Chương 4.2: Ba giả

Giản Anh không tính là nhân viên chính thức, nhưng có đãi ngộ ngang với nhân viên chính thức. Lại còn không cần cô phải chấm công, cũng được phép về sớm, chỉ cần bảo đảm tham gia mỗi cuộc thảo luận là được.

Khi nhân viên lễ tân Tôn San San dẫn Giản Anh đến nơi làm việc của cô, đã giới thiệu cô với các nhân viên làm việc cùng khu vực.

Sau khi giới thiệu, Tôn San San lại chỉ về một gian phòng nghỉ: “Đó là phòng nghỉ dành riêng cho Phí Tuyết lão sư, xem như là văn phòng hiện tại của ông ấy, nhưng ông ấy không thường tới đây.”

Giản Anh thuận miệng hỏi một câu: “Tôi còn chưa gặp qua ông chủ công ty, có cần đi gặp ngài ấy không?”

Tuy không tính là nhân viên chính thức, nhưng cũng cần chào hỏi một chút đi?

Tôn San San chớp chớp mắt: “Ông chủ à, chúng tôi đều gọi anh ấy là Lý tổng. Trước khi cô tới anh ấy đã phân phó qua, nói không cần làm nhiều hình thức như vậy, cô cũng không cần đi gặp anh ấy đâu.”

Ngay cả nhân viên lễ tân cũng không biết thân phận thực sự của Lục Quý Dữ, Danh Đồ Ảnh Nghiệp cũng lấy danh nghĩa của Lý Giải. Mỗi lần nhân viên lễ tân đều nhìn thấy là Lý Giải mang theo người thanh niên Lục Quý Dữ này tiến vào văn phòng tổng giám đốc. Tất cả đơn xin việc của nhân viên đều được báo cáo trực tiếp cho Lý Giải, cho nên mọi người đều cho rằng Lục Quý Dữ mới là trợ lý của Lý Giải.

Đương nhiên, đây cũng là điều Lục Quý Dữ cố tình dựng ra. Bình thường anh đều ăn mặc giản dị, hơn nữa ra vào đều dùng khẩu trang để che mặt, có khi còn đội mũ lưỡi trai, thoạt nhìn chính là một thanh niên rất trẻ trung khiêm tốn.

Anh yêu cầu Lý Giải sắp xếp chỗ làm việc của Giản Anh ở một vị trí đặc thù, nơi đó không thể nhìn thấy quầy lễ tân và cửa vào, như vậy cho dù mỗi ngày anh đi qua cửa vào văn phòng tổng giám đốc, cũng sẽ không bị Giản Anh nhìn thấy.

Giản Anh không hề hoài nghi.

Hai ngày này trong đầu cô ngoài công việc, thì đều là chuyện đi học của con gái.

Thời gian nghỉ trưa, Giản Anh lại đến tìm nhân viên lễ tân Tôn San San, hỏi thăm cô ấy: “Tôi muốn hỏi một chút, trong công ty có bao nhiêu đồng nghiệp nam độc thân vậy?”

Cô không khỏi thấy đồng tử Tôn San San chấn động, chính cô cũng thấy ngượng ngùng.

Có phải cô quá trắng trợn táo bạo rồi không?

Nhưng việc học của con gái là ưu tiên hàng đầu của cô, trước mắt người có thể chọn để giả mạo ba Giản An An, chính là đồng nghiệp nam ở Danh Đồ Ảnh Nghiệp.

Lúc này, Lục Quý Dữ đang nghe góc tường trong phòng hội nghị phía sau quầy lễ tân: “……”

Lý Giải nhìn Lục Quý Dữ đang nghe góc tường: “……”

Lý Giải trăm triệu không nghĩ tới vị Dư tiểu thư này …… A không, phải nói là Giản tiểu thư, ngày đầu tiên đi làm đã hỏi một vấn đề kinh thế hãi tục như vậy.

Anh than một tiếng, nhìn nhìn khuôn mặt đen như đáy nồi của Lục Quý Dữ, vội vàng nói: “Tiểu Lục tổng, đây là chuyện tốt.”

Lục Quý Dữ nghe anh ta nói như vậy, mới giật giật con ngươi, rời ánh mắt lạnh lùng về phía anh ta.

Lý Giải ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Giản tiểu thư có nhu cầu với đàn ông độc thân…… A không phải, có hứng thú, chứng minh hiện tại cô ấy còn độc thân.”

Nghe anh ta ngập ngừng giải thích như vậy, sắc mặt Lục Quý Dữ mới thoáng hòa hoãn một chút.

