chương 58 - CỐ TIỂU YÊU: LÃO MẶC NHÀ TUI PHÁ SẢN RỒI QAQ
editor: idecidedtobegay
---0---
Cố Giai Mính còn đang chơi game của y, hoàn toàn không chú ý người muốn gặp y là ai, "Không phải anh là người đại diện của tui sao, anh và anh ta nói với nhau đi, có chuyện gì anh xem rồi quyết định là được rồi."
Dù sao, y không có tâm trạng gặp, y không thích xã giao. Hơn nữa, lão Mặc không có ở nhà, y phải giữ con.
Trịnh Học Thiệu lạnh mặt im lặng một hồi, kiên cường nói: "Anh tự mình đi gặp!"
Đáng tiếc chính là, nhà thiết kế kia cũng không đến trình diện theo lời hẹn, nghe nói là sức khoẻ không ổn, ký ức xảy ra chút vấn đề, sáng sớm đã được người nhà đưa đến bệnh viện.
Trịnh Học Thiệu: "......"
————
Cố Giai Mính đón Mặc Trạch Dương về đến nhà, sắc trời đã sắp đen, thời tiết chuyển lạnh, trời tối ngày càng nhanh, hai ba con đứng ở cửa nhìn ngôi nhà mình đã ở nhiều năm, liếc nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy trong nhà trống rỗng.
Mặc Uẩn Tề vẫn không trả lời tin nhắn, Cố Giai Mính nhìn đồng hồ, âm thầm sốt ruột, thú hai chân này có phải bị yêu tinh xấu bắt đi rồi không ta? Sao tới giờ vẫn chưa trả lời tin nhắn!
Giựn giựn giựn!
Không phải lo lắng đâu!
Buổi tối hai ba con ăn món cơm đùi gà bình tường mình thích ăn nhất, Mặc Trạch Dương nói cũng ít lại, cúi đầu ăn cơm, bộ dáng rầu rĩ không vui. Cố Giai Mính không cần hỏi cũng biết, tiểu tể tử lại nhớ cha nó.
Sau khi ăn xong, Mặc Trạch Dương tắm rồi, ôm gối nằm nhỏ của mình chạy vào phòng Cố Giai Mính, biến thành bé hồ ly lăn khắp giường. Mùi của daddy ở nơi này là nồng đậm nhất, nó lăn một vòng không chừng còn dính được mùi daddy, vậy thì ngày mai không cần nhớ daddy vậy nữa.
Cố Giai Mính còn tưởng là nó đang chơi đùa, mỉm cười ấn xuống bụng nhỏ của bé hồ ly xuống xoa nhẹ một trận, Mặc Trạch Dương sợ hãi nhanh chóng biến thành hình người, ngoan ngoãn mặc đồ ngủ vào, chỉ sợ ba nó xoa hói lông trên bụng nó thôi.
Đến giờ hai ba con sắp ngủ, cuối cùng Mặc Uẩn Tề cũng trả lời tin nhắn của Cố Giai Mính, rất thâm tình nói: Bởi vì biết tuổi thọ của mình có hạn, nên phải trân trọng mỗi một ngày có thể yêu em, không để bản thân mình phải tiếc nuối.
Cố Giai Mính ngẩn người, đột nhiên nhận ra, hắn đang trả lời câu hỏi lúc sáng của y, bởi vậy, đây cũng là nguyên nhân Mặc Uẩn Tề luôn muốn kết hôn với y sao?
Cố Giai Mính mím môi, ánh mắt dịu dàng dần, đồ ngốc này!
Loại hình thức này, hữu dụng sao?
Cố tiểu yêu vẫn không hiểu suy nghĩ của con người lắm, trong mắt y, ở bên nhau là được rồi, cuốn sổ nhỏ có bao nhiêu sức trói buộc chứ, còn không vẫn dựa vào trái tim mình sao? Nhưng bây giờ, đột nhiên y cảm thấy, có thể làm Mặc Uẩn Tề tâm an, cũng không phải không được.
Ngay sau đó Mặc Uẩn Tề lại nói: Xin lỗi, công ty xảy ra chút chuyện, anh phải đi giải quyết gấp, không mang điện thoại theo.
