Chương 12.2: Đứa bé, mấy tuổi rồi?

Giản Anh trở lại bàn làm việc, hơn nửa ngày vẫn không thể tĩnh tâm làm việc được.

Cô dứt khoát chủ động liên lạc với Phí Tuyết, trong điện thoại hỏi ông ta về việc chuẩn bị ở trường quay thế nào, cô muốn tới xem phim trường.

“Đến đây đi.” Phí Tuyết đồng ý, gửi địa chỉ cho cô, còn sắp xếp một chiếc xe thương mại đậu bên dưới Danh Đồ Ảnh Nghiệp để đưa cô đến phim trường.

Lục Quý Dữ đang theo dõi thấy Giản Anh rời khỏi Danh Đồ Ảnh Nghiệp, tắt video đi, thân thể suy sụp rơi vào ghế dựa.

Ánh mặt trời bên ngoài quá chói, nhưng góc thuộc về anh lại tối tăm mờ mịt.

Có tiếng gõ cửa văn phòng đều đặn, sau đó khoá cửa bị vặn ra, có người bước vào.

Lục Quý Dữ không cần mở mắt cũng biết là Lý Giải.

Chỉ là giọng nói lần này của Lý Giải đặc biệt nghiêm túc: “Tiểu Lục tổng, có chuyện phải cho anh biết.”

Lục Quý Dữ nhắm mắt lại, xua xua tay, cảm xúc ghẹn ở cổ họng: “Hiện tại tôi không muốn nghe gì cả.”

Lý Giải đứng ở một bên, nhất thời không rời đi, cũng không lên tiếng.

Lại là một sự phản đối thầm lặng.

Lục Quý Dữ không thích cảm giác này, mở mắt nhìn về phía ông ta: “Cho chú một phút.”

Thần sắc Lý Giải không hề thoải mái, nhưng ông vẫn nói nhanh hơn: “Trần Túc bị điều đến tổng bộ Vân Thượng, trước đó chúng ta cho rằng anh ta và Giản tiểu thư đang nói chuyện…… Bạn bè.”

Ông dừng lại một chút, thay đổi hai chữ “yêu đương” muốn nói.

Sau đó nói, ông nói càng gian nan hơn: “Vừa rồi khi HR của Vân Thượng nói chuyện với anh ta đã biết được một vài chuyện, thật ra trước đó anh ta và Giản tiểu thư nói về một giao dịch.”

“Giao dịch gì?” Lục Quý Dữ xoa nhẹ giữa mày.

“Giản tiểu thư muốn Trần Túc đóng vai ba của con gái cô ấy, để đối phó với cuộc phỏng vấn phụ huynh của nhà trẻ.”

Không khí trở nên lạnh lẽo vắng lặng trong giây lát.

“Chú nói cái gì?”

Đóng vai…… Ba của…… Con gái.

Lục Quý Dữ dùng sức nuốt nước miếng, giọng nói lại khàn đặc, tay cũng bắt đầu run rẩy: “Cô ấy, có con?”

Lý Giải gật đầu: “Nghe Trần Túc nói, hiện tại cô ấy là một người mẹ đơn thân.”

Mẹ…… Đơn thân.

Lục Quý Dữ chỉ cảm thấy da đầu nổ tung, rất nhiều manh mối dường như lóe lên trong chốc lát, rồi lại hoàn toàn không thể suy nghĩ được.

Anh cảm thấy đau đầu, đau đớn kịch liệt.

Tay lục lọ ngăng kéo tìm hộp thuốc, điện thoại trên bàn lại đột nhiên vang lên.

Nhìn thấy là Phí Tuyết điện tới, Lục Quý Dữ rút ra một tia ý chí, không biết từ khi nào đã duỗi tay nghe máy.

“Lục tổng, anh đang ở đâu?” Giọng nói của Phí Tuyết có chút nôn nóng, “Dư Nguyệt té xỉu ở phim trường.”

Lục Quý Dữ sửng sốt, đầu óc càng rối loạn kịch liệt. Anh đứng dậy, bước chân phù phiếm, giẫm lên ánh sáng chiếu xuống tấm thảm qua tấm rèm rồi bước ra ngoài.

Lý Giải lập tức đi theo, nhanh chóng gọi tài xế: “Lái xe ra ngoài, hiện tại chúng ta đến phim trường.”

Người ngoài có lẽ sẽ cảm thấy Lục Quý Dữ là công tử không tùy hứng điển hình, toàn thân luôn toát ra vẻ tản mạn lại xa cách, bình tĩnh thậm chí máu lạnh. Nhưng Lý Giải biết, Lục Quý Dữ không hề máu lạnh, chẳng qua sự nhiệt tình củ anh chỉ dành cho một người.

Khi Lý Giải mới trở thành trợ lý của Lục Quý Dữ, Lục Quý Dữ đã tách ra với Giản Anh gần nửa năm.

