Cánh cửa mở ra, một trận gió thổi vào.
Trong một toà chung cư ở thành phố C, Giản Anh từ bên trong cánh cửa nhìn ra ngoài hành lang, thấy một gói hàng được đặt ở ngoài cửa.
Phồng lên, nặng trĩu.
Bà Trần ở đối diện bước ra từ thang máy, khi đi ngang qua nhìn nhiều hơn một chút.
Trong lòng bà nghi hoặc, người hàng xóm họ Giản này không biết đang làm nghề gì, lớn lên đặc biệt xinh đẹp, còn có một cô gái cũng xinh đẹp không kém. Hai mẹ con rất ít khi ra cửa, cách mấy ngày thì sẽ nhận được một gói hàng như thế này.
Con trai bà Trần gần đây đang xem một bộ phim hoạt hình có tên là “Gián điệp ẩn trốn, nhân vật chính trong đó hình như cũng có con gái, làm công việc gián điệp nguy hiểm.
Bà sờ sờ trái tim, bước chân theo bản năng nhanh hơn.
Giản Anh phát giác bà Trần đi qua còn đang ngó nhìn cô, liền cười nhẹ một cái, xem như chào hỏi, lúc này mới đi lấy gói hàng kia, trở về trong nhà.
Trong phòng khách.
Giản Anh tìm được kéo, cẩn thận cắt bỏ bao bì, lấy ra một chồng giấy thật dày bên trong.
Trên giấy là kịch bản mà lần này cô phải chẩn đoán.
Nếu có người hỏi công việc của cô, cô sẽ nói mình là một freelancer. Trên thực tế, công việc của cô là người chẩn đoán kịch bản—— cũng được gọi là bác sĩ kịch bản.
Cái nghề này ở trong mắt người thường nghe có chút thần bí, ở trong giới phim ảnh lại là một phần quan trọng.
Trước và sau khi biên kịch hoàn thành kịch bản, thường có một số vấn đề khó có thể tự mình giải quyết, lúc này sẽ cần một chuyên gia chẩn đoán kịch bản am hiểu sâu sắc về đặc điểm thị trường kỷ xảo câu chuyện, để đưa ra những gợi ý và hướng sửa đổi chính xác.
Công việc của Giản Anh là trực tiếp kết nối với đạo diễn phim ảnh, biên kịch cùng nhà làm phim, mười phút nữa cô sẽ có một cuộc họp video.
Cô đem những trang kịch bản này tới phòng ngủ —— cũng là phòng ngủ của cô, rồi đặt nó cạnh những chồng kịch bản có độ dày tương tự.
Cô có một số thuộc tính của người cuồng công việc, có thể đồng thời đảm nhận nhiều kịch bản, lại vẫn có thời gian sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Cô cảm thấy, so với một mình nuôi dưỡng con gái, cách quản lý thời gian này căn bản không tính là gì.
Mỗi một người mẹ đều là siêu nhân.
Con gái 4 tuổi Giản An An đang ngủ trưa ở phòng ngủ chính, cô đóng cửa phòng làm việc lại, miễn cho khi họp sẽ làm phiền con gái.
Sau khoảng hai giờ họp video, cô kéo cửa ra, nhìn thấy con gái đã dọn ghế nhỏ ngồi ở cửa, một mình chơi cùng vài món đồ chơi nhỏ.
Giản An An biết mẹ đang bận làm việc, nên rất hiểu chuyện, không đi làm phiền mẹ. Nhưng nếu cô bé tỉnh lại, nhất định sẽ ngồi ở nơi cách mẹ gần nhất.
Giản Anh đi qua bế con gái lên. Giản An An kêu lên một tiếng, lại cười khanh khách nắm chặt quần áo của cô.
Hai mẹ con cười đùa một hồi, Giản Anh véo mũi của con gái, hỏi: “An An đang làm gì vậy?”
Giản An An giơ cao chiếc đèn l*иg giấy trong tay: “Mẹ, mẹ nói xem ba sẽ thích món quà này không?”
Giản Anh sửng sốt một chút.
