Chương 9: Khó tán

“Tôi….”

Hà Minh lộ vẻ khó xử.

Đằng sau bỗng “ầm” một tiếng, tiếng đập mạnh mẽ của bàn ghế va chạm vào nhau cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.

Quý Kiều nhìn theo hướng phát ra tiếng động, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng nghênh ngang rời đi của Thường Ninh Viễn.

Nghe thấy rồi?

“Tôi thực sự không bảo đảm được đâu, Hạ Thì Lễ cậu ấy bận lắm….”

“Vậy cậu chém gió cái gì?” Hàn Trân Ny không hề khách sáo mà cười vào mặt cậu ta.

“Tôi cố gắng! Tôi sẽ cố gắng mà!” Hà Minh tươi cười. Sau khi Hà Minh rời đi, Trân Ny chọc chọc cánh tay Quý Kiều, nhỏ giọng hỏi: “Cậu cố ý à?”

Dù sao cô cũng không cảm thấy Quý Kiều thích Hạ Thì Lễ, chỉ có thể cho rằng hành động đó là để chọc giận Thường Ninh Viễn.

Chiêu này mặc dù không quang minh lỗi lạc*, nhưng mà rất hữu dụng. lần nào cũng khiến Thường Ninh Viễn tức đến phát điên.

*Gốc 光明磊落: ngay thẳng, chính trực.

Quý Kiều nhướn nhướn mày, từ chối cho ý kiến.

“Đi, đi nhận hàng cùng tớ.”

Cô cười cười, tâm tình tự dưng rất tốt.

Những năm này tủ để nhận hàng còn chưa phổ biến, sinh viên mua hàng đều được chuyển về điểm nhận hàng ở cổng phía bắc của trường.

Mấy cô gái đi đến đó, không dễ dàng gì mới tìm được gói hàng của Quý Kiều.

Tiền Tĩnh Tĩnh là người đầu tiên phát hiện ra gói hàng có tên Quý Kiều, cánh tay vừa cầm gói hàng lên liền bị chùng xuống.

“Cậu mua gì mà nặng thế?”

Quý Kiều liền nhận lấy gói hàng, để gói hàng của mình sang bên Hàn Trân Ny.

“Mua sách.”

“Ồ, bảo sao.” Tiền Tĩnh Tĩnh vỗ vỗ bàn tay, liên mồm hỏi, “Sách luyện thi tiếng anh cấp sáu cấp bốn à?”

“Không phải….” Quý Kiều lắc đầu.

Ôm sách về ký túc xá, Quý Kiều mở gói hàng, lôi ra từng quyển sách một.

Tiền Tĩnh Tĩnh sững sờ nhìn động tác của cô, đôi mắt ngạc nhiên dần mở to.

“Làm thế nào để người bạn yêu yêu bạn”, “Tâm lí học tình yêu”, “Đàn ông đến từ sao Hỏa, đàn bà đến từ sao Kim”, “Cách bắt đầu một cuộc trò chuyện”,….

Tất cả đều là sách về tình yêu.

Hàn Trân Ny cầm quyển “Dạy cách thoát kiếp độc thân” lật xem.

Vừa xem vừa cười: “Quý Kiều cậu không sao chứ? Cậu cần mấy thứ này sao?”

“Cần chứ.”

Quý Kiều nhớ đến giọng nói chuyện dịu dàng lại xa lạ của Hạ Thì Lễ, thở dài.

Tiền Tĩnh Tĩnh thì thào: “Tớ mới là người cần đây này….”

Quý Kiều cái người sinh ra từ vạch đích này mà còn nỗ lực như vậy, còn muốn cho người khác sống nữa không?

“Không sao, cậu xem thoải mái.” Quý Kiều ném quyển “Làm thế nào để người mình yêu yêu mình “ cho Tiền Tĩnh Tĩnh, “Dù sao cũng là mua hàng giảm giá.”

….

Tiền Tĩnh Tĩnh cầm quyển sách không biết làm sao nhìn Hàn Trân Ny, hậu tri hậu giác* nhận ra gì đó.

*Gốc 后知后觉: khi mà người khác đã biết chuyện gì đó, nhưng mãi sau này bản thân mình mới biết. Sự việc đã xảy ra thì bản thân mới phát hiện.

Hà Hội vẫn luôn ở thư viện tự học đến tối mới quay trở về.

Lúc cậu ta trở về ktx đã lên đèn, không có một ai ở trong.

Sách trên bàn Tiền Tĩnh Tĩnh vẫn bừa bộn như mọi khi, đồ skincare, sách vở, bài tập, phụ kiện đều vất bừa trên bàn.

