Editor: Gấu Lam
Đang nói chuyện ngon lành, đột nhiên đối phương tháo khẩu trang của cậu xuống, Cố Giai Mính không rõ nguyên do chớp chớp mắt, đoạt lại khẩu trang của mình từ trong tay Mặc Uẩn Tề , thong thả ung dung đeo lên, ánh mắt nhìn Mặc tổng giống như một đứa trẻ không nghe lời, "Sao anh quậy quá vậy, lần sau đi chơi không dẫn anh theo nữa."
Người chung quanh cũng không có phản ứng gì khác, ngay cả chị gái ngồi gần bọn họ nhất, cũng chỉ lộ ra một nụ cười thiện ý, không khác gì người qua đường .
Ánh mắt Mặc Uẩn Tề lóe lóe, quả nhiên, không có ai phát hiện.
Hai người dán ở bên nhau, khó tránh khỏi tứ chi tiếp xúc, Cố Giai Mính bị cọ chân, tâm hoảng hoảng nhanh chóng né tránh. Mặc Uẩn Tề phát hiện cậu tránh né, thu tâm tư nhìn cậu, đột nhiên lại giơ tay, sờ soạng trên eo cậu một phen.
Cố Giai Mính biến sắc, ngực phịch phịch tránh xa ra, nhân loại này đang khıêυ khí©h cậu! Cậu sẽ không chính diện đối đầu với hắn đâu!
Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ ôm eo cậu, kéo người về, "Lại trốn sẽ ngã đó."
Cố Giai Mính khắc chế không được xù lông, nhân loại giảo hoạt , văn nhã bại hoại!
Dưới sự tức giận, Cố Giai Mính lại kéo khẩu trang xuống, Mặc Uẩn Tề nhướng mày, đây là thẹn quá thành giận, không ngụy trang nữa? Không nghĩ tới giây tiếp theo Cố Giai Mính đã kéo tay hắn, cắn một cái.
"Tê!" Mặc Uẩn Tề nhìn một loạt dấu răng chỉnh tề trên cổ tay mình, đau hít hà một hơi, Cố Giai Mính nhe răng, một bộ biểu tình kiêu ngạo không phục thì anh tới cắn tui đi.
"Răng khá bén đó." Mặc tổng bình luận một câu thực đúng trọng tâm , hàm răng trắng đều đặn, lúc cắn người cũng thật đau.
Cố Giai Mính thực bất nhã trợn trắng mắt, đương nhiên, cậu từng đấu cắn vỏ hạt thông với sóc con rồi, sóc con còn thua cậu mà.
Làm một con hồ ly, dùng răng thắng một con sóc, thật sự kiêu ngạo!
Mặc Uẩn Tề mỉm cười lấy di động ra, chụp biểu tình kêu ngạo của Cố Giai Mính , giống như lơ đãng nói: "Em như vậy mà không có ai nhận ra, nói thật , anh rất ngạc nhiên."
Cố Giai Mính chột dạ ha hả hai tiếng, không có ngăn động tác của đối phương , "Có lẽ, tôi cũng không nổi tiếng lắm."
"Phải không?" Mặc Uẩn Tề sao lưu bức ảnh vào mục riêng, không nhanh không chậm nói: "Vậy về sau phải nỗ lực hơn, để tất cả mọi người đều biết em mới được."
Cố Giai Mính ho khan một tiếng, mặt vô biểu tình đeo khẩu trang, vặn mặt nhìn Mặc Trạch Dương đang chơi đùa: "Vâng ông chủ, tôi sẽ nỗ lực!"
Chị gái ngồi cạnh hai người, rốt cuộc không chịu nổi không khí ngọt ngào của hai người họ, xách bình nước của con gái rời đi.
Tầm mắt Cố Giai Mính lập tức dời đi, "Ấm nước của bé heo Bội Kỳ thật đẹp, tôi cũng muốn mua cho thú con một cái!"
Mặc Uẩn Tề mỉm cười gật đầu, "Được, một lát đi mua."
Lớn như vậy rồi, lại bị một cái bình nước dời đi lực chú ý, giống như chuyện gì với cậu cũng đều mới mẻ, rất có lực hấp dẫn, thần kinh bay bổng tựa như một đứa trẻ, tâm Mặc Uẩn Tề không khỏi mềm xuống , mặc kệ Cố Giai Mính ẩn giấu bí mật gì, ít nhất ở trước mặt hắn, người này là chân thật.
Mặc kệ trên người Cố Giai Mính có bí mật không thể cho ai biết, mặc kệ cậu không giống với người bình thường, mặc kệ cậu có phải con người hay không, Cố Giai Mính đều là người của hắn, đây là sự thật không thể thay đổi .
