Giản Anh sững sờ, trong lòng như có một tia sấm sét giáng xuống, lập tức đánh tan ý nghĩ trong đầu cô.
“Cái gì?” Cô cảm thấy có lẽ mình đã nghe lầm.
Lục Quý Dữ nhẹ nhàng xoa tay cô, rũ mắt xuống, vẻ mặt có chút ngoan ngoãn, thậm chí là đáng thương: “Anh Anh, chúng ta kết hôn đi.”
Giản Anh há miệng, nói không ra lời, dường như muốn từ trên mặt anh nhìn ra chút dấu vết đùa dai.
Nhưng mà không có.
Vết đỏ trong mắt Lục Quý Dữ vẫn chưa phai đi, lúc này giọng nói còn tràn ngập vẻ thâm tình ôn hòa đã lâu không thấy.
Anh ngước mắt lên, ánh mắt lần nữa gắt gao khóa chặt cô: “Anh Anh, trái tim anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi. Anh, anh vẫn luôn tìm em, tìm suốt 5 năm.”
Giản Anh đột nhiên không dám nghe anh nói tiếp, ngắt lời anh nói: “Đừng nói những chuyện này nữa. Chúng ta đã…… Qua rồi.”
Lục Quý Dữ lại bình tĩnh nhìn cô một lát, nói: “Được, vậy hôm nào anh lại nói.”
Giản Anh đang muốn phản bác, Lục Quý Dữ lại duỗi tay tới, sờ vào trán cô: “Sao sức khoẻ của em lại kém như vậy?”
Sau đó anh xoay người, cuối cùng cũng buông tay cô ra, đến trước máy lọc nước lấy một ly nước ấm mang tới đây: “Uống nước trước đi. Đúng rồi, anh đỡ em ngồi dậy.”
Giản Anh dừng lại, từ trên giường ngồi dậy. Lục Quý Dữ không đưa ly nước cho cô, mà trực tiếp đưa đến bên miệng cô, muốn đút cho cô.
Giản Anh nhấp một ngụm, mới phát hiện như vậy không ổn.
Đã trôi qua 5 năm, phản ứng bản năng của cơ thể vẫn dựa dẫm vào anh, cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Lục Quý Dữ lại tựa hồ không hề phát hiện, thần sắc đã bình thản, còn muốn tiếp tục đút cho cô.
Cô vội vàng nhận lấy cốc nước dùng một lần từ tay anh: “Tôi tự làm.”
Giản Anh vừa uống nước, vừa cảm thấy Lục Quý Dữ có chút lải nhải, giống như mỗi câu nói đều không phải chờ mong câu trả lời của cô, mà như nói cho chính anh nghe.
Chờ cô uống đủ nước rồi, Lục Quý Dữ nhận lấy ly nước đặt lên trên bàn, lần nữa muốn nắm lấy tay Giản Anh.
Giản Anh kịp thời thu tay vào trong chăn.
Lục Quý Dữ dừng lại, không ngồi xuống, chỉ đứng cạnh giường bệnh nhìn Giản Anh, hơi thở quanh thân dần đông lạnh.
“Sau đó em lại kết hôn?” Anh đột nhiên hỏi.
“Cái gì?”
“Anh ta…… Đâu rồi?” Lục Quý Dữ giãy giụa trong nháy mắt, nói không được chữ “Chồng” này.
“Anh ta? Anh nói ai?”
“Người làm em mang thai. Chẳng lẽ hai người không kết hôn anh ta lại khiến em mang thai?” Lục Quý Dữ đã có chút nói năng lộn xộn.
Giản Anh quả thực da đầu tê dại. Anh đã biết chuyện cô mang thai?
Nhưng anh hình như cho rằng đứa bé là của cô cùng người khác.
Nếu như vậy, có phải cô có thể dứt khoát đâm lao phải theo lao không. Dù sao cô chưa chuẩn bị giao Giản An An cho người Lục gia.
Nhưng cô không thể bịa ra một người không hề tồn tại, vì thế chỉ có thể dứt khoát ba phải thế nào cũng được.
Cô nói: “Chúng ta đã chia tay rồi, đó là việc riêng của tôi, không liên quan đến anh.”
Trong lòng Lục Quý Dữ bỗng nhiên đau xót.
Đôi mắt đen nhánh của anh liếc nhìn cô: “Đứa bé…… Có phải ……”
Có phải của anh hay không?
Giản Anh tựa hồ đột nhiên đoán được anh muốn nói gì, lập tức phủ nhận: “Không phải!”
Hai chữ đơn giản, giống như một cái tát vào mặt. Lục Quý Dữ đón lấy cái tát này, ngược lại cười một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười, càng làm nổi bật đến cơn đau xuyên tim không thể chịu đựng của anh.
Nỗi chua xót lan tràn trong khoang miệng, đồng thời trong lòng anh dâng lên một nỗi ghét bỏ chính mình.
Giản Anh trầm mặc, bàn tay giấu dưới chăn nắm chặt, lòng bàn tay bị móng tay đâm đau.