Thái Tử gia vốn luôn chướng mắt tập đoàn Vân Thượng, khi đó đột nhiên tiếp nhận sự sắp xếp của Lục lão gia mà tiến vào xí nghiệp gia tộc, bắt đầu làm giám đốc dự án phụ trách một số hạng mục bên rìa, gày đêm học tập làm việc tăng ca.

Sau một thời gian dài, Lý Giải cảm thấy trong ánh mắt Lục Quý Dữ không có chút sinh khí của một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi.

Sau đó Lục Quý Dữ rốt cuộc cũng có một chút thành tích, giành được quyền lên tiếng, cuối cùng trong hội đồng quản trị giải quyết dứt khoát tiếp nhận chức vụ tổng tài, đồng thời cũng bắt đầu lợi dụng tài nguyên của tập đoàn Vân Thượng bắt đầu điên cuồng tìm kiếm Giản Anh —— Lý Giải mới biết được, anh ngủ đông thời gian lâu như vậy cùng với ép buộc bản thân, thật ra là vì người kia.

Vì người kia, chấp nhận những điều mình không tán thành, giành lấy quyền thế, sử dụng lượng công việc vô cùng tận để gây tê chính mình.

Anh ép mình biến thành sợi dây cung, sợi dây càng ngày càng căng hơn, sắp có nguy cơ đứt gãy.

Bệnh của anh ——chứng rối loạn lưỡng cực chỉ là một góc của tảng băng chìm. Thứ thật sự có thể áp chế sự điên cuồng của anh, không phải là những viên thuốc phiền phức kia, mà là tia hy vọng cuối cùng đối với Giản Anh.

Trên xe, Lục Quý Dữ ngồi ở ghế sau rộng rãi, xung quanh là một mảng màu đen rộng lớn.

Anh rũ mắt, hai tay nắm chặt vào nhau, không nói một lời.

Lý Giải thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt với tài xế trong suốt đoạn đường, thường xuyên nhìn trộm Lục Quý Dữ trong kính chiếu hậu.

Phí Tuyết lại gọi điện tới. Điện thoại của Lục Quý Dữ ở trong tay Lý Giải, vừa rồi khi anh rời khỏi văn phòng cũng không mang theo điện thoại, vẫn là Lý Giải giúp anh cầm đi.

Hiện tại, Lý Giải dứt khoát mở loa ngoài, nghe máy.

“Nhà sản xuất Phí, tôi là Lý Giải.” Ông nói, thấy Lục Quý Dữ trong kính chiếu hậu rốt cuộc cũng nâng mắt lên nhìn qua đây, tơ máu đỏ hồng trong mắt vô cùng rõ ràng.

Phí Tuyết ở đầu bên kia điện thoại nói: “Người đã đưa đến bệnh viện gần đó, anh không cần tới phim trường, trực tiếp đi tới bệnh viện đi.”

“Được.” Lý Giải hỏi, “Nguyên nhân té xỉu là gì? Cô ấy có bị thương không?”

“Không có bị thương.” Phí Tuyết nói ngắn gọn, “Chủ yếu là bị cảm nắng cộng với tụt huyết áp, cụ thể thì phải bác sĩ.”

“Vất vả rồi, vậy lát nữa gặp.”

Sau khi cúp điện thoại, Lý Giải nghiêng đầu nói về phía sau: “Lục tổng, chỉ là bị cảm nắng và tụt huyết áp, không phải vấn đề lớn, anh đừng lo lắng.”

Hồi lâu, trong xe an tĩnh mới vang lên giọng nói khô khốc của Lục Quý Dữ.

“Đứa bé, mấy tuổi rồi?”

Lý Giải nói đúng sự thật: “Trần Túc cũng không biết tuổi tác cụ thể, nhưng nếu có thể đến nhà trẻ, vậy ít nhất cũng ba tuổi.”

Nếu là ba tuổi, vậy có nghĩa đứa bé có sau khi Giản Anh và Lục Quý Dữ ly hôn.

Nếu lớn hơn chút nữa, vậy có khả năng……

Hai đáp án, một cái có thể là địa ngục, một cái có thể là thiên đường.

Mà lúc này Lục Quý Dữ không có được đáp án rơi vào trầm tư, giống như người chết đuối.

Lục Quý Dữ vô thức bắt đầu tìm thuốc, nhưng vừa rồi đi vội vàng, thuốc dự phòng trên người cũng uống hết rồi.

Anh cắn chặt cằm, chịu đựng cơn bão tinh thần.

-----------------

MỌI NGƯỜI HÃY ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC RA CHƯƠNG MỚI NHA

MỖI KHI ĐƯỢC ĐỂ CỬ ĐỦ 50 AK THÌ MÌNH SẼ RA MỘT CHƯƠNG NHÉ