Yêu đến tận cùng, trừ bỏ người trước mắt , cái gì hắn cũng không để bụng.
————
Mặc Trạch Dương chơi một ngày, đã mệt mỏi, cuối cùng sau khi vẽ cả tiếng đồng hồ, không mở mắt ra nỗi nữa, ghé vào trên vai cha bé mơ mơ màng màng ngủ. Mặc tổng cũng không để ý con trai mình đã là đứa trẻ bốn tuổi, có thể ôm thì sẽ ôm, lấy đó đền bù tiếc nuối mấy năm trước không được ôm .
Mặc Trạch Dương ôm chặt cổ Mặc Uẩn Tề , nãi thanh nãi khí kêu một tiếng: "Cha ~" không giống như Cố Giai Mính cố ý kêu để đùa hắn, một tiếng này kêu lên ở bên tai , làm Mặc Uẩn Tề lần đầu tiên cảm nhận được huyết mạch tương liên giữa cha con, đáy lòng vô cớ dâng lên một sự thỏa mãn.
Cố Giai Mính cắn răng căm giận đi theo phía sau, gio cây dù lớn qua đỉnh đầu 3 người, bước chân thật mạnh đạp lên trên mặt đất, một chân đạp dính bọt nước, bùn thành công bắn tung tóe lên quần tây đẹp trai của Mặc tổng . Hắn rất muốn lây tỉnh thú con không có lương tâm Mặc Trạch Dương : Tuy rằng ba con thừa nhận đây là cha ruột con, không cho con kêu Lão Mặc, thì con không thể rụt rè một chút à, thật sự kêu cha , gọi thân mật như vậy, con có nghĩ tới cảm thụ của ba không?
Cố tiểu yêu đổ một loại lu giấm như dời non lấp bể ở ở trong lòng , hơn nữa thực bá đạo thề, cả đoạn đường còn lại tuyệt không nói chuyện với Mặc Uẩn Tề ! Thẳng đến khi Mặc tổng tự giác đưa ảnh cho cậu, Cố Giai Mính thực khó chịu hỏi: "Vì sao ít như vậy? Còn không?"
Nhân loại xảo trá, đừng cho là tôi không biết anh diếm riêng!
Mặc tổng đặt Mặc Trạch Dương lên xe, cẩn thận tránh cậu, chen chúc với Cố Giai Mính , cho cậu xem ảnh trên di động của mình, "Em còn muốn tấm nào?"
Nhìn thú con chiếm một chỗ thật lớn, Cố Giai Mính cũng không thể đuổi Mặc Uẩn Tề đi, hai người chỉ có thể ghé vào nhau, đầu dựa đầu, một bên dùng ngón tay lướt điện thoại của Mặc Uẩn Tề, một bên chọn chọn: "Cái này cái này, còn có cái này, đều lấy!"
Tay chân Mặc Uẩn Tề rất dài, dựa vào Cố Giai Mính cùng xem di động xác thật không quá thoải mái, đơn giản ôm bả vai Cố Giai Mính , nửa đặt Cố Giai Mính vào lòng, cùng nhau xem.
Cố Giai Mính nhướng mày, muốn xù lông.
"Hư!" Mặc Uẩn Tề vặn đầu cậu về, để cậu đừng nhìn mình, yên ổn xem album,
"Đừng đánh thức con."
Cố Giai Mính: "......"
Sao bỗng dưng thấy như vô cớ gây rối vậy?
Đây nhất định là ảo giác của mình!
————
Về đến nhà trời đã đen, Mặc Trạch Dương sau khi chơi cả ngày, ở trên xe ngủ một giấc, lúc xuống xe được Mặc Uẩn Tề bọc thảm ôm xuống , vừa nhìn thấy thư ký Vương đứng ở cửa chờ xách theo một cái hộp lớn, tức khắc tủng tủng chóp mũi, đôi mắt mở to, "Ba , con ngửi thấy mùi bánh mì cua!"
Thư ký Vương lễ phép cười cười, tâm nói Tiểu Mặc tổng của chúng ta thật là lợi hại, chỉ dùng mũi đã ngửi thấy!
Cố Giai Mính nhìn bữa tiệc hải sản hoành tráng, thập phần rối rắm, ăn không? Sẽ thiếu Mặc Uẩn Tề càng ngày càng nhiều! Không ăn? Thấy mỹ thực không ăn thực xin lỗi cái miệng thực xin lỗi dạ dày càng thực xin lỗi cuộc dời làm yêu của mình! Lần này đi ra ngoài hình như cũng không hoàn thành kế hoạch tiêu tiền cho Mặc Uẩn Tề .
