đang tiến vào.

Túi bánh bao ướt trong tay rung lắc, cô vừa lui ra phía sau, vừa chuẩn bị xin lỗi, lại bỗng nhiên nói không ra lời.

Miệng dưới lớp khẩu trang khẽ nhếch, hô hấp lập tức dồn dập.

Như thế nào, lại là, anh!

5 năm không gặp, cô ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt góc cạnh của anh, vẫn là khuôn mặt kinh diễm như cũ.

Mấy năm nay Lục Quý Dữ bộc lộ tài năng ở trong thương giới, rút đi khí chất thiếu niên, mặt mày cũng càng sắc bén hơn.

Chỉ là khí chất của anh cực kỳ có sức ảnh hưởng, thậm chí mê người, hoàn toàn bất đồng với người đàn ông ôn hòa ngoan ngoãn trong trí nhớ của cô.

Đôi mắt trong veo của Giản Anh nhất thời đờ đẫn.

Khi cô hoàn hồn vô thức kéo kéo khẩu trang, phản ứng đầu tiên là may mắn mình không bị lộ mặt.

Anh có lẽ…… Không nhận ra cô đi?

Như thế, cô càng không dám lên tiếng.

Trong lúc nhất thời, không khí giống như đông cứng lại.

Không ai lên tiếng, cũng không có ai lui về phía sau.

Lục Quý Dữ rũ mắt nhìn Giản Anh, dư quang đảo qua túi ăn vặt trong tay cô. Khoảng cách thật sự có chút gần, anh dường như hoàn toàn không nhận thức được hành vi chặn cửa không hợp lý của mình.

Cuối cùng, Giản Anh bước sang trái một bước, anh cũng đồng thời di chuyển, hai người lại gần như đυ.ng vào nhau.

Khi cô lùi về, anh cũng bước một bước về phía tương tự.

Không thể nói là ăn ý hay là xấu hổ.

Trong lòng Giản Anh trầm xuống: Anh không phải là nhận ra cô, sau đó cố tình ngăn cản cô chứ?

Tim cô đập càng nhanh, lòng bàn tay có chút ướt.

Thấy trong mắt cô đầy vẻ khẩn trương cùng khủng hoảng, Lục Quý Dữ nắm thật chặt bàn tay đặt trong túi, khắc chế xúc động muốn kêu tên cô, cuối cùng trầm mặc bước sang bên cạnh.

Giản Anh cũng buộc mình phải bình tĩnh, bước ra khỏi thang máy.

Sau khi cánh cửa thang máy màu bạc khép lại, anh đi xuống, cô bước đi. Ánh áng trong mắt Lục Quý Dữ dần mờ đi.

Quả nhiên, phản ứng đầu tiên khi cô nhìn thấy anh là trốn tránh.

Cô chạy trốn nhiều năm như vậy, còn chưa đủ sao?