Chương 23: Con lão tử tất nhiên giống ta

"... Cái gì?" Từ Thanh Dương tựa hồ không có nghe rõ, nhìn chằm chằm nàng, lại hỏi một lần.

"Ta mang thai, chàng đã làm ba ba." Hà Nguyệt sau khi nói xong liền nhìn chằm chằm Từ Thanh Dương, không muốn bỏ lỡ bất luận biểu hiện gì của hắn.

Từ Thanh Dương vẫn là một bộ dáng bình tĩnh, chỉ là đôi tay vòng eo nàng lại đột nhiên buộc chặt, lại vội vàng buông ra.

Hà Nguyệt thấy phản ứng không rõ, thật cẩn thận hỏi: "Chàng sao vậy?"

Chẳng lẽ hắn không vui? Hẳn là không thể nào, hắn không phải vẫn luôn muốn có con sao?

Nàng đang muốn hỏi lại một lần, liền nghe trong miệng hắn nỉ non: "Nàng mang thai..."

Hà Nguyệt cho rằng hắn không nghe rõ, tính tình tốt lặp lại một lần: "Đúng vậy, ta mang thai."

"Ta đã làm ba ba."

"Ân, chàng đã làm ba ba."

Ở trong miệng lặp lại vài lần, đại não mới thông suốt.

Hắn hé miệng muốn nói gì, cổ họng lại ngạnh, nói không ra lời.

Tầm mắt hắn chuyển qua bụng nhỏ của nàng, thẳng tắp nhìn một hồi lâu, mới chậm rãi lại gần.

Duỗi tay sờ sờ, khó hiểu hỏi: "Sao một chút cũng không thấy lớn."

Hà Nguyệt nhìn hắn khó có khi lộ ra ngu đần, tâm tình cũng theo đó thả lỏng xuống.

Tay nhỏ bao trùm lên bàn tay hắn, cười nói: "Vẫn còn nhỏ, mới hơn hai tháng, khả năng vẫn là hạt đậu."

Từ Thanh Dương nhìn chằm chằm bụng nàng, sau một lúc lâu mới động, mặt dán lên bụng nàng, cách quần áo hôn một cái.

Hôn còn giống như chưa đủ, lại liên tiếp hôn vài cái nữa, mới ôm tức phụ nằm xuống giường.

Bàn tay to ôm nàng trong ngực, không biết suy nghĩ gì.

Hà Nguyệt thấy hắn cẩn thận như vậy bị chọc cho tức cười, đang muốn trêu hắn, liền ngoài ý muốn phát hiện hốc mắt hắn hơi ướt.

Nàng sửng sốt một chút, như suy nghĩ cẩn thận gì đó, động tác thong thả mà xoay người, nằm ở trên ngực hắn, nghe tiếng tim đập nhanh hơn so với bình thường của hắn, trong lòng mềm nhũn.

"Chàng đừng lo lắng, quân y tới xem qua, hắn nói nhóc con rất khỏe mạnh."

"Bảo bảo rất hiểu chuyện, không nháo ta chút nào, một chút không khoẻ cũng không có." Mấy ngày nôn nghén trước đó, Hà Nguyệt không tính toán đề cập tới.

Từ Thanh Dương yên lặng mà cười một chút, thanh âm hơi khàn: "Vô nghĩa, giống của lão tử đặc biệt cường."

Hà Nguyệt chụp ngực hắn, giận hắn liếc mắt một cái, bắt đầu tinh tế mà nói cho hắn lần này hắn không ở nhà, một mình nàng sinh hoạt ra sao.

Từ Thanh Dương nghe cẩn thận, thường thường đáp lại nàng vài câu, bàn tay trước sau đỡ eo nàng, có lẽ là quá mức hưng phấn, nàng không nói được vài câu đã nằm trong lòng ngực Từ Thanh Dương ngủ rồi.