Sau một hồi rối rắm , Cố Giai Mính vẫn quyết định: Ăn!
Quản nhiều vậy làm gì, trước đừng làm vị giác của mình thất vọng rồi nói!
Sau khi ăn uống no nê, Mặc Trạch Dương nằm trên sô pha, tưởng tượng mình đã là một tấm thảm hồ ly, bụng nhỏ phình phình, hiện tại cậu chỉ có thể uống thêm 50 ml sữa, nhiều hơn một chút cũng không được.
Vẻ mặt Cố Giai Mính ảo não đấm sô pha, ăn xong rồi sau lại hối hận, cậu hẳn nên kiềm nén sự dụ hoặc của mỹ thực chứ, ăn xong rồi còn phải trả nợ!
Vẻ mặt Mặc tổng bình tĩnh nhìn một lớn một nhỏ, mỗi tay sờ đầu mỗi người, cảm giác như mình đang vuốt lông cho bọn họ.
Loại cảm giác này, quá quỷ dị.
————
Chờ đến khi Mặc Trạch Dương ngủ rồi, Cố Giai Mính đánh tiếng với Mặc Uẩn Tề, "Tôi có việc đi ra ngoài một chuyến, anh trông chừng, đừng để nó lăn xuống giường."
Mặc tổng lạnh mặt, một lời không nói.
Cố Giai Mính cũng không để ý, đội mũ ra cửa.
Cố Giai Mính đến phố Bắc Tây thành, hôm nay bóng đêm phá lệ buông xuống sớm, mưa xuân tí tách tí tách rơi, trên phố dần dần dâng lên một tầng sương trắng. Cậu bung dù, đi giữa lộ, sương mù hai bên dần dần tan đi, dường như đều đang nhường đường cho cậu. Đi mãi đến cửa hàng thứ 13, Cố Giai Mính mới dừng lại. Đây là một cửa hàng đồ cổ trông có vẻ lâu đời, phảng phất như bị thời gian quên đi, che dấu bên trong mưa bụi, cách một tầng hơi nước, chỉ thấy được sáu(?) chữ lớn dát vàng " Cửa hàng đồ cổ Đổng gia".
(?): Mạn phép sửa thàng sáu cho đúng ạ, bản gốc là năm.
Cửa gỗ màu đỏ đóng chặt, đến gần mới thấy bên cạnh có treo một tấm thẻ bài lớn, cũng không biết dùng thứ gì viết chữ, nhưng từ trong sương mù thật xa cũng có thể thấy rõ: Đồ cổ mới về giá cao, chủng loại đa dạng, người có ý nhưng chỉ vào tiệm tham quan, móc phí tổn ra, rồi biến!!
Mặt khác: Đoán mệnh, xem phong thuỷ, trắc nhân duyên, đoạn ngũ hành bát quái, miễn phí trị liệu ngoại cảm cho trẻ con. ps: Dịch mồ giá gấp bội, nhân dân công bộc miễn phí.
Hứa hẹn: Không chuẩn không lấy tiền!
Ông chủ nói: Hôm nay trời mưa tâm tình không tốt, không buôn bán.
Nhìn câu nói tùy hứng như này, Cố Giai Mính phụt cười, vừa định giơ tay gõ cửa, cửa gỗ đỏ kẽo kẹt một tiếng, bị người mở ra từ bên trongra, một bé trai bảy tám tuổi lộ đầu ra, cười ngâm ngâm nói: " Ông chủ nói có khách tới, để con xuống dưới mở cửa, nguyên lai là ngài Cố."
Cố Giai Mính cười vỗ vỗ đầu bé trai, "Hắn xưng ta là khách nhân à, thật là khách khí."
Lúc này, một thanh âm dễ nghe từ trên lầu vang lên, "Ta nói không phải ngươi, là người theo đuôi ngươ, nếu ngươi lại không đi ra, hắn sẽ bị đám hoa yêu không an phận bắt đó."
Một người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi từ lầu hai xuống, mặc một thân đường trang màu trắng, tay để sau lưng, trong tay nắm một thước ngọc màu xanh lá. Làn da hắn trắng nõn, tựa như hàng năm không thấy ánh mặt trời, ở dưới ánh đèn thậm chí tạo cho người ta một loại ảo giác trong suốt, ngũ quan tuấn tú dị thường, không phải yêu diễm, mà là tú khí, sạch sẽ, khí chất cả người sạch sẽ tựa như quần áo hắn. Hắn giống như văn nhân nhã sĩ đi ra từ tranh cổ, nhìn một cái, bỗng cảm thấy sạch sẽ không dám khinh nhờn.
