🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Đúng như suy nghĩ của Quý Kiều, sau khi cô nói ra những lời tuyệt tình như vậy, đã nhiều ngày rồi anh ta không còn đến tìm Quý Kiều.
Còn Quý Kiều cũng đang bận rộn thích ứng lại với cuộc sống đại học năm đầu tiên.
Bình thường cô cùng bạn cùng phòng đi học, ăn cơm, tự học, cuộc sống trôi qua thoải mái lại ấm áp.
Ngay cả tiết mục cho chương trình chào đón cũng quá quan trảm tướng *, thuận lợi vượt qua được vòng loại thứ hai của hội học sinh, đến giai đoạn diễn tập.
*
Gốc过关斩将 : vượt qua khó khăn để tiến lên.Tham gia biểu diễn ngoại trừ Quý Kiều và Hàn Trân Ny còn ba bạn gái ở lớp bên cạnh.
Khoa Khoa học và Kĩ thuật vốn dĩ ít con gái, con gái biết nhảy lại càng ít.
Trong 5 người, chỉ có Quý Kiều đã từng học khiêu vũ, ba người còn lại chỉ biết một chút.
Cũng giống như đời trước, bài nhảy là một bài có tiết tấu nhanh của một nhóm nhạc nữ Hàn Quốc.
Vốn dĩ nhảy không khó, chỉ cần có thể theo được tiết tấu, không sai quá nhiều động tác là được.
Buổi tiệc chào mừng, mọi người đều rất vui vẻ, có thể khiến sân khấu sôi động lên là được rồi.
Vì để cho các bạn nữ nền tảng không đủ khác có thể nhảy tốt, Quý Kiều thay đổi một vài động tác ở bài nhảy gốc, khiến cho toàn bộ bài nhảy càng tự nhiên, đều đặn.
Các cô tìm ban văn nghệ lấy chìa khóa, 5 người hẹn nhau các buổi tối tự học đến phòng luyện tập tập nhảy.
Hôm nay thứ 6, năm người như thường lệ tập luyện đến 9 giờ.
Trong lúc nghỉ ngơi, đội viên Tiêu Nhiên tìm Quý Kiều, sắc mặt có chút xấu hổ: “Quý Kiều, bạn trai tớ đến tìm tớ rồi.”
“Vậy cậu đi trước đi.” Quý Kiều hiểu rõ, vẫy tay đuổi người, “Mau di hẹn hò đi!”
Quý Kiều biết, Tiêu Nhiên với bạn trai quen nhau từ hồi học cấp 3, cảm tình vẫn rất tốt.
Tiêu Nhiên cười cười, vui vẻ rời đi.
Quý Kiều nhìn ba người đang ngồi nghỉ ngơi, nghĩ nghĩ rồi vỗ tay. Trong ánh mắt bối rối của mọi người, Quý Kiều cười cười thông báo: “Tớ thấy mọi người đều luyện tập rất tốt. Ngày mai cuối tuần, hôm nay liền về nghỉ ngơi sớm thôi.”
“Oa! Tốt quá đi!”
Mấy cô gái vui vẻ hô một tiếng, thu dọn đồ đạc lần lượt rời đi. Quý Kiều đợi đến cuối cùng, dọn dẹp rác trong phòng, tắt đèn đóng cửa, rồi mới cùng Hàn Trân Ny đang đợi một bên cùng đi xuống lầu.
Lúc này tiết tự học buổi tối của năm nhất đã sớm kết thúc rồi, trường học dường như yên tĩnh lại vắng lặng.
Quý Kiều chậm rãi đi trong làn gió đêm, vận động xong cơ thể cực kì thoải mái, ngay cả âm trạng cũng trở nên tốt hơn.
Ánh đèn trên đường mờ nhạt ảm đạm, căn-tin trên tầng ba phía trước đèn đuốc vẫn sáng trưng, cửa sổ mờ mờ hiện ra bóng hình của một vài bạn học.
Thật hoài niệm.
Chỉ còn căn-tin trên tầng và một tiệm gà rán ở tầng dưới còn mở cửa.
“Ai ya tự dưng thèm ăn gì đó, chúng ta đi mua cái gì ăn đi, tiện thể mua gà rán* cho Tĩnh Tĩnh.” Quý Kiều kéo tay Trân Ny, hai mắt phát sáng.
