Chương 19: Từ doanh trưởng giúp tiểu tức phụ cắt tóc

Cách ngày Trần tẩu tử qua tặng một chén sữa dê, nói là bánh chưng lần trước ăn rất ngon, Trần doanh trưởng khen không dứt miệng.

Nhà Hà Nguyệt và Trần tẩu tử cách xa nhau, thật đúng là không biết nhà tẩu ấy còn nuôi dê.

"Muội xem hai đứa nhỏ nhà ta, sữa dê uống tốt như vậy, thế mà chúng không thích, nói có mùi lạ."

Hà Nguyệt uống một ngụm, xác thực có mùi lạ, có thể do không đun nóng nên mang theo mùi tanh nhàn nhạt.

"Sữa dê tốt nhất vẫn là đun nóng một chút thì có lẽ sẽ ngon hơn." Nàng uyển chuyển đáp lại.

"Thật sao, vậy ta trở về sẽ thử, nếu bọn chúng vẫn không uống, ta cũng không còn cách nào."

Trong viện mướp hương cùng bí đỏ tươi tốt, Hà Nguyệt muốn ăn bánh bí đỏ, tối đó liền đem bột mì ra làm vài chiếc.

Buổi tối lúc ăn cơm, Từ Thanh Dương ăn vài chiếc đều không ngừng được miệng.

Hà Nguyệt nghĩ tới Trần tẩu tử hôm nay đem tặng sữa dê, nhịn không được nói: "Chàng nói, chúng ta cũng nuôi vài con dê có được không?"

"Nàng thèm thịt dê?" Không trách Từ doanh trưởng được, ở trong mắt hắn, nuôi dê chính là để lấy thịt.

"Không phải!" Nàng bĩu môi, "Ta thấy nơi này ngày thường muốn uống sữa bò cũng không có chỗ nào bán, không bằng trực tiếp mua dê về, nếu muốn uống tùy thời đều có thể uống."

Từ Thanh Dương nghiêm túc suy nghĩ: "Ta không có ý kiến, nàng thích liền mua đi."

Vì thế Hà Nguyệt liền tới tìm Trần tẩu tử, kích động nói: "Tẩu tử lần sau mua dê nhớ kêu muội, muội cũng muốn nuôi lấy hai con."

Nghĩ tới lần sau có thể có sữa dê uống, khiến nàng không khỏi nhớ tới trà sữa, cũng không biết dùng sữa dê làm trà sữa có thể uống hay không, sau này phải thử xem sao.

Tối đến, nàng tâm tình tốt mà phát ra lời lẽ hùng hồn: "Chàng muốn ăn gì, ta đều nấu cho chàng."

Từ Thanh Dương liếc nàng một cái: "Thịt."

Thịt thịt thịt! Lại là thịt! Hà Nguyệt suy sụp hạ bả vai, đã sớm biết người này không thịt không vui! Là nàng quá ngây thơ rồi!

Ngoài ruộng bắp đã có thể thu hoạch, Từ Thanh Dương tối hôm qua không lăn lộn nàng, Hà Nguyệt ngủ ngon, buổi sáng tràn đầy tinh thần.

Lúc ăn cơm sáng còn trộm liếc Từ Thanh Dương, nếu sau này đều không lăn lộn nàng thì tốt biết bao.

Từ Thanh Dương: "... Nàng nghĩ nhiều rồi."

Ăn xong cơm sáng, Hà Nguyệt rửa chén đũa đi ra, Từ Thanh Dương đã ra cửa.

Nàng đeo sọt ra ngoài ruộng, đã thấy Từ Thanh Dương đang bận rộn.

"Chàng hôm nay không cần đến doanh trại sao?" Hà Nguyệt kinh hỉ chạy tới, ý bảo hắn cúi đầu xuống.

Từ Thanh Dương cúi đầu, tùy ý nàng giúp hắn lau mồ hôi, không thèm để ý nói: "Qua trễ chút cũng không sao, nàng đừng xuống dưới này"

Hà Nguyệt nhìn ruộng bắp trước mặt, đặt mấy cây vào trong sọt: "Ta trước đem chỗ này về nhà."

Hà Nguyệt đem bắp về nhà, lại chạy vội ra đồng, vội vã đến giữa trưa mới đem hết bắp mà Từ Thanh Dương bẻ xuống toàn bộ dọn về nhà.

Hà Nguyệt mệt đến mức đi không nổi, ngay cả sức lực làm cơm trưa cũng không có, lung tung ăn bánh bột ngô buổi sáng còn dư lại, liền nhanh chóng lên trên giường nghỉ ngơi.