Hà Hội khó chịu nhìn một cái, đẩy mấy quyển sách lấn sang bên chỗ cậu ta ra. Ánh mắt vô ý thấy một cuốn sách “ Cách bắt đầu một cuộc trò chuyện” trên bàn Quý Kiều.

Bắt chuyện?

Nhìn vào quyển sách, cậu ta mới phát hiện ra Quý Kiều còn mua nhiều những quyển sách về tình yêu nữa. Hà Hội không kiềm chế được nhịp tim nhanh chóng của bản thân.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân và tiếng cười đùa quen thuộc, là tiếng bạn cùng phòng lấy nước trở về.

Hà Hội không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng lấy điện thoại chụp lại bàn của Quý Kiều.

“Về rồi à?” Tiền Tĩnh Tĩnh nhìn thấy Hà Hội, nhiệt tình chào hỏi.

Hà Hội “ừm” một tiếng rồi ngồi xuống, giả vờ thu dọn đồ đạc để che dấu căng thẳng.

Quý Kiều mua mấy quyển sách này để làm gì?

Rõ ràng là có rất nhiều người theo đuổi, vẫn còn không hài lòng sao?

Cô muốn theo đuổi ai?

Hà Hội muốn từ miệng mấy người bạn cùng phòng nghe được gì đó, tiếc rằng cả một buổi tối, bọn họ đều không đề cập đến chủ đề này.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Hà Hội do dự một lúc lâu, ẩn bạn cùng phòng rồi đăng một tin lên vòng bạn bè.

“Không biết ai may mắn như vậy mà để đại mỹ nữ phải đọc những sách này [mặt vừa khóc vừa cười]”

Hình ảnh là mặt bàn Quý Kiều, trong ảnh nhìn thấy rõ ràng tên của những quyển sách.

Đăng lên vòng bạn bè xong, Hà Hội hít một hơi chui vào trong chăn, điện thoại bị cậu ta ôm chặt trước ngực, tim đập “thình thịch”.

Một lúc sau, điện thoại rung lên vài cái.

Hà Hội chui trong chăn, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Lúc lâu sau, cậu ta cẩn thận mở khóa điện thoại. Bình luận của bạn bè hiếm khi nào nhiều như vậy.

“Ai thế?”

“Đại mỹ nữ, là Quý Kiều sao?”

“Ha ha ha cái gì mà hài hước vậy?”

“Cậu mau mau học tập người ta đi.”

“OMG Quý Kiều mà cũng cần đọc mấy cái này sao? Người theo đuổi cô ấy phải xếp hàng từ ktx đến cổng phía nam rồi ấy chứ?”

….

Hà Hội nhìn số lượng comt và like không ngừng gia tăng, trong lòng lại chua chát.

Chỉ cần là việc liên quan đến Quý Kiều giống như đều có thể hot lên. Cậu ta đăng nhiều bài lên như vậy, đều không bằng một bức ảnh chụp mặt bàn Quý Kiều.

Bỗng nhiên trên thanh thông báo điện thoại xuất hiện một thông báo mới.

Trần Hiển: “Bức ảnh trên vòng bạn bè của cậu là của Quý Kiều sao?”

Mi tâm Hà Hội thoáng chốc nhảy lên, tim cũng đập mãnh liệt.

Cậu ta vô cùng chắc chắn, đây là Thường Ninh Viễn hỏi.

Cậu ta nhấp mở hộp thoại, rep một chữ “ừm”

Không đến hai giây, Trần Hiển lại nhắn một tin. “Cậu ấy thích ai đó rồi sao?”

Hà Hội nghĩ nghĩ, đánh chữ trên điện thoại.

“Có lẽ thế [xuỵt][xuỵt]”

Nhanh chóng ấn gửi đi, Hà Hội chui ra khỏi chăn hít một hơi dài.

Một lúc sau, cậu ta nhận được một lời mời kết bạn.

Nhìn thấy trên điện thoại hiện lên tên và ảnh đại diện của Thường Ninh Viễn, Hà Hội khôn chút do dự nhấp vào “ đồng ý”.Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi - Chương 9: Khó tánTrận đấu bóng rổ ngày hôm sau, Quý Kiều không đi xem cùng với mấy người bạn cùng phòng còn lại mà ở trong ktx làm đề tiếng anh cấp 4.

Thực ra trình độ tiếng anh của Quý Kiều ở đời trước khá tốt, dễ dàng vượt qua bài kiểm tra cấp 4 cấp 6.

Nhưng sau bao nhiêu năm như vậy, cô cũng quên kha khá rồi, không thể không ôn tập lại một lần nữa. May mà nền tảng của cô tốt, làm vài đề là lại tìm lại được cảm xúc.

Mãi đến 5 giờ chiều, bạn cùng phòng của cô mới từ sân bóng trở về.