*
Gốc 鸡柳: kê liễu / gà phi lê Hàn Trân Ny đồng ý, nghiêng đầu nhìn Quý Kiều bên cạnhCô mặc trên người bộ đồ tập màu đen, tỉ lệ ba vòng hoàn hảo, một chiếc áo sơ mi trắng được buộc lỏng quanh eo, vòng bụng thon gọn, hai chân thẳng tắp thon dài.
Àiii, Hàn Trân Ny âm thầm thở dài trong lòng.
Có một số người thực sự là được ông trời thiên vị, khuôn mặt xinh đẹp thì thôi đi, dáng người cũng tốt, lại còn ăn mãi không béo, có tức hay không cơ chứ?
Gió đêm tháng 9 thật dễ chịu, mùi hương hoa quế thoang thoảng tràn ngập khuôn viên trường.
Quý Kiều với Trân Ny đứng trước gian hàng bên ngoài nhà ăn, yên tĩnh đứng đợi gà rán ra lò.
Trong lúc chờ đợi, phía sau dần dần truyền đến âm thanh trò chuyện của vài nam sinh, cả tiếng bóng rổ đập trên nền đất.
Trân Ny nhận ra quay đầu nhìn một cái, lại lập tức quay đầu lại.
“Là bọn Thường Ninh Viễn và Trần Hiển.” Cô ấy nhỏ giọng nói. Có lẽ sợ Quý Kiều lúng túng, lại vội vàng bổ sung một câu: “Có lẽ là muốn lên tầng ba.”
Nhà ăn trên tầng ba có nhiều gian hàng, trà sữa, hoành thánh, gà rán…cái gì cũng có. Là nơi sinh viên thường xuyên đến ăn tối hoặc tụ tập.
Lời của Trân Ny vừa dứt, Quý Kiều liền cảm nhận được bước chân của tốp nam sinh dừng ngay bên cạnh.
Gian hàng gà rán ở bên ngoài một căn-tin, bị vây giữa thang máy và thang bộ.
Nếu bọn họ muốn đi lên tầng 3, thì họ cũng nên đi rồi.
Như vậy…
“Cho cháu một suất gà rán cỡ lớn.” Thường Ninh Viễn nói.
Cậu ta nói xong liền lui ra sau, đứng đằng sau Quý Kiều.
Những cậu bạn đi cùng cậu ta thì đứng đợi ở chỗ đằng xa, trên mặt đều hiện lên ý hiểu rõ.
Ai trong lớp mà không biết Thường Ninh Viễn đang theo đuổi Quý Kiều? Mọi người cũng đều cảm thấy, hai người ở bên nhau là chuyện sớm muộn thôi. Mặc dù cái vụ trà sữa đó vẫn chưa rõ ràng, nhưng Thường Ninh Viễn người ta vẫn chưa nói gì, thì người khác có gì để mà nói?
Thường Ninh Viễn mượn ánh đèn bên ngoài nhà ăn, âm thầm nhìn Quý Kiều.
Chắc cô vừa trở về từ chỗ tập nhảy, trên má vẫn còn đỏ bừng. Mái tóc búi lên, vài sợi tóc con dán bên má, cần cổ mảnh mai, lộ ra xương bướm. Rõ ràng chỉ là cách trang điểm ăn mặc đơn giản nhất, ánh mắt của Thường Ninh Viễn lại như bị keo dán dính chặt lại, không tài nào rời đi nổi.
Vốn dĩ, sau khi nghe Quý Kiều nói lời tuyệt tình “Tớ không thích cậu” đó, Thường Ninh Viễn rất không vui, cũng không muốn dây dưa nữa.
Nhưng tối hôm nay, trong chốc lát cậu ta nhìn thấy Quý Kiều, theo bản năng trong lòng lại dâng lên sự vui vẻ. Vì vậy, như ma xui quỷ khiến, cậu ta không lên tầng, mà lại dừng lại bên cạnh Quý Kiều.
Quý Kiểu ở phía trước cũng cảm nhận được ánh nhìn của Thường Ninh Viễn, nhất thời như cảm thấy có kim đâm sau lưng vậy.
Cả người Quý Kiều căng thẳng, thầm mắng một tiếng.
Đừng cho rằng cô không nhìn thấy, tên đàn ông chó Thường Ninh Viễn này cố ý mà! Anh ta vốn không thích ăn mấy đồ dầu mỡ như thế này!
Không phải muốn mua cho cô đấy chứ?
Trong phút chốc Quý Kiều bị ý nghĩ này dọa sợ.
Cô khó chịu lắc đầu, vô hình trung lại nhìn thấy một người con trai khác.
Là bọn Hạ Thì Lễ với Diêu Húc.