Ngủ dậy, Hà Nguyệt đem bắp sửa sang lại, liên tiếp mấy ngày, nàng đều bận rộn ngoài đồng, chờ đến xong việc, Hà Nguyệt cũng gầy đi một vòng.

Không riêng nhà bọn họ như vậy, các tẩu tử khác cũng đều bận rộn, ngay cả đám trẻ lúc trước cả ngày chơi đùa trong núi cũng hiểu chuyện phụ giúp ba mẹ làm việc.

Chờ đến khi xong việc đồng áng, Lý tẩu tử mới tới nhà tìm nàng.

Trò chuyện một hồi, Lý tẩu tử mặt lộ vẻ khó khăn: "Con trai ta sang năm đã tốt nghiệp cao trung, còn chưa có tin tức gì của công việc, haizz."

Con trai lớn nhà Lý tẩu tử gia đã sắp tốt nghiệp, còn chưa tìm được công việc, ngay cả Lý tẩu tử dùng quan hệ đi hỏi, cũng đều chưa có hồi âm.

Hà Nguyệt cũng biết ở niên đại này trừ bỏ tham gia quân ngũ thì phần lớn chính là làm công nhân.

Nàng an ủi nói: "Đại tráng thành tích tốt, chỉ cần có nhà máy tuyển người, khẳng định có thể thông qua."

"Tẩu tử cũng đừng vội, trở về hỏi ý kiến Lý doanh trưởng một chút, nói không chừng hắn đã có tính toán."

Lý tẩu tử sắc mặt chợt ngưng "Cũng đúng, vậy ta trở về hỏi lại, không chừng hắn đã sớm có ý tưởng."

Lời Hà Nguyệt vốn muốn dùng để khuyên bảo lại nuốt trở về, chỉ có thể hy vọng hết thảy thuận lợi, nàng cũng không muốn thấy đại tráng phải đến nông thôn.

Thu hoạch bắp xong, ngoài ruộng chỉ còn lại đất trống.

Nghĩ đến phải cuốc đất, Hà Nguyệt liền cảm thấy một trận vô lực, cũng càng bội phục mấy tẩu tử khác.

Nếu không có Từ Thanh Dương làm hầu hết việc nhà nông, một mình nàng đúng là không có cách nào làm được.

Bất tri bất giác nàng cũng đến nơi này gần nửa năm, tóc nàng dài nhanh, đã dài đến ngang lưng, gội đầu cực kỳ mệt.

Nàng muốn dành chút thời gian để đi huyện thành cắt tóc, nhưng nghĩ đến tình huống ở huyện thành hiện tại lại không muốn đi nữa.

Vì thế chờ Từ Thanh Dương trở về, hắn liền thấy hai mắt Hà Nguyệt sáng lên nhìn chằm chằm hắn.

"Làm gì?" Từ Thanh Dương nhướng mày.

"Giúp ta cắt tóc." Hà Nguyệt đưa kéo cho hắn.

"Nàng chắc chứ?" Từ Thanh Dương thật ra không ngại, chỉ sợ đến lúc đó cắt hỏng rồi, vật nhỏ lại cùng hắn nháo.

"Chắc chắn chắc chắn, ta nói cho chàng, chàng từ chỗ này cắt ngang qua, cắt bằng bằng là được." Nàng cũng chỉ muốn cắt đến dưới vai, hẳn là không khó cắt.

Từ Thanh Dương xác nhận chiều dài, nhanh chóng hạ kéo, không đến năm phút liền xong.

Hà Nguyệt cầm gương, nỗ lực chiếu đến sau ót, ân, chiều dài cũng được, nhìn qua không thấy so le hay không bằng nhau.

Hà Nguyệt buông gương, cười tủm tỉm nói: "Chàng thật lợi hại, chờ ngày mai ta đi khoe với mấy vị tẩu tử."

Từ Thanh Dương xuy một tiếng, trên mặt không tỏ vẻ, trong lòng lại đặc biệt đắc ý.

Buổi tối đi ngủ, Hà Nguyệt ghé vào trên giường, cẳng chân nhếch lên lắc qua lắc lại, Từ Thanh Dương hoảng hoa cả mắt.

Hà Nguyệt nằm ngâm nga, sau đó liền cảm thấy có cỗ hơi thở từ phía sau bao phủ lại, nàng theo bản năng mà hướng bên cạnh né tránh, lại bị Từ Thanh Dương nhéo thân mình.

"Đừng lộn xộn." Từ Thanh Dương ôm nàng, nụ hôn tinh tế rơi sau lỗ tai nàng, môi mỏng chậm rãi đi xuống, dừng trên đầu vai mượt mà.

Từ Thanh Dương tách hai đùi nàng, côn ŧɦịŧ chậm rãi cắm vào.