“Kết thúc rồi sao?” Quý Kiều nhìn về mấy khuôn mặt đang hưng phấn.

“ Ừm ừm ừm.” Tiền Tĩnh Tĩnh liên tục gật đầu, “Hôm nay có rất nhiều nữ sinh đến xem nha.”

“Toàn là người đến xem Hạ Thì Lễ với Thường Ninh Viễn.” Hàn Trân Ny bổ sung, “Rất nhiều người chụp ảnh, có lẽ chốc nữa sẽ được đăng trên diễn đàn của trường.”

Quý Kiều há mồm, có chút bất ngờ: “Hạ Thì Lễ cũng chơi bóng rổ sao?”

“Có chứ. Cậu ấy cao mà, rất có lợi thế.”

Quý Kiều “ò” một tiếng, lại mở wechat ra.

Nửa tiếng trước cô gửi cho Hạ Thì Lễ cái tin nhắn, rủ anh tham gia biểu diễn kịch tiếng anh.

Nhưng mãi mà anh không rả lời.

Quý Kiều còn đang thắc mặc sao anh lại không trả lời tin nhắn, hóa ra là đi chơi bóng.

Hà Hội lặng lẽ thu dọn sách vở, dự định ăn tối xong sẽ đến phòng tự học luôn.

“Nhưng tớ cảm thấy, có lẽ quán quân sẽ là phòng 410.” Tiền Tĩnh Tĩnh kéo ghế ra, chống tay lên cằm nói: “Thường Ninh Viễn chơi bóng rổ giỏi lắm.”

Hà Hội nghe thấy vậy, động tác trên tay chậm lại.

Quý Kiều “ồ” một tiếng, lại lần nữa mở wechat ra.

Hạ Thì Lễ trả lời cô rồi.

Tiền Tĩnh Tĩnh vẵn đắm chìm trong trận đấu bóng: “ Uầy, lúc cậu ấy chặn được bóng, mấy cô gái đứng bên cạnh tớ hò hét không ngừng. sau khi biết được bọn mình ở cùng một lớp còn hỏi tớ có phương thức liên lạc của Thường Ninh Viễn hay không…”

Như dự đoán, Quý Kiều bị Hạ Thì Lễ lịch sự từ chối rồi.

“Haizz.” Quý Kiều thở ra một hơi.

Hạ Thì Lễ không phải là nam thần cao lãnh nhưng mà cũng thật khó tán.

Tiền Tĩnh Tĩnh bỗng dưng im bặt.

“A xin lỗi, tớ không nói về cậu ta nữa. Người hoa tâm thì chơi bóng giỏi cũng không được.”

Cho rằng Quý Kiều vì Thường Ninh Viễn mà thở dài, Tiền Tĩnh Tĩnh liền xin lỗi.

“Hoa tâm?” Hà Hội vẫn đang chậm rì rì thu dọn đồ đạc bỗng nhiên nói, thẳng táp nhìn về phía Tiền Tĩnh Tĩnh.

“Ế….” Tiền Tĩnh Tĩnh giương ánh mắt cầu cứu về phái Quý Kiều.

“Tôi nói đấy.” Quý Kiều bỏ điện thoại xuống, nhìn về phía Hà Hội cười, “Không tin thì cậu có thể thử.”

Nhất thời Hà Hội không biết nói gì.

Tất cả mọi người đều biết Thường Ninh Viễn đang theo đuổi Quý Kiều, cô nói thế là có ý gì?

Rõ ràng là cố tình hạ thấp mình.

Hà Hội mím môi, cầm túi sách rời đi.

Sau khi Hà Hội rời đi, ktx bỗng trở nên im ắng. Quý Kiều lật sách, lại thiếu kiên nhẫn mà vất sang một bên.

“Aii, vậy phòng kí túc nào thắng thế?”

Cả lớp gồm 9 phòng ký túc xá, 8 phòng tham gia trận đấu.

Quy tắc đơn giản thô bạo, một ván thua liền loại.

8 đội rồi 4 đội, bán kết, chung kết.

Sau 3 trận liền có thể biết được quán quân là ai.

“Ừm…”Tiền Tĩnh Tĩnh nghĩ nghĩ, “Tớ chỉ nhớ là dội của Hạ Thì Lễ với đội của Thường Ninh Viễn thắng, còn hai đội nữa thì không biết.” Mới bắt đầu năm học không lâu, ngay cả các bạn nam cùng lớp cậu ấy còn không nhận ra hết.

Quý Kiều gật đầu biểu thị biết rồi.

Đội của Hạ Thì Lễ thắng thì tốt rồi.

Cô cầm điện thoại lên, lại gửi tin nhắn cho Hạ Thì Lễ, hỏi anh trận đấu tiếp theo diễn ra khi nào.