Nhìn cách ăn mặc của họ, là vừa chơi bóng xong từ sân bóng trở về.
Hạ Thì Lễ biết đá bóng sao?
Cô hồi tưởng một lúc, không nhớ ra được.
“Khát chết mất khát chết mất…” Tiếng lầm bầm của Diêu Húc như vô tình truyền đến.
Bọn họ rõ ràng không để ý đến bên này, nhìn một cái rồi vào thang bộ đi lên tầng.
Giống như bóng đèn điện phát sáng, não Quý Kiều “ting” một tiếng.
Không đợi cô nghĩ rõ ràng, chân và miệng cô đã tự đưa ra quyết định trước.
Cô xoay người, gọi một tiếng về phía Hạ Thì Lễ.
“Hạ Thì Lễ!”
Một giọng nữ thanh thúy sạch sẽ, giống như một tia sấm sét nổ tung nơi chỉ có vài mét vuông này. Những người quen biết Quý Kiều ở đây đều ngây ngốc nhìn về phía cô.
“Lạch cạnh” một tiếng, Trần Hiển không cầm chắc điện thoại liền rơi xuống đất.
Biểu cảm Thường Ninh Viễn cứng đờ, cũng quay đầu nhìn sang.
Nhìn thấy Quý Kiều bước vài bước đến trước mặt Hạ Thì Lễ, ánh mắt cậu ta nhanh chóng trở lên lạnh lùng.
Hạ Thì Lễ với Diêu Húc cũng rất ngạc nhiên.
Mặt Hạ Thì Lễ hiện lên một thoáng kinh ngạc, sau đó hơi cúi đầu nhìn Quý Kiều, kiên nhẫn đợi cô tiếp tục.
Da đầu Quý Kiều run lên, không giải thích được lại có cảm giác trước có chó sói sau có hổ báo.
“Các cậu vừa đi đá bóng về sao?” Cô nở một nụ cười gượng gạo nhưng lại không vô lễ, trong đầu lục tìm vô vàn các từ ngữ để giao tiếp.
Hạ Thì Lễ hiền hòa gật đầu: “Đúng rồi.”
Nhìn Quý Kiều không rời đi cũng không nói chuyện, Hạ Thì Lễ dừng lại hai giây, tốt tính nhắc nhở cô: “Có chuyện gì không?”
Quý Kiều làm gì có chuyện gì nha?
Chẳng qua cô cố ý nói chuyện với Hạ Thì Lễ cho Thường Ninh Viễn khó chịu mà thôi.
Đang lúc Quý Kiều đang bối rối, một tia sáng xuất hiện, cô rút chìa khóa phòng tập từ trong túi quần ra.
“Vậy….” Cô ngẩng đầu, chớp chớp mắt, lịch sự lại thành thật hỏi: “Khi cậu về ký túc xá, có thể trả chìa khóa cho Vương Thần ở ban văn nghệ giúp tớ được không?”
Vừa nói dứt lời, tức thì Quý Kiều cảm thấy ảo não.
Đây là cái cớ vớ vẩn gì vậy?
Lại còn không có phương thức liên lạc của Vương Thần nữa chứ, bản thân không có tay không có chân sao? Ở đâu cái kiểu đột nhiên tìm liều một bạn nam không thân thiết giúp đỡ chứ?
Quan trọng hơn là, ngày kia cô vẫn cần dùng chìa khóa! Vương Thần nhận lấy chìa khóa không thấy kì lạ sao?
Lúc này, Quý Kiều không thể không khâm phục phong độ của Hạ Thì Lễ.
Cho dù trong lòng người ta cảm thấy rất kỳ lạ, trên mặt cũng không biểu lộ gì.
Hạ Thì Lễ không cảm thấy cô đường đột chút nào, vẫn bộ dáng tao nhã như trước.
“Được.” Anh lấy chìa khóa từ tay Quý Kiều, cười nhẹ một cái.
“Vậy cảm ơn.” Quý Kiều nhỏ giọng cảm ơn, kéo tay Trân – đã lấy được gà rán – Ny nhanh chóng rời đi. Đi một khoảng xa, cô như vẫn có thể cảm nhận được các loại ánh mắt phía sau.
Hàn Trân Ny vẫn mê mang, tay còn cầm gà rán.
“Quý Kiều, sao tự dưng cậu lại gọi Hạ Thì Lễ ?”
Trân Ny chẹp miệng, “ Cái không khí vừa rồi, tớ cảm thấy mình như trong lò lửa vậy.”