Trước mắt có chút mơ hồ, trong lòng cô dâng lên một nỗi hoảng loạn, sợ mình sẽ rơi lệ.
Một lát sau, trong phòng bệnh an tĩnh vang lên một câu của Lục Quý Dữ “Em nghỉ ngơi cho tốt đi”. Sau đó, Giản Anh nhìn thấy anh đi ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại.
Khoảnh khắc cánh cửa phát ra tiếng đóng lại, rốt cuộc cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nước mắt cố nén hồi lâu cũng nhỏ giọt trên vỏ chăn màu trắng.
Lý Giải nhìn thấy Lục Quý Dữ sau khi rời khỏi phòng bệnh thì thất hồn lạc phách, vội bước tới.
Còn chưa chờ ông mở miệng, Lục Quý Dữ đã duỗi tay đặt trên vai ông: “Chú Lý, chú nhớ đưa cô ấy về nhà. Tôi đi trước.”
“Này……” Sao đã đi rồi?
Nhưng Lý Giải không nói gì thêm, Lục Quý Dữ hiển nhiên muốn ở một mình một lát.
“Tôi biết rồi, Lục tổng, anh……”
“Tôi không sao.” Mọi cảm xúc trong mắt Lục Quý Dữ nhanh chóng lắng xuống. Thoạt nhìn như thật sự không có chuyện gì.
Chương 13.2: Con của anh
Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh không về nhà, mà trở về Danh Đồ Ảnh Nghiệp.
Chờ hơn một giờ sau, khi Lý Giải trở lại công ty, Lục Quý Dữ đang một mình ở trong văn phòng, ánh mắt theo dõi video trên màn hình.
Đó là video ngày đầu tiên Giản Anh tới Danh Đồ Ảnh Nghiệp phỏng vấn, ở cuối video, Phí Tuyết nói với cô với cô về cách thể hiện nỗi sợ hãi trong kịch bản. Phí Tuyết hỏi cô: “Tôi rất tò mò, cô còn trẻ như vậy sao lại có cảm xúc này?”
Giản Anh trả lời như thế này: “Bởi vì có một khoảng thời gian tôi cũng thiếu chút nữa bước không ra. Khi tôi mang thai con gái của tôi.”
Lúc ấy bởi vì Lục Quý Dữ không đành lòng nghe cô lý giải nỗi sợ hãi, nên đã tắt video đi, không hề nghe được câu trả lời của cô, cũng không kịp thời biết được chuyện cô có thai.
Hiện tại Lục Quý Dữ xem đi xem lại đoạn video này, giống như một loại tự ngược.
Lý Giải đứng cạnh cửa một lát, mở đèn lên, để cung cấp ánh sáng ngoài màn hình.
“Lục tổng, Giản tiểu thư đã được đưa về an toàn rồi.” Ông nói.
Lục Quý Dữ nhắm mắt lại, khàn khàn nói “Ừm”.
Lúc này Lý Giải mới biết lý do anh không bật đèn.
Anh đang khóc.
Khóc đến mất hết hình tượng. So với suy sụp, còn có thương tâm, triệt triệt để để thương tâm.
Lý Giải nhớ tới trên đường mình đưa Giản Anh về nhà, Giản Anh còn khá bình tĩnh, không giống như đã tranh chấp kịch liệt với Lục Quý Dữ.
Như vậy, bộ dạng hiện tại của Tiểu Lục tổng, có lẽ chỉ có một nguyên nhân: Cho dù Giản Anh không thừa nhận, nhưng anh cũng đoán được đứa bé là của anh.
Lục Quý Dữ hiểu rõ Giản Anh, khi Giản Anh lảng tránh cùng phủ nhận, chi tiết chột dạ quá mức rõ ràng, anh liếc mắt một cái đã nhìn thấu cô đang nói dối.
Trong ba tháng bọn họ kết hôn không hề tránh thai, bởi vì Giản Anh là cô nhi, cô không bài xích đứa bé, nói muốn thuận theo tự nhiên, Lục Quý Dữ không hề phản đối. Cho nên cô mang thai con của anh, là chuyện hết sức bình thường.
Là do thời gian kia anh quá sơ ý, không nghĩ tới loại khả năng này.
Lý Giải đi đến bên cạnh Lục Quý Dữ, Lục Quý Dữ không nhìn ông, hai mắt đóng chặt, nước mắt lần nữa chảy xuống.
“Chú Lý, tôi tìm cô ấy nhiều năm như vậy, thật ra tâm nguyện lớn nhất không phải phục hôn.”
Anh nuốt khan, tiếp tục nói: “Tâm nguyện lớn nhất của tôi, là muốn nghe cô ấy nói, mấy năm nay cô ấy sống rất tốt, không thất vọng đối với thế giới này, trước kia cô ấy…… Cũng từng hạnh phúc.”
Lục Quý Dữ hiếm khi nói ra nội tâm của mình với người khác, Lý Giải biết anh thật sự không thể tự mình nắm lấy cọng rơm này, nên ông mới an tĩnh làm rơm rạ, yên lặng lắng nghe.
