Ngày hôm sau, Giản Anh theo thường lệ đến Danh Đồ Ảnh Nghiệp làm việc. Hơn mười một giờ trưa, Phí Tuyết khoan thai tới muộn. Cô thấy ông ta bước vào phòng nghỉ do công ty sắp xếp cho ông ta, chần chờ một lát, liền tới gõ cửa.
“Mời vào.” Giọng nói lười biếng của Phí Tuyết truyền ra.
Giản Anh đẩy cửa ra, đi vào, do dự một chút, quyết định vẫn trực tiếp hỏi ra.
“Phí lão sư, ngài có quen biết Lục Quý Dữ?”
Phí Tuyết vốn lười nhác dựa vào ghế dựa, nghe vậy nhìn về phía cô, nhướng mày, cũng không che giấu: “Ừ, có quen.”
Thấy Phí Tuyết đủ trực tiếp, Giản Anh tiếp tục hỏi: “Anh ta là ông chủ thật sự của Danh Đồ Ảnh Nghiệp?”
Phí Tuyết cười một cái: “Cô phát hiện rồi?”
“Là anh ta bảo ông để tôi vượt qua buổi phóng vấn, giao cho tôi dự án này sao?”
Phí Tuyết thu liễm thần sắc trên mặt, trở nên nghiêm túc hơn: “Chuyện lựa chọn cô, anh ta không hề nhúng tay vào. Dự án thật sự là tôi muốn giao cho cô.”
Nghe ông ta nói vậy, sự căng thẳng trong lòng Giản Anh cũng dịu đi. Vẫn may, sự thật này là điều cô có thể chấp nhận.
Cô ước tính trong đầu, dự án này chỉ còn khoảng một tháng nữa, hết thời gian, cô sẽ không cần đến Danh Đồ Ảnh Nghiệp thường xuyên nữa.
Nhưng hiện tại cái tên Dư Nguyệt này, Lục Quý Dữ nhất định đã biết. Cho dù sau khi dự án kết thúc cô dọn đến thành phố khác, chỉ cần anh muốn tìm, cũng nhất định có thể tìm được cô.
Thậm chí, sự tồn tại của con gái Giản An An, sớm hay muộn anh cũng sẽ phát hiện.
Những chuyện khác cô không để ý, điều cô cân nhắc bây giờ là, nếu có một ngày Lục gia muốn mang Giản An An đi, cô kiện Lục gia thì có phần thắng hay không.
Sau khi rời khỏi phòng nghỉ của Phí Tuyết, Giản Anh nghe thấy mấy nhân viên nữ ở gần quầy lễ tân trò chuyện, hơn nữa nhân vật chính bọn họ đang thảo luận hình như là người cô đang nghĩ đến.
Thấy Giản Anh nhìn qua, một cô gái lập tức hai mắt tỏa sáng, tư thế muốn kéo cô qua cùng bát quái, hỏi: “Chị, chị có biết không, ông chủ thật sự của công ty chúng ta không phải Lý tổng, mà là Lục tổng CEO của tập đoàn Vân Thượng!”
Một người khác cũng nói: “Đúng vậy đúng vậy, hôm nay tôi nghe Lý tổng giải thích, giật hết cả mình!”
“Chị biết vì sao Lục tổng lại không làm ông chủ tập đoàn Vân Thượng, mà chạy tới đây hay không?”
Giản Anh hoàn hồn: “Tôi không biết……”
“Nghe ý tứ của Lý tổng, anh ấy đến đây để theo đuổi ai đó. Mỹ nữ nào trong công ty chúng ta lại may mắn như vậy, được một đại thiếu gia như anh ấy coi trọng? Các cô nói xem, có thể Lam Lam của bộ phận thiết kế không?”
Nếu xếp hạng về nhan sác, các cô gái đều cảm thấy Giản Anh đứng đầu không thể nghi ngờ. Nhưng Giản Anh dù sao cũng không phải nhân viên chính thức, bởi vậy bị loại trừ ra khỏi danh sách suy đoán của bọn họ.
Giản Anh không biết Lam Lam hay Hoàng Hoàng gì đó, nhưng vẫn đáp theo bản năng: “Có lẽ vậy.”
Trong lòng cô lại nghĩ, trước đó rõ ràng Lục Quý Dữ cố ý che giấu thân phận ở Danh Đồ Ảnh Nghiệp, hiện tại lại chủ động để Lý Giải công khai, rốt cuộc là tại sao?
Có liên quan đến lợi ích kinh doanh sao?
Cũng không thể là vì cô mà mở công ty này, hiện tại không muốn diễn kịch nữa nên mới công khai chứ.
