Chương 6.2: Chứng rối loạn lưỡng cực

Lục Quý Dữ còn không chưa nói ra câu “Tôi tự mình tăng lớn liều thuốc, cho dù ngừng thuốc cũng không nhất định có thể sinh con”, đã thấy đối phương suy sụp, trong mắt có vài phần kɧoáı ©ảʍ.

Thông thường, anh tuyệt đối sẽ không dành thời gian cho những việc như thế này. Nhưng hôm nay anh mới phát hiện, anh nên đến xem mắt sớm hơn.

Sớm doạ chạy người đi, như vậy anh có thể thanh tĩnh hơn chút.

Anh thừa nhận anh là kẻ điên.

Anh đã sớm điên rồi, anh căn bản không muốn có tương lai với người khác.

Sau khi Giản Anh rời đi, cuộc đời của anh chỉ còn lại hai lựa chọn cực đoan: Một là cô độc sống hết quãng đời còn lại, một là tìm Giản Anh trở về, từ đó có một mình cô là đủ.

Tâm tình Lục Quý Dữ thoải mái không ít, đứng dậy chuẩn bị đi đến quầy lễ tân thanh toán hai ly trà Phổ Nhị, sau đó rời khỏi nơi này.

Nhưng khi anh đứng dậy, tầm mắt lại dừng ở phía trước quầy lễ tân.

Anh nhìn thấy Giản Anh.

Giản Anh sau khi tan tầm từ Danh Đồ Ảnh Nghiệp cố ý tới cửa tiệm này mua cháo.

Trước đó cô đã mua một phần cháo hải sản mang về nhà ở chỗ này, Giản An An nhớ mãi không quên hương vị kia, nên sáng nay Giản Anh đã đồng ý với cô bé tối nay sẽ mua cháo hải sản về nhà.

Không nghĩ tới, sau khi trả tiền đứng trước quầy lễ tân chờ đồ ăn, cô lại nhìn thấy người cô không muốn gặp nhất.

Thật ra, trước khi tầm mắt Lục Quý Dữ đảo qua, cô cũng không phát hiện ra anh.

Quán cháo này kinh doanh rất tốt, tiếng người ồn ào, hơi nước lượn lờ.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, tiếng lòng Giản Anh đột nhiên không kịp phòng ngừa bị kí©h thí©ɧ.

Hai người đều không đeo khẩu trang, rõ ràng đều nhận ra đối phương.

Lục Quý Dữ mím môi. Đây là ở trong nhà, nhưng anh lại cảm thấy ánh mặt trời thiêu đốt đang chiếu thẳng vào đầu mình, tất cả mọi suy nghĩ —— bất luận là âm u hay là ngọt ngào, đều không thể che giấu.

Anh xách ba lô lên, nâng bước đi về phía cô.

Nhịp tim của Giản Anh đập nhanh hơn, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý, nhưng tầm mắt cô vừa chuyển, nhìn về phía Hạ tiểu thư vừa ngồi cùng bàn với Lục Quý Dữ, đột nhiên hiểu ra một chút.

Cùng nhau ăn cơm ở một nhà hàng đầy pháo hoa như vậy, hai người có quan hệ gì đã quá rõ ràng rồi.

Cô đã rất nhiều lần nghĩ tới, mấy năm nay liệu Lục Quý Dữ có bắt đầu một mối quan hệ mới hay không. Không phải tất cả mọi người đều hoàn toàn phong tỏa nội tâm giống cô, anh có lẽ sẽ có người yêu mới, cuộc sống mới.

—— nhưng khi cảnh tượng này đột nhiên xuất hiện trước mắt, cô vẫn có chút chua xót nói không nên lời.

Nhưng cô không thể như vậy, cô không nên hoài niệm về cuộc sống trước đây nữa.

Mắt thấy Lục Quý Dữ càng đến gần, rõ ràng đang đi về phía cô, Giản Anh lặng lẽ nắm chặt bàn tay.

Bất luận anh muốn nói gì, cô đều phải duy trì lý trí, thoả đáng, giữ khoảng cách.

Lục Quý Dữ dừng trước mặt cô, hai người cách nhau không đến hai mét.

Sau đó, trước khi anh mở miệng, Giản Anh cười một cái với anh trước, đôi mắt hơi cong, ngũ quan linh động. Như một nụ cười lịch sự với một người xa lạ hoặc một người quen cũ.

Sau khi cười xong, cô đã muốn rời đi.

Cháo hải sản cũng không cần nữa, cô lập tức muốn rời khỏi nơi này.

Không nghĩ tới Hạ tiểu thư lại đi giày cao gót đuổi theo tới đây trước.

Vừa rồi Hạ tiểu thư đưa lưng về phía Giản Anh, Giản Anh chỉ vội vàng quét mắt một cái, không nhìn ra cô ta đang khóc.

Sau khi Lục Quý Dữ đứng dậy, người phục vụ vừa rồi lập tức cảnh giác. Cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm bàn của bọn họ, nhìn thấy người đàn ông đứng dậy muốn đi, rõ ràng tới trước quầy lễ tân lại không có động tác muốn tính tiền, cô ta liền không nhịn được chạy tới trước mặt Hạ tiểu thư nói: “Tiểu thư, vui lòng trả 20 tệ cho hai ly trà của cô, có thể dùng điện thoại quét mã ở trên bàn.”

Hạ tiểu thư hung hăng khụt khịt một cái, ủy khuất trong lòng càng tăng thêm. Cô ta biết buổi xem mắt hôm nay đã thất bại, không chỉ thất bại còn chịu nhục nhã rất lớn. Dưới ánh mắt sắc bén của người phục vụ, cô ta run rẩy quét mã trả tiền.

Người phục vụ rời đi, cảm xúc của cô ta hoàn toàn không kiềm chế được, không để ý gót giày nguy hiểm, đột nhiên chạy về phía Lục Quý Dữ.

Khi Hạ tiểu thư đuổi tới trước mặt Lục Quý Dữ, khuôn mặt được trang điểm kỹ càng trở nên rối mù vì khóc lọt vào mắt Giản Anh. Vẻ chật vật hiện rõ trên mặt, đôi mắt cùng mũi đều đỏ hồng, cực kỳ giống một cô gái si tình bị tan nát cõi lòng.

Giản Anh ngẩn người, nhất thời quên mất phải rời đi.

Hạ tiểu thư vốn muốn tát Lục Quý Dữ một cái, nhưng khi thật sự đi tới trước mặt anh lại không có dũng khí, cô ta chần chừ một giây, dậm dậm chân, hô lớn: “Tra nam! Đùa bỡn trái tim người khác có gì đặc biệt hơn người!”

Giọng nói của cô ta rất bén nhọn, chấn động toàn bộ quán cháo, gần như trong nháy mắt, tất cả thực khách đều quay đầu nhìn qua, ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu cùng bát quái.

Sau khi Hạ tiểu thư mắng “Tra nam” xong, liền che mặt lại “Ô ô ô” chạy ra khỏi cửa.

Lục Quý Dữ: “……”

Giản Anh: “……”

----------

Tác giả có lời muốn nói: Lục · tra nam lừa ăn lừa uống · Quý Dữ: “Bà xã em nghe anh giải thích!”

Lý Giải: “Người trẻ tuổi, đây là nguyên nhân tôi khuyên anh nên đổi một cửa hàng khác.”

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~