“Hiện tại, sao có thể……” Lục Quý Dữ nghẹn ngào, “Cô ấy một mình mang thai, một người sinh đứa bé, một người nuôi dưỡng đứa bé …… Cô ấy sao có thể sống tốt được, sao có thể không thất vọng, hạnh phúc trước kia còn có ý nghĩa gì!”
Anh không thể đối mặt với Giản Anh, không thể đối mặt với sự kiên cường một mình mấy năm nay của cô.
“Chú Lý, chú đặt vé máy bay cho tôi đi, mặc kệ đến đâu, ném tôi ra ngoài đi. Tôi không thể ở lại nơi này. Tôi không dám đối mặt với cô ấy.”
Anh nói “Không dám”.
Đại thiếu gia Lục gia cuồng vọng kiêu ngạo, Thái Tử gia tập đoàn Vân Thượng, cho dù người ngoài nhìn anh nghèo túng khi bỏ nhà ra đi, nhưng những từ này cũng không thể xuất hiện trong miệng anh.
Đến cuối cùng, giọng anh đã nghẹn ngào. Cả người giống như con báo bị thương và tuyệt vọng.
Lý Giải sau khi cân nhắc kỹ lưỡng cuối cùng cũng nói: “Lục tổng, anh có muốn nhìn cô bé kia không?”
Lục Quý Dữ dừng lại.
Sợi dây trong lòng bị kí©h thí©ɧ thật mạnh. Đúng vậy, thật ra, anh rất muốn nhìn con gái của anh.
Lý Giải tiếp tục nói: “Giản tiểu thư sống cách đây không xa, khi tôi đưa cô ấy trở về cô ấy nói muốn đến trung tâm uỷ thác để đón con gái trước. Tôi đã tra qua, bên cạnh tiểu khu đó chỉ có một trung tâm uỷ thác, nếu hiện tại chúng ta xuất phát, có lẽ vẫn còn kịp nhìn thấy đứa bé.”
Mười phút sau, một chiếc ô tô màu bạc ngừng bên ngoài bãi đỗ xe tiểu khu.
Chiếc xe này không phải chiếc xe Lý Giải dùng để đưa Giản Anh về, bề ngoài khá giản dị. Lý Giải ngồi ở ghế phụ, nhắc nhở Lục Quý Dữ ở ghế sau.
“Lục tổng, nhìn bên kia.”
Lục Quý Dữ siết chặt hai tay, chỉ thấy ngoài cửa sổ một người phụ nữ trẻ tuổi một tay cầm túi đồ, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ phấn nộn, đang không nhanh không chậm đi dưới ánh chiều tà.
Giản Anh trở về muộn, đầu tiên cô đến trung tâm uỷ thác đón Giản An An, lại cùng Giản An An đi siêu thị, lúc này mới về nhà.
Lục Quý Dữ mím chặt môi, khuôn mặt không tự giác dán vào cửa sổ xe, hô hấp chậm lại.
Vị trí đỗ xe của họ rất khéo léo, Giản Anh và Giản An An vừa vặn phải đi qua chỗ này. Khi ở gần nhất, Lục Quý Dữ chỉ cách hai người họ 1 mét.
Cô gái nhỏ kia, làn da trắng nõn như tuyết, mắt hạnh sáng ngời rất giống Giản Anh, cái mũi và miệng lại có bóng dáng của anh —— cô bé là đứa trẻ đáng yêu nhất anh có thể tưởng tượng trên đời này.
Trên đầu cô bé có hai bím tóc nhỏ tròn sống động, có lẽ được đi siêu thị với mẹ, tâm tình rất tốt, đi vài bước đã dùng lực túm vào cổ tay mẹ để nhảy vài bước.
Khi đi ngang qua xe, Giản An An đột nhiên khua bàn tay nhỏ bé của mình về phía chiếc túi trong tay Giản Anh: “Mẹ, em cũng muốn cầm!”
Giản Anh không cự tuyệt cô bé, đưa cho cô bé cầm một túi khăn giấy. Khăn giấy không nặng, nhưng thể tích lớn, Giản An An ôm vào trong ngực, rất có cảm giác thành tựu.
Nhìn thấy trên mặt phấn nộn của cô bé lộ ra nụ cười mỹ mãn, cuối cùng Lục Quý Dữ cũng biết cái gì gọi là “Trái tim gần như tan chảy”.
Chờ khi hai mẹ con hoàn toàn đi xa, ánh mắt anh vẫn dám chặt ở nơi xa, vẻ mặt nhu hòa hơn bao giờ hết.
“Lục tổng.” Lý Giải đột nhiên lên tiếng, đánh vỡ bầu không khí yên bình này, “Bạn nhỏ có thể là con gái của anh này, hiện tại vẫn là một đứa trẻ thất học, bởi vì không có ba tham gia phỏng vấn của nhà trẻ nên không được đi học.”
Ông vừa nói, vừa lấy điện thoại ra bật một bản nhạc làm nhạn nền, cuối cùng đặt câu hỏi: “Dưới tình huống này, anh còn tính một mình bỏ chạy đến nơi khác không?”
Lục Quý Dữ: “……”