Nhân viên trong Danh Đồ Ảnh Nghiệp không nhiều lắm, tổng số nhân viên chínhh thức ở các phòng ban cũng chỉ hơn 30 người.

Tôn San San hỏi Giản Anh: “Tại sao cô lại hỏi chuyện này? A tôi biết rồi, là muốn giải quyết vấn đề cá nhân sao?”

Giản Anh xấu hổ: “Là có một chút việc riêng.”

Tôn San San cảm thấy Giản Anh rất dễ nói chuyện, làm ra vẻ hiểu rõ: “Vậy cô có yêu cầu gì không, tôi sẽ giúp cô chú ý.”

Giản Anh thật sự nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Tôi muốn tìm người có khí chất ôn hòa, ngũ quan đoan chính, tốt nhất là bằng cấp cao một chút, khả năng ngoại ngữ tốt.”

Như vậy mới có thể đạt được điểm số lý tưởng để thông qua buổi phỏng vấn vào nhà trẻ song ngữ, nghe nói hiện tại cạnh tranh về trình độ của phụ huynh cũng đặc biệt khốc liệt.

Đây là lần đầu tiên Tôn San San thấy có người đưa ra yêu cầu cụ thể như vậy mà không chút ngượng ngùng, nhất thời há hốc miệng nói không ra lời.

Vị lão sư có nhan lại có tài này, bề ngoài thoạt nhìn giống một con cừu con, kỳ thật lại là một con linh dương chạy vội sao, rất dũng mãnh, rất có ý tưởng!

Thời gian này, có vài nhân viên ra ngoài ăn cơm vừa vặn trở về, đứng ở cửa sổ gần quầy lễ tân hóng gió trò chuyện. Vài lời thảo luận vang lên có chút lớn, truyền vào tai Giản Anh.

“Không hổ là trợ lý Lý tổng nhìn trúng, diện mạo kia, dáng người kia, khí chất kia, quả thực rất tuyệt, chậc chậc chậc……”

“Cô nhìn thấy mặt rồi? Anh ta không phải mỗi lần đều đeo khẩu trang sao?”

“Tôi không nhìn thấy thì không thể tưởng tượng sao? Chỉ với dáng người kia tôi đã cho 100 điểm rồi!”

Nhân viên nữ trẻ tuổi kia mồm năm miệng mười đàm luận về vị trợ lý họ Lục không biết tên kia.

Giản Anh nghe được, quay đầu lại bổ sung một câu với cô lễ tân: “À đúng rồi, ngũ quan đoan chính là đủ rồi, không cần quá đẹp.”

Cô nghĩ, nếu để lại ấn tượng sâu sắc với giáo viên mầm non, sau này sẽ rất phiền toái nếu bị bại lộ.

Tình tiết này không bị Lục Quý Dữ nghe được. Lúc đó bọn họ đang ở phòng họp, cách âm quá tốt, chỉ có thể nghe được những lời đứt quãng mà Giản Anh nói chuyện.

Nhưng Lý Giải đã tìm được lý do, bảo lễ tân liệt kê những yêu cầu của Giản Anh đưa cho anh ta.

Vì thế không lâu sau, “Khí chất ôn hòa, ngũ quan đoan chính, bằng cấp cao, khả năng ngoại ngữ tốt” mấy yêu cầu này đã bị Lý Giải trình cho Lục Quý Dữ.

Lục Quý Dữ ở trong văn phòng tổng giám đốc xem xong, cười lạnh một tiếng: “Chiếu theo điều kiện của tôi để tìm bạn trai? A, cô ấy còn dám nói trong lòng cô ấy không nhớ thương tôi?”

Lý Giải đứng ở một bên nhìn anh, trong lòng nghĩ: Khí chất ôn hòa? Anh xác định người đó chính là mình?

Lục Quý Dữ không để ý tới cử chỉ nhỏ của anh ta, hỏi: “Trong công ty có bao nhiêu đàn ông độc thân đủ tiêu chuẩn?”

Lý Giải sớm đã chuẩn bị: “Tôi tính xem, từ góc độ chủ quan của tôi, có 5 người.”

Lục Quý Dữ: “Trong tháng này đều điều đi nước ngoài.”

Lý Giải: “……”

“Được.” Lý Giải nói, “Nhưng mà ngày mai và ngày kia anh phải về tập đoàn tổng bộ, hai ngày này có cuộc họp hội đồng quản trị quan trọng, lịch trình của anh khá dày đặc.”

Lục Quý Dữ ánh mắt trầm trầm: “Tôi đã biết.”

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~