Cố Giai Mính nghiêng đầu, đối với lời đối phương nói ra có hơi không hiểu, " Một người đàn ông theo đuôi ta?"
Người đó đi đến đối diện Cố Giai Mính, cũng không biết nghe được cái gì, biểu tình nao nao, sau đó lộ ra một biểu tình hiểu rõ, hắn dùng thước ngọc gõ gõ đầu Cố Giai Mính, khóe miệng nhẹ nhàng nhấp lên, cười mắng: "Đều nói hồ ly thông minh, ta thấy ngươi chính là đầu gỗ, đương nhiên là người đàn ông tìm đến cửa nhà ngươi! Ngươi đã quên hôm nay là tết Thanh Minh sao, sao dám để một nhân loại như hắn đến phố này?"
Cố Giai Mính thả ra yêu lực cảm ứng, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thân hình nhoáng lên liền không còn bóng dáng.
Người phụ nữ mgăn Mặc Uẩn Tề thoạt nhìn cũng hơn hai mươi , trang điểm như vẽ, ăn mặc cũng rất hở hang, mưa to còn mặc lộ ngực lộ eo, chỗ lộ còn nhiều hơn phần vải, toàn thân lộ ra yêu mị dục cự còn nghênh.(?)
(?): làm điệu bộ
"Rõ ràng là nhân loại, sao trên người lại có linh khí thuần khiết như vậy? Ông trời có mắt, đại bổ a!" Nữ nhân cười tủm tỉm dán sát vào, bảo tiêu đi theo Mặc Uẩn Tề thực linh hoạt ngăn cản đối phương, không nghĩ tới người phụ nữ kia nháy mắt xuất hiện ở phía sau Mặc Uẩn Tề, sắc mặt bảo tiêu biến đổi, đã ý thức được người phụ nữ này không phải hạng bình thường.
Người phụ nữ khıêυ khí©h sờ sờ cằm bảo tiêu, thanh âm nũng nịu, khiến người nghe xong có cảm giác choáng váng, " Tôi chỉ muốn trò chuyện tâm sự, uống thêm miếng trà, lại thẳng thắn thành khẩn bàn chuyện nhân sinh với chủ nhân của anh thôi, anh lớn lên thật ra cũng không tồi, đáng tiếc một tay mùi máu tươi, còn không biết thương hương tiếc ngọc."
Sắc mặt bảo tiêu nháy mắt trở nên ngưng trọng, đưa mắt nhìn Mặc Uẩn Tề, người phụ nữ này quá tà môn!
Mặc Uẩn Tề nhăn mày, đối phương gọi hắn là nhân loại.
Ngay lúc này, một bóng hình cũng không biết từ nơi nào bay lại, Mặc Uẩn Tề và bảo tiêu cũng chưa thấy rõ trước mắt xảy ra chuyện gì, đã nghe phanh một tiếng, cùng với một tiếng hét thảm, trên cỏ bãi ven đường đột nhiên xuất hiện một cái hố to hai mét, người phụ nữ vừa mới ngăn Mặc Uẩn Tề không cho đi đã ngã rạp trên đất, thống khổ ưm một tiếng, nháy mắt biến thành một người đàn ông...... ngực phẳng!
Cố Giai Mính xông lên, lại đá vào ngực đối phương, nổi giận đùng đùng hỏi: " Mắt ngươi bị mù hả, người của ta ngươi cũng dám động! Tên pê đê chết tiệt này! Còn dám giả nữ! Muốn bàn nhân sinh đúng không, tới đây, nói với ta này, nói không đa dạng ta lột sạch cả tông ti họ hàng nhà ngươi, lại xé ngươi thành hoa bìm bìm!"
Không biết vì sao, vừa thấy Mặc Uẩn Tề bị người khác cuốn lấy, Cố Giai Mính liền xù lông, đáy lòng khó chịu, chỉ nghĩ muốn một chân dẫm xuyên địa tâm con yêu quái này, tiện nhân nhà ngươi muốn thông đồng ai hả!
Dẫm dẫm dẫm!
"Giai Mính?" Mặc Uẩn Tề khϊếp sợ nhìn Cố Giai Mính, mặt luôn luôn bình tĩnh, ở thời điểm này rốt cuộc thay đổi.
Chân Cố Giai Mính dẫm lên hoa yêu dừng lại, cả người cứng đờ quay đầu lại, xấu hổ cười cười, " Anh, sao anh lại tới đây?"