Ngày hôm sau.
Vân Thành, khu phố với nhiều cửa hàng xưa cũ.
Tầng 29 của một toà nhà văn phòng kín đáo.
Hành lang tĩnh mịch.
Ngoại trừ tiếng nước chảy “Ào ào”.
Khi Lý Giải, trợ lý trưởng của Tập đoàn Vân Thượng tìm được Lục Quý Dữ, anh đang đứng bên bồn rửa tay, tỉ mỉ rửa sạch bàn tay trái gầy dài trắng lạnh của mình.
Vừa rồi khi anh phát tác đã làm đổ ly cà phê, hiện tại rõ ràng đã rửa sạch hơn hai phút, anh vẫn cảm thấy bàn tay chưa đủ sạch sẽ.
“Lục tổng, cuộc phỏng vấn đã được sắp xếp xong, nửa giờ sau sẽ bắt đầu.”
“Có ba người đến, đều là phụ nữ có căn cước từ 25- 28 tuổi.”
Lý Giải nói xong, trong lòng cảm thán, Tiểu Lục tổng tìm người như vậy thật sự rất giống một kẻ biếи ŧɦái.
Anh không cần văn phòng tổng tài nằm ở tầng cao nhất của Tập đoàn Vân Thượng, một hai chạy đến một toà nhà văn phòng cũ kĩ này.
Phải biết rằng, trên thế giới này, chỉ có những sinh vật không thể thấy ánh sáng mới thích góc tối.
Không sai, ở trong bóng tối giăng một cái lưới lớn, xoay vòng người trong đó, chính là miêu tả chân thật của Tiểu Lục tổng.
Cuối cùng, Lý Giải cũng chờ tới lúc Lục Quý Dữ mở miệng.
“Phí Tuyết đâu?” Lông mi Lục Quý Dữ buông xuống, bên trong tối đen không có một tia sáng nào xuyên qua được.
Phí Tuyết là nhà làm phim nổi tiếng trong nước.
Lý Giải trả lời: “Đã được đón từ khách sạn, đang ở trong phòng hội nghị, được phục vụ đồ ăn nước uống.”
Lục Quý Dữ lười nhác “Ừm” một tiếng.
Dưới dòng nước, tay anh đã không chỉ sạch sẽ, mà còn tái nhợt —— nhưng anh vẫn không cẩu thả mà xoa rửa.
Lý Giải nhìn sang, thấy ngón áp út tay trái cùng ngón út của anh mỗi ngón mang một chiếc nhẫn.
—— Thoạt nhìn giống một cặp nhẫn đôi, hiện tại lại mang trên tay một người.
Ông ta thở dài trong lòng một hơi.
Năm nay Lý Giải đã 46 tuổi, là một nhân viên lâu năm của Tập đoàn Vân Thượng, ông ta đã từng làm việc bên cạnh lão Lục tổng gần 20 năm, từ sau khi Lục Quý Dữ tiếp nhận tập đoàn, ông ta liền trở thành người bên cạnh Tiểu Lục tổng.
Tuy là cộng sự nhiều năm, nhưng mỗi lần ông ta nhìn thấy Lục Quý Dữ, cũng vẫn có vài phần sợ hãi.
Không biết vì sao, trên người anh luôn có loại —— trêu đùa với vận mệnh, mà khi hơi thở thoi thóp anh lại phá nắp quan tài, dùng hết sức lực tàn nhẫn cắn vào yết hầu của vận mệnh.
Nếu không, sao anh lại bỏ ra 5 năm, để tìm kiếm một cái tên “Không tìm được” này.
Người kia nghe nói tên là Giản Anh, là vợ trước của anh—— cũng là chủ nhân ban đầu của chiếc nhẫn nhỏ kia. Bọn họ tách ra vào 5 năm trước, sau đó anh cũng đi tìm cô gần 5 năm.
Lúc đầu là một cuộc tìm kiếm dã man thô bạo. Sau đó nhận ra cô đã sửa tên đổi họ, Lục Quý Dữ cũng thay đổi sách lược tìm kiếm. Anh gãi đúng chỗ ngứa, thành lập một công ty điện ảnh, chờ mong có một ngày cô có thể “Chui đầu vô lưới”.
Công ty này hoàn toàn tách biệt với Tập đoàn Vân Thượng, thông tin công thương không có bất kỳ điểm đáng ngờ gì. Hơn nữa công ty cũng không phải chỉ để vui đùa, Lục Quý Dữ dùng thời gian ba năm thật sự nghiêm túc sản xuất phim ảnh, quy mô ngày càng thành thục hơn.
Lúc này, khi một dự án phim truyền hình tiềm năng được phê duyệt, Lục Quý Dữ mời nhà làm phim cùng đạo diễn có tên tuổi trong ngành gia nhập, hơn nữa đặc biệt tổ chức một cuộc phỏng vấn nhằm vào phân đoạn kịch bản.
Mặt ngoài, là muốn đẩy mạnh dự án; trên thực tế, vẫn là vì tìm được cô.
Lục Quý Dữ xoay chuyển chiếc nhẫn trên ngón út kia, xác nhận mỗi một góc đều đã sạch sẽ, mới tắt vòi nước đi, rút khăn giấy lau tay, hơn nữa chậm rãi nói: “Cô ấy rất thông minh, tôi không đặt toàn bộ tâm tư vào đó, cô ấy sẽ không bị lừa.”
Bất luận là cử chỉ hay là lời nói, anh đều có vẻ bình tĩnh. Chỉ có chính anh biết, vừa rồi chỉ nhắc tới chữ “Cô ấy”, trái tim anh đã khẽ run lên.
Khăn giấy bị ném vào sọt.
Lục Quý Dữ nâng bước, đi về phía nơi ẩn núp của anh.