Từ Thanh Dương nhìn chằm chằm nàng ngủ nửa ngày, cái trán cọ cọ nàng, vùi đầu ở cổ nàng, thấp thấp cười.

Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Thanh Dương liền đi tìm quân y, xác định Hà Nguyệt cùng bảo bảo trong bụng nàng đều khỏe mạnh lúc này mới yên tâm.

Về đến nhà, Hà Nguyệt vừa lúc tỉnh lại, thấy hắn đi vào đang muốn cùng hắn nói chuyện, liền bị hắn ôm vào trong ngực.

"Hư... Đừng nói chuyện, để ta xem bảo bảo một chút." Hắn sờ sờ bụng nàng, sờ soạng một hồi lại không hài lòng duỗi tay vào, bàn tay ở trên bụng nhỏ trước sau vuốt ve, làm cho Hà Nguyệt cười khanh khách.

Có lẽ là bị tiếng cười của nàng cảm nhiễm, Từ Thanh Dương khó có khi cũng thấp giọng nở nụ cười, hai người ở trên giường náo loạn một hồi lâu mới xuống giường.

Gần nhất ngoài ruộng bởi vì Hà Nguyệt mang thai, đã lâu không có sửa sang lại.

Hà Nguyệt thấy Từ Thanh Dương trở về, liền muốn cùng hắn cùng đi ngoài ruộng.

Không ngờ bị hắn hung tợn mà cự tuyệt: "Nếu mệt đến bảo bảo, xem lão tử như thế nào giáo huấn nàng."

Được, còn chưa hưởng thụ mấy ngày thai phụ người này đã bị đánh hiện nguyên hình.

Hà Nguyệt biết hắn miệng hư, trong lòng rất quan tâm nàng, còn không phải mỗi ngày đều đi sớm về trễ, huấn luyện xong lại chạy ra ngoài ruộng tất bật, may mà Hà Nguyệt ở nhà sờ soạng, tận lực nhiều làm nhiều món ngon giúp hắn bồi bổ thân mình.

Từ Thanh Dương không cho nàng ra ruộng, nàng đành phải mỗi ngày ở tiểu viện kiếm chút việc để làm.

Nàng phân loại hạt giống, mỗi ngày tưới nước, đào đất, hằng ngày trôi qua cũng rất vui vẻ.

Khi Trần tẩu tử mang sữa mạch nha tới thăm nàng, nàng đang may quần áo cho bảo bảo.

Trước đó nàng đem áσ ɭóŧ đã may xong toàn đưa cho Từ Thanh Dương xem, phá lệ được hắn khen đẹp một câu.

Nàng biết, người này ngoài miệng không nói, cũng giống nàng chờ mong bảo bảo ra đời.

Trần tẩu tử nhìn Từ Đại Bảo ở nhà đi đi lại lại, vội vàng lôi kéo nàng: "Muội đừng trách tẩu lắm miệng, thời điểm mang thai không tiếp xúc quá nhiều với mèo thì sẽ tốt hơn."

Hà Nguyệt sửng sốt một chút, không nghĩ tới còn có chuyện này.

"Cũng không bảo muội không cần nó, chỉ là trong lúc mang thai cẩn thận một chút, cẩn thận bị nó hấp tấp va phải, hoặc là lông mèo khả năng sẽ làm muội không thoải mái."

Hà Nguyệt vội vàng ghi nhớ, thấy Trần tẩu tử một bộ dáng người từng trải, vội hỏi nàng còn có cái gì cần phải chú ý.

Trần tẩu tử cũng vui vẻ nói cho nàng vài điều cần chú ý, Hà Nguyệt đều cẩn thận ghi nhớ.

Trần tẩu tử nhấp một miệng trà, "Đúng rồi, còn có trà này muội tốt nhất cũng đừng uống."