Trong lòng Cố Giai Mính lộp bộp ngay lập tức, không còn chút oán trách nào, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Công ty xảy ra chuyện, Mặc Uẩn Tề sắp phá sản?!
Cố Giai Mính: Không sao, tui nuôi anh, anh vốn là người chờ tui nuôi mà!
Mặc Uẩn Tề nhìn tin nhắn "tri kỷ" trên điện thoại, cười khẽ lắc lắc đầu, đứa ngốc này, cảm thấy hắn sắp phá sản sao?
Hắn trả lời: Được, chờ em nuôi.
Cố Giai Mính vốn chỉ an ủi một chút thôi, giờ thì đã chắc chắn suy nghĩ của mình không sai vào đâu được, có thể Mặc Uẩn Tề sắp phá sản thật rồi.
Không chờ Cố tiểu yêu bành trướng, bên kia đã điện tới, Cố Giai Mính không chút suy nghĩ, nhanh tay nhấn nút nghe, lúc mặt Mặc Uẩn Tề xuất hiện trên màn hình, Mặc Trạch Dương vui vẻ nhào qua, "Daddy!"
Mặc Uẩn Tề mỉm cười khen một câu: "Trạch Dương ngoan quá."
Mặc Trạch Dương ưỡn ưỡn ngực, nó vốn đã rất ngoan rất ngoan mà!
Lúc này, một gương mặt lạnh lùng thò qua, thấy gương mặt Mặc Trạch Dương hơi trừng to mắt, như đang ngoài ý muốn.
Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương đồng thời sa sầm mặt, ai đây? Dã hồ li tinh?
Dã hồ li tinh này cũng khá xinh đẹp đó, mắt đơn phượng mũi cao, da cũng trắng, vóc dáng cũng cao, vẻ mặt lãnh khốc, giả "băng sơn soái ca" cái gì?!
Người đối diện vừa thấy sắc mặt của hai ba con, lập tức hiểu ra bọn họ đang hiểu lầm cái gì, lễ phép gật gật đầu, giơ tay chỉ chỉ Mặc Uẩn Tề, giọng nói lúc nói chuyện mát lạnh, "Chào anh dâu, em là Mặc Nguyên Bân, là em trai ruột của anh ấy."
Cố Giai Mính lập tức nhẹ nhàng thở ra, thì ra là đẻ cùng một ổ, vậy không phải dã hồ li rồi! Nhổ vào! Anh dâu là con khỉ gì?!
Mặc Trạch Dương chớp chớp mắt, lại có một người họ Mặc nữa? "Ba ba? Chú đó cũng họ Mặc kìa, daddy là Lão Mặc, chú ấy là nhị Mặc, con là Tiểu Mặc."
Cố Giai Mính chọt mông nó, "Đừng nghịch, chào chú đi."
Mặc Trạch Dương siêu ngoan ngoãn cười kêu: "Chào chú!" Giọng nói đầy mùi sữa kêu đặc biệt ngọt.
Mặc Nguyên Bân ngẩn người, nhanh chóng sờ sờ người mình, không tìm được thứ gì lấy ra được, cuối cùng móc một tấm thẻ vàng trong ví ra, đặt trên bàn Mặc Uẩn Tề, "Đây là cho cháu, quà gặp mặt."
Biểu tình Mặc tổng đầy ghét bỏ, ai tặng quà gặp mặt lại đưa tiền? Món quà này quá không có phẩm vị!
Mắt Mặc Trạch Dương sáng lên, nó thích cái đó!
"Daddy, daddy còn anh em nữa không?" Mặc Trạch Dương nằm sấp trên giường, rất quan tâm vấn đề này, một người chú cho một món quà gặp mặt, vậy mười người chú có phải được mười món quà gặp mặt không?
Cố Giai Mính câm nín chọt mông nó, sao thằng nhỏ này ngày càng tham tiền vậy! Học ai đây?
Mặc Uẩn Tề đoán được suy nghĩ của nó, cũng dở khóc dở cười, "Không có, daddy là anh hai, có một em trai, một em gái."
