- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa
- Chương 39: Đây là cha của con trai tôi, ai dám động?!
Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa
Chương 39: Đây là cha của con trai tôi, ai dám động?!
Editor: Gấu Lam
Bữa tiệc khánh công, Vương đạo nhất thời cao hứng uống nhiều mấy chén, sau khi uống say vỗ bả vai Cố Giai Mính, bộ dáng không hề nghiêm túc như ngày thường, nói rất nhiều: "Tôi thật sự muốn cảm ơn cậu, không nghĩ tới cậu sẽ nhận nhân vật này! Cậu là người tốt, con trai cậu cũng tốt, nhìn vậy tôi cũng muốn ôm cháu rồi!"
Cố Giai Mính nghi hoặc hỏi: "Ông không cho tôi đi, chính là muốn nói lời cảm ơn với tôi?"
Vương đạo không nói gì, ánh mắt lại bại lộ ý tứ của ông, muốn làm con nuôi của tôi không?
Cố Giai Mính cạn lời, nhân loại thú hai chân thật là, càng già càng không dứt khoát! Còn không phải nói lời cảm ơn sao, có gì mà cảm ơn, hợp tác thôi.
Cậu cầm lấy một chai rượu trắng rót cho Vương đạo, cũng rót một ly cho mình, uống một ngụm, giống như uống nước sôi ực hết phân nửa ly. Trịnh Học Thiệu nói với cậu, nếu gặp trường hợp cậu không biết nên nói cái gì, uống rượu là được, dù sao tửu lượng cậu tốt uống không say nổi. Bởi vì theo cậu biết, Vương đạo không có vợ, đã không có vợ thì con cháu đâu ra? Lời nói như này không nên nói thẳng với người lớn tuổi, làm một hồ ly tinh của thời đại mới, cậu đã học xong ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái, còn rất kính già yêu trẻ.
Vương đạo vừa thấy Cố Giai Mính như vậy, cũng cau mày, uống một ngụm hết nửa ly, sau khi uống xong đôi mắt nhắm thẳng, "Cạn ly, cạn!"
Lại ực một ngụm!
Ngay sau đó Vương đạo bị trợ lý kéo đi, đúng là kéo không phải lôi đi!
Đối phương đã cạn ly, mình cũng không thể không uống, xuất phát từ lễ phép, Cố Giai Mính cũng ngẩng đầu, uống cạn phần còn lại.
Hành động này, người chung quanh đều kinh ngạc choáng váng, ai cũng không biết tửu lượng của Cố Giai Mính tốt như vậy, rượu trắng mà uống như nước lọc?
Đặng Hưng cũng uống không ít, rầm rì chạy tới học Vương đạo, muốn quàng vai Cố Giai Mính, kết quả bị Cố Giai Mính ghét bỏ né tránh, "Anh lại không phải người già, giả bộ cái gì hả đầu tỏi to?"
Đặng Hưng hít sâu một hơi, đè ép ngọn lửa bị Cố Giai Mính kíƈɦ ŧɦíƈɦ, dựa vào rượu, biệt nữu nói: "Tôi phải nói lời xin lỗi với cậu, trước kia là tôi hiểu lầm cậu, có hơi đắc tội. Nhờ cậu ban tặng, khiến kỹ thuật diễn của tôi cũng càng ngày càng vững chắc, tóm lại về sau chúng ta ngưng đánh, không đấu nữa."
Cố Giai Mính kinh ngạc chớp chớp mắt, "Chúng ta... từng đấu sao?"
Đặng Hưng vừa nghe lời này, sửng sốt chừng mười mấy giây, sau khi phản ứng lại, nổi giận đùng đùng quay đầu đi mất, Cố Giai Mính không rõ nguyên do nhìn trợ lý của cậu, cậu nói xem bây giờ tính tình của nhân loại thú hai chân sao đều lớn lối như vậy? Cũng không biết vì sao hắn lại cáu kỉnh.
