Khi một bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh, bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi từ phía thang máy đi tới, thần sắc đông lạnh, đi như bay, phía sau anh còn có một người đàn ông trung niên đầu đầy mồ hôi đi theo.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn thấy bác sĩ, dừng bước lại, sau khi xác nhận số phòng bệnh, mở miệng hỏi: “Bác sĩ, đây là lần thứ hai cô ấy té xỉu gần đây, cô ấy……”
Âm sắc của người đàn ông trẻ tuổi trầm thấp dễ nghe, lúc này lại giống như chịu đả kích lớn, không kiềm chế được mà run rẩy.
Bác sĩ có chút giật mình, chẳng lẽ người đàn ông này đã hiểu lầm bệnh tình của nữ bệnh nhân trong phòng bệnh, cho rằng cô mắc bệnh nan y gì?
Ông ta vội nói: “Không có nghiêm trọng như vậy, tôi đoán là trước kia mang thai cô ấy không duy trì chế độ dinh dưỡng, cho nên hiện tại thân thể mới không tốt. Sau này chỉ cần chú ý tăng cường dinh dưỡng cho cơ thể, từ từ điều chỉnh trở lại là được.”
Không nghĩ tới, tuyệt vọng trong mắt người đàn ông trẻ tuổi càng trầm trọng hơn, trong phút chốc sắc mặt xám như tro tàn.
Bác sĩ: “……”
Ông ta chợt cảm thấy đối mặt với vẻ mặt này, bất luận mình nói gì cũng có vẻ tàn nhẫn, vì thế vỗ vỗ bả vai người đàn ông, cho anh một ánh mắt cổ vũ sau đó rời đi.
Lục Quý Dữ vẫn đứng tại chỗ, đầu óc ầm ầm vang lên.
Mãi cho đến khi Lý Giải thấy Phí Tuyết hút thuốc xong trở về, chào hỏi với ông, Lục Quý Dữ mới thu hồi thần chí.
Nhưng sau đó anh vẫn không thể thoát khỏi sự tra tấn bởi lời nói của bác sĩ.
Khi mang thai …… Không duy trì chế độ dinh dưỡng……
Anh siết chặt nắm đấm ở bên hông: “Tên đàn ông hỗn đản nào, ngay cả mang thai cũng không cho cô ấy ăn đồ ngon.”
Lý Giải nghẹn lại.
Vành mắt Lục Quý Dữ đỏ ửng, lầm bầm lầu bầu một câu “Tôi đi xem cô ấy”, sau đó tựa hồ đã hạ quyết tâm, mở cửa phòng bệnh ra.
Sau khi cửa từ bên trong đóng lại, Phí Tuyết đứng bên ngoài nhìn về phía Lý Giải, cười một tiếng: “Rất thú vị, vì sao Tiểu Lục tổng cảm thấy, đứa bé kia không phải của anh ta chứ?”
Tuy rằng ông ta chưa từng tìm hiểu quá nhiều về chuyện của Giản Anh và Lục Quý Dữ, nhưng gần đây thông qua cách xem mặt đoán ý cũng đã có phán đoán của mình.
Theo ông ta biết, Giản Anh là vợ trước của Lục Quý Dữ, mà cô lại gạt anh nuôi lớn một đứa bé —— cốt truyện này ông ta đã quá quen thuộc, gọi là mang cầu bỏ chạy, rất nhiều bộ phim có kinh phí nhỏ đều dùng tình tiết này để thu hút người xem.
Nhưng câu nói vừa rồi của Tiểu Lục tổng, lại như đang nói, đứa bé kia không phải của mình.
Điều này thật thú vị.
Lý Giải liếc ông ta: “Không nhọc ông lo lắng.”
Lý Giải đại khái có thể đoán được vì sao Lục Quý Dữ lại nói như vậy.
Hôm nay anh đã chịu cú sốc quá lớn, cho dù đoán được đứa bé có thể là của mình cũng không dám thừa nhận.
Ở một góc độ khác mà nói, Tiểu Lục tổng đang vùi mình vào cát bụi, hạ thấp mọi sự kỳ vọng, cứ như vậy bất luận chân tướng là gì, đối với anh mà nói đều sẽ không tệ như hiện tại, thậm chí anh còn có thể nhận được một phần thưởng bất ngờ—— đây cũng coi như là một loại bảo vệ tâm lý theo bản năng.
Nhưng Lý Giải vẫn chân thành hy vọng, Tiểu Lục tổng có thể tự bảo vệ mình, nhưng phải có chừng mực, ngàn vạn lần đừng tìm đường chết.
Khi Giản Anh tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh trong phòng bệnh. Cô chớp chớp mắt, nhìn xuống dưới, trên tay có chút lực.
Hai bàn tay to rộng của Lục Quý Dữ, đang nắm chặt lấy bàn tay hơi lạnh của cô.
Cảm nhận được cô dùng sức, cái đầu đang chôn xuống của anh nâng lên, đôi mắt hồng hồng nhìn chằm chằm Giản Anh.
Giản Anh không được tự nhiên mà quay đầu đi, chậm rãi lên tiếng: “Sao lại thế này…… Tôi ngủ quên sao?”
Cô không ngờ mình chỉ ra bên ngoài phim trường một lúc, liền bị cảm nắng té xỉu. Làm hại nhân viên công tác ở trường quay luống cuống tay chân, cô nhớ lại cảnh tượng đó, cũng vô cùng áy náy.
Càng không biết vì sao vừa tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy lại là Lục Quý Dữ.
Hiện tại cô không muốn nhìn thấy anh. Ở một mức độ nào đó, sở dĩ cô đến phim trường, là vì trốn tránh anh.
Đúng rồi, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, hiện tại là mấy giờ, còn kịp đến trung tâm uỷ thác đón Giản An An về nhà không?
“Chúng ta kết hôn đi.”