"Em gái?" Cố Giai Mính cũng nằm sấp trên giường giống Mặc Trạch Dương, tâm trạng cực tốt hỏi: "Chưa từng nghe anh nói nha."
"Bởi vì em chưa bao giờ hỏi." Mặc Uẩn Tề thở dài, đứa ngốc này, chắc là cũng không biết hắn đang làm việc gì.
Em bé tò mò lại bắt đầu đặt câu hỏi: "Ba ba, em gái của daddy con gọi thế nào?"
Cố Giai Mính: "Gọi cô."
"Cô là cái gì? Nấm sao?" Từ nhỏ người nhà ít chỉ có hai ba con, bên cạnh Cố Giai Mính không có ai để Mặc Trạch Dương gọi cô, nên đứa nhỏ này cũng không biết cô là cây nấm gì? "Nấm đầu khỉ? Nấm hương? Nấm bào ngư? Hay là nấm đùi gà?"
*姑姑 (gūgū): cô, 蘑菇 (mógū): nấm
Cố Giai Mính: "......"
Thằng con khờ, tuyệt đối không giống y!
Một cuộc gọi video một nhà ba người gặp mặt làm không khí trong phòng ngủ ấm hơn không ít, giống như nhiệt độ tăng không ít, Mặc Trạch Dương vui sướиɠ lăn qua lăn lại trên giường, kể cho Mặc Uẩn Tề nghe hôm nay ở nhà trẻ đã xảy chuyện gì gì, cô giáo kể chuyện gì, kể lại chuyện cô giáo đã kể lại sinh động như thật.
Năng lực miêu tả ngôn ngữ tuyệt vời!
Cố Giai Mính vừa chua lòm nghĩ tiểu tể tử này ngày càng thân với cha nó, vừa thầm tự hào, tiểu nhãi con nhà y thông minh quá chừng!
Cuối cùng Mặc Trạch Dương hỏi cha nó: "Daddy, daddy mua cho con một con hổ được không?"
Sau sự kiện mua gấu trúc, mua cá mập hổ trong bể nước pha lê, bạn nhỏ Mặc Trạch Dương lần thứ ba xin cha nó thú cưng, lần này là hổ.
Cố Giai Mính mặt ghét bỏ, nuôi thứ đồ kia làm gì, ăn siêu nhiều, tính tình còn không tốt.
Cố Giai Mính còn chưa kịp ngăn cản, Mặc tổng gần như gật đầu ngay lập tức sau khi nghe xong yêu cầu, "Mua! Con muốn loại nào? Lớn hay nhỏ? Lông vàng hay lông trắng?"
Cố Giai Mính cản cũng cản không xong, Mặc Trạch Dương vui vẻ vỗ tay, "Muốn con nhỏ, lông vàng!"
"Được!" Mặc tổng sợ con của hắn đột nhiên bỏ dỡ, chưa kết thúc cuộc gọi đã cho người đi mua hổ con, phải đẹp, khỏe mạnh, béo! Cho người đến Cơ quan Quản lý động vật hoang dã xin giấy phép nuôi hổ, càng nhanh càng tốt!
Cố Giai Mính không cản, vỗ vỗ mông nhỏ của con trai, trừng nó, cha con sắp phá sản rồi mà con còn xin hổ con, không biết nuôi thứ đó rất tốn tiền sao?
Mặc Trạch Dương che mông lại, trừng đôi mắt to mặt ngốc ngốc, tại sao nhéo mông nó? Nó không ngoan sao?
Nhìn ánh mắt ngây thơ của con trai, Cố Giai Mính mềm lòng, y còn một ít phí đại ngôn và thù lao đóng phim để ở chỗ Trịnh Học Thiệu, đó giờ là hắn giúp y quản lý tài sản, tuy là không nhiều lắm, miễn cưỡng cũng nuôi nổi hai cha con bọn họ. Mua thì mua đi, không nuôi nổi thì đưa đến sở thú.
Giữa trưa hôm sau, Mặc tổng phát hiện tấm thẻ mình thường để nộp học phí cho Mặc Trạch Dương nhiều thêm 9 triệu 800 ngàn, là Cố Giai Mính chuyển cho hắn, còn để lại lời nhắn: Không có tiền xài thì xin, tui còn kiếm tiếp được.