Khóe miệng Giả Xuyên co rút, "Có lẽ là uống rượu tới điên rồi, thú hai chân uống nhiều quá chuyện gì cũng có thể xảy ra, còn có người nói mình có thể bò lên trên cột điện bằng một chân, anh đừng để ở trong lòng, về sau nên đối với hắn thế nào thì cứ như thế ấy."
Cố Giai Mính nheo mắt, thì ra là vậy, bỏ đi, không so đo với hắn.
Tâm trạng của Cố ảnh đế không hề bị phá hư vui vẻ vọt vào đám người, một mình uống khiến toàn bộ đoàn phim nằm sấp hết!
Chiến công hiển hách!
Siêu trâu bò!
Bởi vì toàn thân mình đều là mùi rượu, lại khuya khoắt, trở về chắc chắn sẽ quấy rầy giấc ngủ của hai cha con, Cố Giai Mính dứt khoát ở khách sạn một đêm, sáng hôm sau, cùng các đồng sự lục tục rời khách sạn, về nhà!
Bởi vì vị trí đoàn phim cách nhà hơi xa, tới hai tiếng, khi Cố Giai Mính về đến nhà Mặc Uẩn Tề đã dẫn Mặc Trạch Dương đến công ty. Hôm nay vừa lúc thứ bảy, không đi nhà trẻ nên Tiểu Mặc tổng đi theo cha bé đến công ty thị sát.
Quản gia Buck đang ở trong nhà sử dụng thuật làm sạch, dùng yêu thuật xong không chỉ sàn nhà không còn một hạt bụi nào, đến góc cạnh cũng có thể quét tước sạch sẽ, thuận tiện còn có thể sát trùng tiêu độc, năng lực làm việc nâng lên một bậc! Cố Giai Mính nhìn ông xách giày của Mặc Trạch Dương, đế giày đều sạch sẽ, nhịn không được muốn tăng tiền lương cho đối phương.
Cố Giai Mính đứng ở cửa nhà không đành lòng giẫm lên sàn nhà, ngó ngang trái phải một lần, phát hiện không có Mặc Trạch Dương, đến cửa nhà cũng không muốn vào nữa, liền đến công ty đón con trai.
Quản gia Buck nhanh chóng nói: "Ngài chờ một lát, tôi lái xe đưa ngài."
Ngại bây giờ là ban ngày, Cố Giai Mính cũng không dám tùy tiện dùng yêu thuật, lại nói nơi cậu ở có hơi xa, xe taxi không thế nào tới, bắt xe cũng không được, Cố Giai Mính hơi do dự một chút, chỉ có thể thúc giục nói: "Vậy ông nhanh lên."
Thân hình lão Buck nháy mắt hóa thành một tia chớp, sét đánh sét đánh xuất hiện ở các góc nhà, dọn dẹp đồ đạc trở về chỗ cũ, trước sau không quá nửa phút!
Thân hình lưu loát, khiến người ta không theo kịp tốc độ, làm Cố Giai Mính xem thế là đủ rồi.
Quả nhiên không hổ là quản gia được Mặc Uẩn Tề tin cậy, có thể dùng yêu thuật trên phương diện này cũng là nhân tài, Cố Giai Mính tự thấy không bằng, cậu lấy đồ ra còn không chịu dọn, dọn dẹp không phải thế mạnh của cậu.
Buck lái xe đưa Cố Giai Mính đến tập đoàn Mặc thị ở tổng công ty nước Hoa, làm một quản gia toàn năng, lái xe đương nhiên không nói chơi, Cố Giai Mính càng cảm thấy con yêu như mình có hơi mất mặt, ngoại trừ ăn thì rất lành nghề, phát minh của nhân loại cũng chưa học được mấy thứ, vì giữ mặt mũi của mình, dọc theo đường đi Cố Giai Mính đều từ chối nói chuyện với Buck, cúi đầu lướt di động, tốc độ tay bay nhanh.