Hà Nguyệt nhìn lá trà trước mắt, này là trước kia có một lần nàng lẩm bẩm suy nghĩ uống trà sữa, bị Từ Thanh Dương nghe được, hắn ngay từ đầu cũng không nói gì, không ngờ qua mấy ngày liền thấy bình lá trà này xuất hiện trên bàn cơm.

Hà Nguyệt nghiêm túc ghi nhớ, về sau cũng không thể tham uống lên.

Trước giờ cơm chiều, Hà Nguyệt nhìn Từ Đại Bảo ở bên chân nàng làm nũng, cố nén đau lòng đem nàng thả vào ổ mèo.

"Thực xin lỗi a, sắp tới không thể ôm mày, chờ ta sinh bảo bảo xong lại ôm mày nha."

Chờ Từ Thanh Dương trở về, Hà Nguyệt cho hắn một nhiệm vụ vinh quang: Giúp Từ Đại Bảo ăn cơm và dọn dẹp vệ sinh.

Tuy rằng Từ Thanh Dương rõ ràng không vui, nhưng nghe những lưu ý Trần tẩu tử nói cho nàng vẫn là nhận mệnh đem này công việc này nhận lấy.

Ăn xong cơm chiều, Hà Nguyệt làm nũng muốn Từ Thanh Dương bồi nàng đi vài vòng: "Ta hôm nay nghe thím nói, trước khi sinh bảo bảo đi lại nhiều một chút, có thể dễ sinh hơn."

Từ Thanh Dương gật đầu ghi nhớ, đi vài vòng, hắn tự nhiên vui vẻ bồi nàng.

"Chàng cảm thấy bảo bảo sẽ giống ai đâu? Giống chàng? Hay giống ta?"

Từ Thanh Dương nắm tay nàng, vấn đề ấu trĩ trong mắt hắn trước kia tựa hồ cũng trở nên thú vị hơn.

"Giống nàng hay giống ta đều được, chỉ cần nàng sinh là được." Từ Thanh Dương nghiêm túc nói.

"Chỉ cần ta sinh là được?"

"Ân."

Hà Nguyệt nghe thế nào cũng cảm thấy Từ Thanh Dương là đang thông báo với nàng, vui rạo rực ôm bờ vai của hắn, ở bên đường cười không ngừng. =.="

Hai người ở nhà thảo luận chuyện con trai con gái, không nghĩ tới có người so với bọn hắn còn khẩn trương hơn.

Triệu Minh Hoa vui sướиɠ khi người khác gặp họa chạy tới cùng Dương Xảo Mộng nói chuyện: "Ta thấy tiểu Nguyệt mang thai này tám phần là con gái."

Dương Xảo Mộng giống như vô tình hỏi: "Ngươi làm sao mà biết được? Người ta bụng còn chưa lộ, nhìn cũng không ra chứ?"

Triệu Minh Hoa lập tức đắc ý mà cười: "Ở quê ta quê người ta nói, con gái thích ăn cay, ta mấy ngày hôm trước mới nghe nói mấy tẩu tử tặng vài bình dưa muối cay cho nàng, chắc chắn nàng ta mang thai con gái."

Dương Xảo Mộng trong lòng vui vẻ, trên mặt không hiện, giả mù sa mưa vì Hà Nguyệt biện giải nói: "Kia cũng không chắc chắn đi? Có lẽ là con trai, huống chi Từ doanh trưởng thương tiểu Nguyệt như vậy, mặc kệ nàng sinh con trai hay con gái, ta nghĩ Từ doanh trưởng đều sẽ không để ý."

Triệu Minh Hoa không quen nhìn bộ dáng giả mù sa mưa của nàng ta, lập tức nói một câu: "Ai không biết ngươi muốn sinh con trai đến điên rồi, nếu ngươi thích con gái như vậy, sao không đem hai đứa con gái dưới quê lên."

Mặt Dương Xảo Mộng tức khắc tối sầm, hai người đâm chọc nhau vài câu tan rã trong không vui.