Mặc Uẩn Tề dở khóc dở cười, hắn biết Cố Giai Mính mang hết tiền kiếm được đi làm từ thiện, chính Trịnh Học Thiệu thấy y cứ tiếp tục xài như vậy thì không được, nên lần nào cũng giữ lại một ít thù lao đóng phim của y, số tiền này là vốn gốc. Mặc tổng nhìn số tiền này, ánh mắt càng dịu dàng, đứa ngốc này, sao lại đơn thuần như vậy.
Đêm đó, Mặc Uẩn Tề lại mơ thấy hai người kia.
Thanh niên bạch y một đầu tóc bạc, giọng đầy bi thương, "Từ xưa tới nay tam giới không thông hôn, ngươi là tiên, ta là yêu, đây là lá chắn giữa ta và ngươi, huống chi ngươi còn là truyền nhân của Thiên Đạo, đứa con khí vận! Mà ta, là yêu hồ mười đuôi đoạt khí vận trời đất mà sinh, tất cả sinh linh của lục đạo tam giới đều hận không thể gϊếŧ ta cho hả giận! Chúng ta chú định không thể ở bên nhau! Gϊếŧ ta, ngươi có thể đứng trên lục đạo tam giới, vạn người kính ngưỡng, ra tay đi!"
Hắn chỉ hỏi một câu: "Không có ngươi, có được mấy thứ kia thì đã làm được gì?"
Hình ảnh thay đổi, bên trong một sơn khóc sương khói lượn lờ, một toà trúc lâu hai tầng bay giữa không trung, thanh niên tóc bạc tức giận hỏi: "Sao ngươi lại tới tìm ta?"
............
"A Mặc, có phải với ai ngươi cũng tốt vậy không?"
............
"Sau này ngươi chỉ được tốt với một mình ta, không được nhìn người khác," thanh niên tóc bạc chỉ vào đất, hung ba ba nói: "Nếu không ta chôn ngươi!"
Lúc Mặc Uẩn Tề thức giấc vẻ mặt mỏi mệt, câu nói cuối cùng, không khác gì lúc Cố Giai Mính tức giận. Ngày càng nhiều chứng cứ chứng minh suy nghĩ hoang đường trong lòng không phải chỉ là hắn ảo tưởng.
"Buck, yêu tinh có kiếp trước kiếp này hay không? Hay là đầu thai chuyển thế? Yêu tinh sống được bao lâu? Điểm cuối cùng của tu hành là gì?" Mặc Uẩn Tề nhìn lão quản gia bận rộn trước mặt mình, ngón tay chậm rãi vuốt ve mặt đồng hồ trên cổ tay, biểu tình nghiêm túc hiếm có.
Buck không hề dừng tay, khóe miệng hơi cong lên, khẽ cười nói: "Vấn đề này tại hạ không rõ lắm, tại hạ chưa từng đầu thai, chưa từng chuyển thế, sống 3000 năm vẫn chưa thành tiên. Sau này tại hạ mới biết được, chỉ cần là người tu hành, đều chú trọng hai chữ "nhân quả", có nhân ắt có quả, ai cũng nói trả hết nợ mới có thể tu thành chính quả, đây cũng là lý do vì sao tại hạ thề phải chăm sóc cậu cả đời, bởi vì tại hạ thiếu cậu một mạng."
Mặc Uẩn Tề nhướng mày, chuyện này hắn cũng không rõ lắm, hắn nghi ngờ hỏi: "Tôi cứu mạng ông khi nào?"
Buck cười bưng cà phê cho Mặc Uẩn Tề, "Khi đó tiên sinh còn nhỏ, khoảng ba tuổi thôi, còn nhỏ hơn tiểu thiếu gia nữa." Buck như đang nhớ lại, kể lại chuyện hơn 30 năm trước: "Hơn 30 năm trước, tôi đánh nhau một trận với một đại yêu chuyên hút linh khí của yêu tinh, bị thương rất nặng, không còn giữ được hình người nữa, bị người ta xem là một con dê núi bình thường mà bắt đi, muốn bán cho lò mổ." Buck tự giễu nói: "Thế sự vô thường, ai có ngờ mấy ngàn năm đạo hạnh mà tôi lại rơi vào kết cục thế này? Khi đó đúng lúc cậu và Mặc phu nhân đi ngang qua, cậu nói con dê này lớn như vậy cũng không dễ dàng, mua về phóng sinh đi. Một câu của cậu đã cứu một mạng của tôi."
