Lúc đầu Giản Anh còn khẩn trương muốn gọi người, sau đó lại biết Lục Quý Dữ chỉ muốn bình tĩnh lại một lát, lại sau đó…… Cô có chút bối rối.
Cô đột nhiên phát hiện, hiện tại mình và Lục Quý Dữ dựa vào nhau rất gần.
Sau lưng cô gần như dán vào ngực anh, nhiệt độ cơ thể xuyên qua quần áo truyền đến người nhau.
Thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim đập của anh. Rõ ràng, có chút dồn dập.
Điều này khiến cô cảm thấy bất an.
“Anh, là trái tim không thoải mái sao?” Cô hỏi.
Lục Quý Dữ hít vào mùi thơm nhàn nhạt trên tóc cô, chậm rãi “Ừ” một tiếng.
Để tỏ ra đủ yếu đuối, mọi chuyển động của anh ta đều trở nên chậm chạp. Ở nơi cô nhìn không thấy, anh vén một lọn tóc của cô lên, vòng ở đầu ngón tay.
Giản Anh nhớ tới rất nhiều bài báo đưa tin về người trẻ tuổi tăng ca quá độ dẫn phát nhồi máu cơ tim, thậm chí còn có trường hợp đột tử. Lục Quý Dữ phải quản lí đại gia nghiệp tập đoàn Vân Thượng, áp lực nhất định không nhỏ.
Cô không thể nói lời quan tâm về sức khoẻ của anh, chỉ có thể khẩn trương lo lắng, dùng toàn lực chống đỡ anh.
Có lẽ là phát hiện lúc này Giản Anh sẽ không tránh thoát, Lục Quý Dữ nhìn không chớp mắt vào cô, có chút không kiêng nể.
Giản Anh cố gắng ổn định tinh thần, một lần nữa chuyển hướng lực chú ý về phía sô pha ở đối diện.
“Tôi đỡ anh qua đó, anh nằm một lát nhé?”
Đáy mắt Lục Quý Dữ thâm trầm vài phần. Đùa sao, sau khi đỡ anh qua đó cô liền chạy.
Nhưng anh vẫn còn lý trí, biết không thể mãi không có chừng mực như vậy.
“Vậy vất vả cho em rồi.” Anh chậm rãi nói.
Giản Anh bắt đầu thử di chuyển. Anh dựa vào trên người cô, hơi thở vây quanh cô.
Để có thêm sức lực, cô nâng cánh tay anh lên, đặt trên vai. Tay trái buông xuống trước người cô, để lộ chiếc nhẫn bạc trơn trên ngón áp út và ngón út.
Đôi mắt Giản Anh nóng lên, vội dời đi.
Có lẽ…… Không phải như cô nghĩ.
Lúc trước khi bọn họ lãnh chứng, Giản Anh vẫn là sinh viên mới tốt nghiệp đại học, Lục Quý Dữ cũng thoát khỏi gia đình, trên người hai người cũng không có tiền tiết kiệm, vì thế chỉ mua một đôi nhẫn trơn làm nhẫn cưới.
Nhẫn cưới mỗi người một chiếc, ngày ly hôn để thể hiện sự quyết tâm cô đã ném vào thùng rác ở cửa Cục Dân Chính. Anh không thể nào…… Đến thùng rác tìm chứ?
Không thể nào.
Cho nên thứ cô nhìn thấy, có lẽ không phải cặp nhẫn kia.
Dù sao, trên đời này tất cả những chiếc nhẫn bạc trơn đều trông giống nhau.
Như vậy, có khả năng, đây là tín vật anh thề ước cùng một người khác hay không.
Cô buộc mình phải quên đi điều vừa nhìn thấy, lại không ngờ, thần sắc biến hóa của mình đã bị Lục Quý Dữ thu hết vào đáy mắt.
Chờ khi Lục Quý Dữ nằm xuống, Giản Anh cũng tính rời đi.
Nếu anh vẫn khó chịu, có thể nhờ Lý Giải tới chăm sóc.
Không chờ cô mở miệng tạm biệt, Lục Quý Dữ đột nhiên nói: “Em nhìn thấy cặp nhẫn của tôi không?”
“Cặp…… Nhẫn?” Giản Anh cho rằng mình nghe lầm. Cô đã cố gắng để không nghĩ đến chuyện đó, tại sao anh lại cố ý nhắc tới như vậy?
Chỉ thấy Lục Quý Dữ giơ bàn tay trái thon dài trắng lạnh lên, nói: “Một chiếc nhẫn đã không thấy.”
Vốn dĩ ngón áp út và ngón út đều đeo nhẫn bạc. Hiện tại trên ngón út lại trống không, nhìn kỹ còn có dấu đỏ mới.
Giản Anh cứng họng, sao lại không thấy đâu? Vừa rồi còn ở trên tay anh……
“Tôi…… Không chú ý……” Cô lẩm bẩm.
“Thật trùng họp, những trong văn phòng chỉ có tôi và em.” Lục Quý Dữ rõ ràng đang nằm, lời nói lại mang một ý vị hùng hổ doạ người.
“Anh sẽ không cho rằng, tôi đã đánh cắp nó chứ?” Giản Anh tuy không thể tin được, vẫn hỏi ra.