Cậu chơi điện thoại 666(?) lắm!
(?): gần âm với từ lợi hại trong tiếng trung.
Ngay khi Cố Giai Mính đang hào hứng xem bát quái của các minh tinh khác, đột nhiên nhận được một WeChat: Đến đâu rồi?
Cố Giai Mính thấy tên ghi chú là "Quái hai chân hắc ám tới từ phương tây", nhanh chóng click mở trả lời: Sao anh biết tôi tới?
Mặc tổng còn không biết mình bị đặt tên là gì: Em không muốn gặp Trạch Dương sao? Tính tính thời gian hẳn là đang ở trên đường.
Cố Giai Mính: "......"
Đây là thú hai chân hắc ám biết đọc tâm, hẳn phải phong ấn hắn trong quả cầu thủy tinh! Đạn đạn đạn ~
Avatar của Mặc tổng đã đổi thành ảnh riêng của Mặc Trạch Dương, giống như kẻ điên đang khoe nhà, như sợ bạn bè người thân không biết mình có con trai.
Wechat của Cố Giai Mính cũng không có mấy người bạn, đều là người hiểu tận gốc rễ, hơn phân nửa đều là yêu tinh, cũng đều biết cậu có nhãi con, cho nên cậu cũng rất hào phóng dùng ảnh của Mặc Trạch Dương.
Vì thế hai "Mặc Trạch Dương" nói chuyện với nhau, rất giống bệnh tâm thần tinh thần phân liệt, Cố Giai Mính vui vẻ một hồi, vẫn luôn vui đến khi lão Buck nhắc nhở cậu: "Phu nhân, chúng ta tới rồi."
Cố Giai Mính vừa ra ngoài xe nhìn, đã khϊếp sợ, "Nơi này?"
Buck gật đầu, có hơi ngoài ý muốn, Cố Giai Mính cũng không giống như biết Mặc Uẩn Tề làm gì, có bao nhiêu gia sản.
Trải qua nửa năm xây dựng, nơi này sớm đã không phải một hai office building như lúc trước, với sức sáng tạo của con người, có thể trong vòng nửa năm biến mảnh đất trống thành một tòa kiến trúc tiêu biểu, Mặc Uẩn Tề tính toán phát triển lâu dài ở Hoa Quốc, đương nhiên bỏ ra đầu tư, bên trong công ty chia các ban ngành theo từng tòa nhà, văn phòng của tổng tài được xây hơn 60 tầng.
Cố Giai Mính dần lạnh mặt, tên khốn Mặc Uẩn Tề này, thế mà lúc trước nói mình mua không nổi nhà, tội nghiệp cầu thu lưu, tức quá! Buổi tối không cho hắn ăn cơm!
Cố Giai Mính vừa xuống xe, thư ký Vương đã chờ ở cổng lớn lập tức thấy cậu, nhanh chóng cười đi qua đón.
"Thư ký Vương?" Cố Giai Mính chớp chớp mắt, trên mặt nháy mắt liền tươi cười.
Thư ký Vương cười nói: "Mặc tổng lo ngài không biết đường, bảo tôi tới đây trước chờ ngài, phu nhân xin theo tôi."
Phu nhân!
Khóe miệng Cố Giai Mính co rút, vì sao không có người nào hỏi ý kiến của cậu, đã quyết định thân phận của cậu rồi, Mặc Uẩn Tề rõ ràng đang ở nhà cậu! Cố phu nhân!
Thư ký tâm phúc của Mặc tổng tự mình xuống dưới đón người, điều này làm cho mọi người đi ngang qua đều tò mò người đến là ai. Tuy rằng Cố Giai Mính đã ngụy trang đơn giản, nhưng fans của cậu chỉ cần nhìn đôi mắt cậu đã biết cậu là ai. Đặc biệt là trước quầy còn có một fangirl thâm niên của cậu, lúc chào hỏi thư ký Vương, em gái kia ngẩng đầu vừa thấy Cố Giai Mính, đôi mắt nhìn chăm chăm.