Mặc Uẩn Tề bật cười, chuyện từng làm lúc nhỏ hắn cũng không có bao nhiêu ấn tướng, miễn cưỡng nhớ lại đúng là có gặp một con dê lớn, còn lớn bao nhiêu thì không nhớ rõ.
Yêu tinh tri ân báo đáp, điểm này còn làm tốt hơn cả con người.
Có người nói "lòng tốt lâu ngày hoá thành thù hận", là chỉ áp lực tâm lý khi gánh vách không nổi một phần tình nghĩa thiếu người khác, mà yêu tinh trước mặt này, không ngờ lại lập lời thề muốn chăm sóc hắn cả đời.
Mặc tổng mỉm cười hỏi một vấn đề giống Cố Giai Mính: "Ông có từng nghĩ tới, nếu tôi mãi mãi không chết thì sao?"
Lão Buck chỉ cười, cười vô cùng nhẹ nhàng tự tại, "Đó là do duyên phận của tại hạ và tiên sinh quá sâu, trăm năm không đủ để tại hạ trả lại ân tình của cậu, trời cao nhất định phải dùng năm tháng vô hạn chăm sóc cậu và người nhà của cậu, tại hạ rất vui lòng."
Mặc Uẩn Tề thở dài, khép hờ mắt nhìn cánh tay mình, ánh mắt từ từ sâu hút.
Mặc Uẩn Tề tụ một điểm lôi ở đầu ngón tay, giống như một ngọn nến cố gắng cháy trong gió nhẹ, nhẹ nhàng lắc lư, đong đưa trái phải. Trong khoảng thời gian này, hắn đã vận dụng năng lực này ngày càng thành thạo, lại liên tưởng đến mình trong giấc mơ, Mặc tổng cũng cảm thấy khả năng mình là con người bình thường còn không đến 30%. Đặc biệt là hai ngày này, cổ tay trái bên dưới đồng hồ, thứ giống như bùa văn kia ngày càng hiện rõ, theo sự biến hóa của nó, năng lực thao tác lôi của hắn ngày càng mạnh, giống như thứ đó trời sinh đã mọc trong người hắn, muốn dùng thế nào cũng được.
Cảnh trong mơ, như là ký ức đang dạy hắn trong đầu, đôi khi không cần ngủ thì trong đầu cũng hiện ra vô số hình ảnh.
Hắn đã sắp dung hợp với người trong cảnh mơ kia rồi.
Chỉ thiếu một bước cuối cùng, chính là phần ký ức còn dư lại, chỉ cần biết sau đó đã xảy ra chuyện gì thì hắn có thể xâu chuỗi toàn bộ sự kiện.
————
Trước khi Mặc Trạch Dương đi nhà trẻ đếm ngón tay, "Còn bốn ngày nữa daddy sẽ về."
Cố Giai Mính thái độ siêu lạnh nhạt, "Con nhớ cha con, hay là con mèo lớn cha con mua cho?"
Y cũng mua mèo lớn được mà, không những y mua được mèo lớn, y còn có thể đi trộm gấu trúc cho nó, ôm một cái rồi trả về, Mặc Uẩn Tề làm được không? Hắn căn bản là không biết bay! Cho hắn đôi cánh hắn cũng không bay được, hừ!
Nếu một tuần mà còn không về, thì không cho hắn vào cửa!
Ngày hôm sau sau khi Mặc Uẩn Tề, Cố Giai Mính đã xác định, Mặc Uẩn Tề không về thì tâm lý của y cũng không thể như trước được nữa, nên cứ dứt khoát nuôi hắn bên người vậy, đừng đi đâu hết.