Lục Quý Dữ quay mặt sang một bên, cũng không trả lời cô, chỉ lẩm bẩm: “Cái đó rất quý giá.”
Là báu vật vô giá của anh.
Giản Anh sửng sốt, anh nói rất quý giá, như vậy quả nhiên không phải là cặp nhẫn bọn họ mua khi lãnh chứng năm đó. Cặp nhẫn kia, cũng chỉ có giá một ngàn tệ mà thôi.
Nhưng hiện tại Lục Quý Dữ nói quý, vậy có lẽ …… Thật sự rất quý đi?
“Vậy, tôi giúp anh tìm xem? Có lẽ là ở cạnh sô pha.” Cô nói.
Lục Quý Dữ không nói gì.
Giản Anh cong lưng, tìm kiếm một lúc ở gần hai chiếc ghế sô pha và thảm, đáng tiếc không tìm thấy gì.
Trong chốc lát, tóc cô rũ xuống không cẩn thận cọ qua mu bàn tay của Lục Quý Dữ, gợi lên một trận ngứa ngáy.
Lục Quý Dữ giấu chiếc nhẫn ở khe hở sô pha, vô thức nhếch lên khóe miệng.
“Thế nào?” Anh hỏi.
“Không tìm thấy……”
Lục Quý Dữ khoa trương mà thở dài một hơi, lấy điện thoại di động ra vuốt màn hình: “Hiện tại tôi không thoải mái, em thêm WeChat đi.”
“Cái gì?”
Giản Anh sửng sốt, sau đó nhận ra ẩn ý của Lục Quý Dữ là: Hiện tại tôi cảm thấy không khoẻ, không thể xác nhận có phải cô làm mất chiếc nhẫn hay không, cứ thêm WeChat trước, cô cũng đừng mong chạy được.
Cô có chút khó xử.
Nhưng mà ánh mắt Lục Quý Dữ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức lộ ra ý “Chẳng lẽ ngay cả một người bệnh cô cũng muốn khi dễ”.
Giản Anh thở dài. Cô biết mình luôn có một sự uy hϊếp, nhưng đối với yêu cầu của Lục Quý Dữ vẫn không thể bỏ mặc. Lúc ấy ly hôn, cũng không phải lỗi của anh, ngược lại là do cô mắc nợ anh, nghĩ đến đây cô càng dễ mềm lòng.
Nhưng cô vẫn nói: “Tôi cảm thấy, như vậy không tốt lắm. Tôi có thể giữ liên lạc với Lý tổng.”
“Tại sao?” Lục Quý Dữ nhìn chằm chằm cô.
Giản Anh rũ mắt xuống: “Tôi sợ bạn gái anh sẽ hiểu lầm.”
Không khí im lặng trong nháy mắt, giọng nói của Lục Quý Dữ vang lên: “Tôi có bạn gái lúc nào?”
Khóe môi Giản Anh càng sụp xuống: “Vậy, anh đã kết hôn?”
Chẳng lẽ người phụ nữ khóc như mưa lần trước ở quán cháo, chính là vợ hiện tại của anh?
Đuôi lông mày và đuôi mắt Lục Quý Dữ nhảy thình thịch, lúc này bị cô chọc tức đến lục phủ ngũ tạng đều đau.
Anh cắn răng, hận không thể lập tức kéo cô qua xoa xoa bóp bóp trừng phạt một trận.
Nhưng anh vẫn nhịn xuống.
“Không phải.” Anh phủ định tất cả những suy nghĩ lung tung của Giản Anh, “Tôi độc thân.”
Trong nháy mắt, trong lòng Giản Anh giống như có thứ gì đó rung động, tâm loạn như ma.
Đó là một cảm giác rất phức tạp, xen lẫn rất nhiều cảm xúc, hiến cô nhất thời không thể phân biệt được.
Cô thấy hối hận vì mình nói quá nhiều, lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách không thể hiểu được, thậm chí còn nghĩ đến có một ngày con gái bị người Lục gia phát hiện sẽ cướp đi, như vậy Giản An An tạm thời sẽ không chịu sự ngược đãi của mẹ kế.
Như thể đã giải trừ một loại nguy cơ tạm thời, cô thả lỏng hơn rất nhiều.
Lục Quý Dữ nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhân cơ hội đưa điện thoại vào trong ngực cô: “Chẳng lẽ em không tính chịu trách nhiệm?”
Giản Anh nhận lấy điện thoại, trong đầu thoáng qua một cảnh tượng:
Lục Quý Dữ mổ môi cô, ngón tay móc vào dây nội y của cô, lẩm bẩm “Em phải chịu trách nhiệm với anh”, ôn nhu, triền miên lại cường thế chôn mặt xuống.
Mặt cô đỏ lên, không dám ở trong không khí kỳ quái này nữa, vội vàng thêm WeChat.
---------MỌI NGƯỜI HÃY ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC RA CHƯƠNG MỚI NHA
MỖI KHI ĐƯỢC ĐỂ CỬ ĐỦ 50 AK THÌ MÌNH SẼ RA MỘT CHƯƠNG NHÉ