Từ khi con gái đi nhà trả, tần suất nhắc tới ba càng ngày càng cao.
Cô biết tại sao, ở nhà trẻ không có nhiều gia đình đơn thân. Khi các bạn nhỏ nói chuyện vui đùa, khó tránh khỏi sẽ nhắc tới ba mình.
Cô gái nhỏ, cũng có suy nghĩ riêng của chính mình. Trong nhà bé không có ba, bé lo lắng đòi ba với mẹ sẽ khiến mẹ khó xử, vì thế có một ngày bé đem món đồ thủ công làm ở nhà trẻ về nhà, vui vẻ đưa cho mẹ nói: “Cái này là món quà con làm, muốn đưa cho, đưa cho…… Ba.”
Bé nói rất nhỏ chữ “ba”, còn lén dùng đôi mắt đen láy nhìn phản ứng của mẹ.
Giản Anh sửng sốt tại chỗ, ôm con gái vào trong ngực.
Cô vốn cũng không tính giấu giếm chuyện của ba với con gái, chỉ là vẫn luôn lưỡng lự phải nói như thế nào. Ngày đó, cô nói ba và mẹ từng yêu nhau nhưng sau đó đã tách ra, nói bây giờ mẹ và An An không thể đi gặp ba, nhưng An An có thể đem những món quà bé muốn tặng cho ba lên “ Phòng trưởng thành”.
Phòng trưởng thành là một tài khoản internet nặc danh Giản Anh đăng ký cho con gái, ở đó có những bức ảnh và video của con gái.
Sau đó, việc làm quà tặng cho ba trở thành thói quen hằng ngày của Giản An An, Giản Anh cũng không ngăn cản.
Giản An An cũng biết mẹ sẽ không tức giận hay thương tâm vì chuyện của ba, mẹ là một người rất mạnh mẽ.
Giản Anh hoàn hồn, khen món quà của Giản An An. Lại nói: “An An, sáng mai mẹ phải đến nơi khác hai ngày, để tham gia một cuộc phỏng vấn quan trọng. Cho nên ngày mai dì Từ bảo mẫu sẽ ở nhà với con, con có thể ngoan ngoãn ăn cơm và ngủ chứ?”
Giản An An gật đầu một cái, đôi mắt sáng lấp lánh xoay chuyển: “Mẹ muốn đi gặp ba sao?”
Ánh mắt Giản Anh lóe lóe. Cuộc phỏng vấn lần này, quả thật là ở Vân thị—— thành phố mà cô đã trải qua bốn năm đại học, lại lóe hôn rồi ly hôn với Lục Quý Dữ.
Rõ ràng 5 năm trước cô đã từng nói với chính mình, sau này phải tránh xa người đó ra.
Nhưng cuộc phỏng vấn lần này, là một cơ hội hiếm có—— một bộ phim khoa học viễn tưởng đô thị do nhà sản xuất Phí Tuyết đạo điễn, một tác phẩm lớn trị giá 200 triệu, với sự tham gia của nhiều ngôi sao. Cô không ngờ rằng lý lịch công việc của mình sẽ được Phí Tuyết chọn, nhận được lời mời phỏng vấn.
Cô mất một lúc để cân nhắc xem có nên đến Vân thị phỏng vấn hay không, nhưng cô phát hiện vẫn không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của công việc này.
Vì thế cô lên mạng tìm kiếm thông tin về công ty sản xuất này —— cũng là địa điểm phỏng vấn.
Công ty sản xuất Danh Đồ Ảnh Nghiệp thành lập mới được ba năm, đã tung ra năm sáu bộ phim truyền hình hoàn mỹ. Xem hồ sơ phân nhân của công ty là một vị đại thúc, không tên họ Lục, cổ đông cũng không có liên quan đến Tập đoàn Vân Thượng, khiến cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau một hồi nghiên cứu đơn giản, cô cảm thấy cô đến Vân thị hai ngày, xác suất đυ.ng phải Lục Quý Dữ gần như là 0%, lúc này mới yên lòng đặt vé tàu cao tốc.