Lần này Hạ Thì Lễ rep lại rất nhanh.

“Chiều thứ 6”

Quý Kiều: “Được”

Sau đó lại gửi đi một nhãn dán mặt cười đáng yêu.

Cũng không nói mình sẽ đi hay không đi.

Không phải cô muốn thừa nước đυ.c thả câu*, mà là cô sợ nếu như cô nói cô muốn đi xem, lại nhận được tin nhắn mà mình không muốn nhìn thấy.

Dù sao chân ở trên người mình, Hạ Thì Lễ cũng không cấm được.

*Gốc卖关子 : chỉ hành động trục lợi khi người khác đang gặp khó khăn, hiểm họa bất ngờ, câu tục ngữ này nói những người biết lợi dụng cơ hội để làm việc mình muốn và mang lại lợi ích cho mình

Theo quy định của đại học H, tân sinh viên năm nhất thống nhất đều phải học tự học buổi tối. Thời gian bắt đầu từ 7 giờ đến 8 rưỡi.

Hôm nay, như thường lệ Quý Kiều đi sớm đến phòng tự học lại bị chặn lại trước cửa.

“Quý Kiều, tôi có chuyện muốn hỏi cậu” Thường Ninh Viễn chắn trước mặt cô, khuôn mặt nghiêm túc.

“Chúng ta chẳng có gì để nói.” Quý Kiều theo bản năng không muốn lắm lời với anh ta.

Cô toan đi về phía trước, nhưng lại bị một cánh tay nam tính ngăn lại.

Quý Kiều nhìn cánh tay màu lúa mì trước ngực, miễn cưỡng lùi lại về lan can đằng sau. “Được, cậu hỏi đi.”

“Hôm nay sao cậu không đến?” Thường Ninh Viễn chắn trước mặt Quý Kiều, ánh mắt dán chặt vào cô.

Vì muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng Quý Kiều, hôm nay anh ta còn cố ý dùng keo xịt tóc, đeo băng đô. Thậm chí, anh ta sợ sẽ ra mồ hôi, bất chấp Trần Hiển cười nhạo mà xịt rất nhiều xịt chống ra mồ hôi. Buổi chiều, anh ta vui vẻ hài lòng đứng ở sân bóng đợi Quý Kiều đến xem trận đấu, cuối cùng thì sao?

Cô rõ ràng nói sẽ đến!

Quý Kiều không hiểu được ánh mắt bất bình lúc này của anh ta là từ đâu ra.

“Tôi nói muốn đến khi nào?”

“Hàn Trân Ny nói!”

“Hàn Trân Ny đến rồi thây!”

“….”

Thường Ninh Viễn siết chặt cánh tay, thở dài một hơi.

Sắp đến thời gian tự học rồi, người đi qua hành lang ngày càng nhiều.

Quý Kiều không muốn đứng đây với anh ta để bị soi mói, trên mặt có chút không kiên nhẫn.

“Không có việc gì nữa phải không? Không còn việc gì thì tôi đi vào tự học đây.”

“Đợi chút….” Thường Ninh Viễn lại chặn lại Quý Kiều, khuôn mặt rất khó coi. “Có phải cậu thích người khác rồi không?” anh ta cau mày thành chữ “xuyên*”, giọng diệu chất vấn.

*川

Quý Kiều chớp chớp mắt, “Đúng vậy.”

Thường Ninh Viễn nghiến răng, đôi mắt giận dữ: “Là ai?”

Quý Kiều mím môi, nghe thấy tiếng cười của Diêu Húc từ thang máy truyền đến.

Cô quay đầu nhìn sang, Hạ Thì Lễ với bạn cùng phòng từ trong đi ra.

Hình như anh vừa mới tắm, tóc vẫn còn chưa khô, trên người mặc chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, trên sống mũi là cặp kính không gọng, lộ ra dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn.

Rõ ràng Hạ Thì Lễ cũng nhìn thấy khung cảnh kì lạ giữa hai người, theo nguyên tắc “phi lễ chớ nhìn”, anh nhìn sang bên khác.

“Hạ Thì Lễ.” Quý Kiều bất ngờ nói.

Giọng cô không to không nhỏ, vừa đủ để Hạ Thì Lễ và bạn cùng phòng nghe thấy.

Diêu Húc vỗ vỗ bả vai Hạ Thì Lễ, cùng những người khác đi vào phòng học trước.

Hạ Thì Lễ cho rằng cô có việc gọi mình, cất bước về phía hai người.

Vì vậy vừa lúc nghe được câu sau mà Quý Kiều chưa nói xong.

——“ Người tôi thích là Hạ Thì Lễ, cậu nghe rõ chưa?”