Mấy cô gái hai mắt sáng như sao còn đang thảo luận về Lam Lam, Giản Anh âm thầm nhắc nhở bản thân: Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, cô phải thanh tỉnh. Lục Quý Dữ và cô đã là người qua đường, cho dù anh còn một chút nhớ thương cô, cũng có thể là vì lúc trước ly hôn khiến anh cảm thấy bị nhục nhã đi? Dù là người đàn ông nào bị cô thao túng như vậy, cũng sẽ cảm thấy nhục nhã thôi.
Dù sao cũng không phải là vì trong lòng còn có cô.
Hơn nữa, cô gái lần trước cô nhìn thấy trong quán cháo, cũng chứng minh hiện tại Lục Quý Dữ đã có cuộc sống tình cảm của riêng mình.
Một khi đã như vậy, cô cũng nên bình tĩnh hơn. Đặc biệt là cân nhắc về vấn đề tương lai của con gái, cô cảm thấy sẽ tốt hơn nếu nắm quyền chủ động sớm.
Nghĩ đến đây, Giản Anh chợt cảm thấy tràn đầy dũng khí. Cô đi đến quầy lễ tân, hỏi Tôn San San: “Cô có số WeChat của Lý tổng không? Tôi muốn thêm anh ấy để hỏi một số vấn đề.”
Tôn San San sửng sốt một chút, nói: “Cô chờ một chút, để tôi gọi điện hỏi Lý tổng trước.”
Mấy nữ nhân viên phía sau đột nhiên im lặng, nhìn về phía Giản Anh. Một người trong đó lớn mật mở miệng: “Chị, chẳng lẽ chị chính là người kia……”
“Không phải.” Giản Anh có dự cảm không ổn, lập tức phủ nhận. Cô chỉ muốn mình trở thành người vô hình, không muốn ai biết về mối quan hệ trước đây của cô và Lục Quý Dữ, cũng không cho rằng mình là người được theo đuổi kia.
“Tôi cũng chưa nói gì. Cho nên chị thật sự chính là……”
“Không phải.” Giản Anh lại lần nữa phủ nhận, vẫn cảm thấy nguy cơ chưa được giải trừ, dứt khoát chủ động bịa đặt: “Thật ra tôi cũng có nghe nói, hình như Lục tổng đang theo đuổi một mỹ nữ thích đi giày cao gót.”
Cô gái hôm đó cô gặp ở quán cháo hình như đi giày cao gót, bộ dáng hấp tấp.
Giản Anh bình thường chỉ đi giày bệt và giày đế bằng, dù sao cũng phải loại trừ cô trước, chuyển hướng đề tài là được.
Các cô gái trẻ tụ tập với nhau, niềm vui lớn nhất chính là cùng nhau bát quái. Lúc này có được “Tình báo mới”, mấy người đều rất kích động, vội vàng vây quanh Giản Anh hỏi: “Còn gì nữa không còn gì nữa không, bộ dáng người đó thế nào?”
Giản Anh da đầu tê dại, đúng là một lời nói dối sẽ dẫn tới vô số lời nói dối, cô đã cưỡi lên lưng cọp khó có thể leo xuống, căng da đầu nói: “Cái kia quả thực là…… Biển động sóng trào.”
Mỹ nữ ở quán cháo lần trước, hình như có dáng người đẫy đà đi.
Lúc này, Tôn San San đang ở bên kia dùng máy bàn gọi điện thoại cho Lý Giải, xin chỉ thị có thể cho Giản Anh thêm WeChat của anh không.
Tôn San San nhận thấy đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng, liền hỏi: “Lý tổng, anh có nghe được không?”
Lý Giải ho khan một tiếng, đáp: “Nghe được.”
Nghe được lời bịa đặt của Lục tổng phu nhân về Lục tổng.
Giản Anh thuận lợi có được số WeChat của Lý Giải, gửi lời mời kết bạn.
Buổi tối tan tầm, mọi người trong khu văn phòng gần như đã rời đi. Giản Anh cố ý ở lại đến giờ này, vì cô đã nói với Lý Giải trên WeChat rằng muốn gặp Lục Quý Dữ, Lý Giải bảo cô sau khi tan tầm trực tiếp đến văn phòng tổng giám đốc.
Khi biết Giản Anh chủ động muốn gặp mặt, Lục Quý Dữ liền có tâm trạng hưng phấn khác thường.
Anh nhất thời không khống chế được chính mình, cây bút bình thường anh vẫn sử dụng dễ dàng thậm chí còn gãy làm đôi dưới tay anh.
Nhưng anh biết, không thể dùng trạng thái này để gặp Giản Anh.
Để tránh sẽ dọa cô sợ, anh đã uống trước một liều thuốc lớn hơn tiêu chuẩn ngày thường.
---------------Nếu yêu thích truyện, các bạn hãy DONATE tiếp thêm ĐỘNG LỰC để bên mình có động lực edit truyện và hoàn thành truyện nha