Tiểu huyệt mẫn cảm ra sức liếʍ ʍúŧ côn ŧɦịŧ, hắn giữ đầu nàng, ngậm lấy môi nàng, hai đầu lưỡi cuốn lấy nhau triền miên.

"Ân... Ân..." Từ Thanh Dương khó có khi ôn nhu làm Hà Nguyệt bất tri bất giác đắm chìm tròn kɦoáı ƈảʍ tìиɦ ɖu͙ƈ hắn mang đến.

Ngoan ngoãn ôm người, tùy ý hắn đem chân nàng mở càng rộng, tiểu huyệt cũng dần dần mà trở nên ướŧ áŧ.

Hà Nguyệt sắc mặt ửng hồng, xụi lơ vô lực nằm ở trên giường, đầu ngón tay nhẹ nhàng bấu vào lưng hắn.

Từ Thanh Dương đem đầu chôn trước ngực Hà Nguyệt, thay phiên mυ"ŧ hai viên núʍ ѵú, thỉnh thoảng khẽ cắn đầṳ ѵú, đem núʍ ѵú ngậm trong miệng.

Hà Nguyệt nhịn không được ưỡn thân mình, đem nhũ thịt trước ngực đưa vào miệng hắn, hai chân banh thẳng, thoải mái kiều suyễn rêи ɾỉ.

"Ân ha... Thật thoải mái..." Từ Thanh Dương nghe được thanh âm kiều mềm của nàng càng thêm hưng phấn, eo bụng dùng sức, bắt đầu ra sức trừu động, nam nhân thân mình cường tráng gắt gao đè nặng nàng, côn ŧɦịŧ lần lượt căng ra nếp gấp bên trong dũng đạo.

Hà Nguyệt vô lực bắt lấy khăn trải giường, bị hắn đâm đến phát hoảng, chỗ hai người giao hợp đã sớm lầy lội bất kham, hai viên trứng dái bạch bạch bạch đánh vào huyệt, thanh âm va chạm tràn ngập toàn bộ phòng.

Hà Nguyệt cũng không rõ đêm đó nàng cao trào bao nhiêu lần, chỉ biết nam nhân động tác ngày càng ôn nhu, lại chậm chạp không chịu bắn ra.

Mãi cho đến khi thân mình nàng mềm nhũn, vô lực nằm trên giường, hắn mới buông tha nàng, đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng rót toàn bộ vào tiểu huyệt.

Hôm sau, Hà Nguyệt không chút ngoài ý muốn chậm trễ, chờ đến khi nàng ra ngoài ruộng, kiểu tóc mới của nàng quả nhiên khiến cho đông đảo tẩu tử chú ý.

"Tiểu Nguyệt, muội mới đổi kiểu tóc sao? Trông thật xinh đẹp!" Trần tẩu tử mặt đầy kinh diễm nhìn nàng, nàng ấy thật đúng là không nói dối, tóc dài trước kia đẹp, tóc ngắn hiện tại lại cũng đặc biệt có ý nhị.

Hà Nguyệt thẹn thùng cười, nhớ tới bộ dáng tối hôm qua của Từ Thanh Dương, nhịn không được cười nói: "Muội gần đây tóc dài quá, lại không có thời gian đến huyện thành cắt tóc, đêm qua liền nhờ lão Từ cắt giúp."

Mấy tẩu tử vừa nghe đến Từ Thanh Dương giúp nàng cắt tóc, sôi nổi chấn động, một đám tiến lên đây muốn nhìn một chút xem Từ doanh trưởng cắt tóc như thế nào.

Hà Nguyệt nghe các tẩu tử khen ngợi, làm bộ ngượng ngùng: "Không có đâu, hắn chính là tùy ý cắt giúp muội mà thôi."

"Ta cũng cảm thấy hắn cắt rất đẹp, chủ yếu là hắn có tâm, tình nguyện giúp muội cắt, nên muội rất cảm kích hắn."

Trưa hôm đó, cơ hồ toàn bộ người ở quân khu đều biết Từ doanh trưởng giúp tức phụ cắt tóc.

Chờ đến khi Từ Thanh Dương trở về, nghĩ đến ánh mắt trêu chọc của mọi người khi nãy, sắc mặt không khỏi tối sầm, bắt lấy Hà Nguyệt hung tợn mà hôn một trận mới buông tha nàng.

Bất quá chờ đến lúc ăn cơm chiều, Hà Nguyệt ngượng ngùng hỏi hắn: "Vậy lần sau chàng còn đồng ý cắt tóc giúp ta sao?"

Từ Thanh Dương nhìn nhà ánh mắt chờ mong của tiểu tức phụ nhà mình: "... Cắt, sao lại không cắt!"