Sau khi Mặc Trạch Dương đi học, Cố Giai Mính ăn không ngồi rồi, mua một quyển thực đơn ebook trên mạng, hứng thú thiếu thiếu nghiên cứu món ăn. Hai cha con đó đều không có ở nhà, không có hứng thú ăn cơm, càng không có hứng thú nấu cơm.
Thú hai chân hắc ám đến từ phương tây: Ăn sáng chưa?
Cố Giai Mính nhìn thấy tin nhắn người kia gửi đến, khóe miệng không chịu điều khiển nhếch, cảm thấy mình không khống chế được cảm xúc, y hừ một tiếng, sa sầm mặt trả lời: Rồi.
Siêu lạnh nhạt!
Bên kia nhanh chóng gửi đến hai tấm hình, là cảnh đêm lập loè ánh sáng: Đồ ăn vặt ở đây không tệ, ăn rất ngon.
Cố Giai Mính trề môi, không vui, sắp phá sản rồi mà không làm việc đàng hoàng, thế mà chạy ra ngoài dạo phố!
Bên kia lại gửi tới một tấm hình, là một gói sung đen khô được hút chân không rồi: Mẹ muốn đi thăm vài nơi bà thường đến khi còn nhỏ, hôm nay đi chơi với mẹ một chút, anh thấy món nào không tệ đều mua một phần.
Sắc mặt Cố Giai Mính hơi dịu lại, nếu đi với mẹ thì không thành vấn đề, Cố tiểu yêu thiệt săn sóc gửi cho Mặc tổng một bao lì xì, để hắn mua thêm chút đồ ăn cho mẹ nữa, lâu ngày mới về nhà một chuyến, làm mẹ vui chút đi.
Mặc tổng nhìn bao lì xì này, dở khóc dở cười, đứa ngốc này, muốn nuôi hắn thật sao?
Ít nhất từ lúc hắn sinh ra đến giờ, chưa từng có ai nói với hắn hắn có thể yếu đuối một chút, có thể chờ được nuôi, từ nhỏ đã bồi dưỡng để điều khiển cả một gia tộc, bất kì lúc nào đều không thể lùi bước. Đứa ngốc này, không ngờ lại muốn nuôi hắn thật.
Đột nhiên có cảm giác này, vẫn rất hay ho.
Mặc Uẩn Tề trả lời: Em phải cố gắng kiếm tiền, gánh nặng nuôi cả nhà phải dừng hết trên vai em rồi. Anh tìm người lên kế hoạch gameshow đó, nghe nói tiền mời một ảnh đế lên tới cả chục triệu, vậy làm sao bây giờ?
Cố Giai Mính nhìn tin nhắn, nghĩ đến phí xuất hiện của mình, nếu y xuất hiện thì có thể tiết kiệm cho Mặc Uẩn Tề không ít tiền.
Y muốn nuôi vợ bé nhỏ trong nhà đó! Cảm giác bành trướng nuôi ông chủ trước kia, bây giờ đã biến thành áp lực của Cố tiểu yêu hết rồi.
Cho tới nay Cố Giai Mính đều rất kiên trì một thứ gì đó, bởi vì Mặc tổng "phá sản" làm Cố tiểu yêu cảm nhận được áp lực nuôi gia đình, cho nên y dao động.
Lý do chính là tiền mời ảnh đế rất đắt, y không chỉ là ảnh đế, y còn là thị đế, y giành được rất nhiều cúp, mời một diễn viên như y cực kì đắt, y xuất hiện có thể tiết kiệm không ít tiền cho gia đình.
Khi Trịnh Học Thiệu nghe Cố Giai Mính hỏi thăm, câu nào cũng liên quan đến tiền, còn hỏi cụ thể cho y bao nhiêu tiền, bị hỏi cho bối rối, thằng nhỏ này không phải bị tiền chui vào mắt chứ, kiếm tiền của nhà mình, là sao?
Chẳng lẽ đây là tình thú giữa hai vợ chồng?
Còn đang lo lắng lão Mặc phá sản · Cố Giai Mính: Vì nuôi gia đình sống tạm, tham gia vậy _(:з" ∠)_
.
.
..................
cầu dót dót ~~