Cố Giai Mính nhận thấy ánh mắt nóng rực này, theo bản năng nhìn qua, từ ánh mắt đã biết đây là fans mình, Cố Giai Mính nhanh chóng sờ khẩu trang của mình, sợ mình bị nhận ra, không nghĩ tới động tác này ngược lại càng bại lộ cậu chính là Cố Giai Mính.
Thư ký Vương cong người, khách khí nói: "Phu nhân, mời đi bên này."
Phu nhân?!
Phu nhân của tổng tài??!
Fangirl trước quầy cảm thấy hạnh phúc tới quá đột nhiên, suýt nữa khiến cô ngất xỉu đi, bởi vì Tiểu Mặc tổng tồn tại, fan CP không nhiều lắm bọn họ đều cho rằng việc này sẽ lạnh thôi, mau chóng giải tán, bây giờ xem ra chân lý chính là nằm trong tay của thiều số, đôi mắt của họ sáng như tuyết, bọn họ không hề sai, hai người đó đó chính là chỉ hai người này!
Tiểu Mặc luôn là con của Cố Giai Mính, cẩn thận nhớ lại đôi mắt của Tiểu Mặc, không hề khác với Cố Giai Mính! Bây giờ Cố Giai Mính đột nhiên đi vào công ty, là muốn điều tra hay là khúc nhạc dạo muốn công khai? Lúc trước giấu kỹ như vậy, bây giờ không ẩn giấu, người bình thường đều sẽ cho rằng là muốn công khai.
Fangirl nhỏ thâm trầm cầm quyền, giờ là lúc fan CP tập kết!
Cố Giai Mính rời thang máy chuyên dụng của tổng tài đến trước cửa văn phòng, vừa chạm cửa, hơi nhăn mày lại, "Thư ký Vương, đến đây."
Thư ký Vương nhanh chóng đến gần.
Cố Giai Mính cầm tay nắm cửa, nhỏ giọng hỏi: "Gần đây bên người Mặc tổng các anh có xảy ra chuyện gì kỳ quái không?"
Biểu tình trên mặt thư ký Vương hơi ngập ngừng, thấy vị trí ngón tay cậu rơi xuống, lập tức hiểu câu hỏi đó có ý gì. Thư ký Vương cười nói: "Phu nhân có phải nghe người ta khua môi múa mép không? Hôm nay có người tặng hoa cho Mặc tổng, dựa theo quy định của công ty, ngoại trừ tôi, những người khác không thể tùy tiện tới tầng này, tôi đã sắp xếp đội bảo an điều tra người nọ là ai, một khi phát hiện lập tức nghiêm trị, điểm này ngài yên tâm."
Cố Giai Mính chậc một tiếng, lẩm bẩm một câu: "Tra ra mới là lạ!"
Thư ký Vương cười cười, "Phu nhân còn phân phó gì không?"
"Cậu bận thì đi đi." Cố Giai Mính vẫy vẫy tay bảo đối phương đi làm việc đi, lau sạch yêu khí trên tay, cậu mới không phải loại yêu tinh tùy tiện ghen tị đâu!
Trên người Mặc Uẩn Tề có linh lực thuần tịnh, khiến yêu tinh thèm nhỏ dãi sức mạnh, yêu tinh tặng hoa cho hắn tuyệt đối không phải yêu tinh tốt, cậu đã nhớ kỹ hơi thở của đối phương!
Dám vọng tưởng cha của con trai cậu, tuyệt đối đánh shi hắn!
Tổng tài phu nhân đằng đằng sát khí đẩy cửa ra, dù sao cậu đã đóng máy, kế tiếp sẽ bảo vệ hai cha con bọn họ, ai tới thì đánh kẻ đó!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa
- Chương 39: Đây là cha của con trai tôi, ai dám động?!