Cô ấy dừng lại mấy giây, đột nhiên cười lên: “Nhưng mà cậu không nhìn thấy đâu, mặt Thường Ninh Viễn tái xanh, mắt như muốn phun lửa vậy.”
Quý Kiều cười nhẹ: “Vậy thì tốt.”
Thường Ninh Viễn không vui thì cô liền vui.
“Đệch, ý của Quý Kiều là sao vậy?” Ở bên kia, làm bạn tốt, Trần Hiển thực sự không nhịn được. “Cậu rõ ràng đứng bên cạnh, cậu ấy lại không tìm đến, nhất định lại phải chạy đến tìm Hạ Thì Lễ. Đây không phải là khiến cho cậu khó chịu sao?”
Sắc mặt Thường Ninh Viễn bình tĩnh, bước chân cứng ngắc đi về ktx.
Tất nhiên anh ta biết, thậm chí anh ta nghi ngờ Quý Kiều cố ý. Cả lớp thậm chí cả khoa đều biết, anh ta và Hạ Thì Lễ vẫn luôn là đối thủ của nhau, khí chất không hợp nhau. Ngay cả Diêu Húc ở ktx Hạ Thì Lễ nhìn anh ta cũng không hợp mắt.
Quý Kiều cô ấy tìm người khác giúp đỡ thì thôi đi, tại sao cố tình lại là Hạ Thì Lễ chứ?!
Trong lòng Thường Ninh Viễn đầy phiền muộn, có chút cáu kỉnh.
Anh ta ném túi gà rán cho Trần Hiển, có chút không kiên nhẫn. “Các cậu cầm ăn đi.”
Nói xong không đợi người khác, hất cánh tay mình ra sải bước rời đi.
So sánh với không khí rét lạnh ở bên Thường Ninh Viễn, không khí bên Hạ Thì Lễ nhẹ nhàng hơn nhiều. Mấy người trên tầng ba ăn tối uống nước, mỗi người một bình hồng trà, nhàn nhã trở về ktx.
Diêu Húc ăn uống no đủ liền phát huy bản tính ăn dưa xem diễn của mình, chạy lại bên Hạ Thì Lễ nhỏ giọng hỏi: “Từ khi nào mà cậu với Quý Kiều lại thông đồng với nhau thế?”
Hạ Thì Lễ không hài lòng liếc cậu ta một cái, đính chính: “Cậu ấy nhờ tớ giúp mà thôi.”
Diêu Húc nhăn mặt, biểu cảm hoang mang: “Sao cậu ấy lại nhờ cậu?”
Hạ Thì Lễ rũ mắt nhìn chìa khóa trên bàn, hỏi lại: “Cậu nói xem?”
“Sao tớ hiểu được tớ cũng đâu phải con gái đâu, tớ nói là Quý Kiều “chấm” cậu rồi cậu tin không?” Diêu Húc cởϊ áσ tập đã bẩn ra, miệng nói liên mồm.
Hạ Thì Lễ lắc lắc đầu. Diêu Húc cái người này, nói chuyện nghe vào tai 5 phần là nhiều rồi.
Hạ Thì Lễ nhìn chìa khóa một lúc, nhẹ thở ra.
Cảm giác chạm vào lòng bàn tay cô tựa như vẫn còn. Mềm mại, ấm áp, giống như dòng suối nước nóng chảy qua.
Một giây sau, anh cầm chiếc chìa khóa, đứng dậy.
“Tớ ra ngoài một chuyến.”
“Làm gì nha, này?” Diêu Húc hỏi theo, “Sao vừa về lại đi rồi?”
Bên cửa truyền đến giọng nói không mặn không nhạt của Hạ Thì Lễ….
“Trả chìa khóa.”
Trong kí túc xá nữ, Tiền Tĩnh Tĩnh vừa ăn gà vừa cảm động không thôi.
“Trời ơi Quý Kiều, tớ cảm thấy cậu chính là con giun trong bụng tớ.” Tiền Tĩnh Tĩnh nước mắt lưng tròng cảm thán, “Tớ siêu thích gà rán trước cửa nhà ăn!”
Quý Kiều cười cười, gửi tin nhắn cho Vương Thần.
Cô đã nghĩ ra lý do cho chuyện này, nói rằng ngày mai cô có việc, sợ có người cần dùng phòng tập, đợi khi nào cô cần dùng lại đi tìm cậu ta mượn. Vương Thần rất nhanh trả lời lại: “Được”.
“Tĩnh Tĩnh.” Quý Kiều cởi dây buộc tóc, có chút nghiêm trọng quay về phía Tiền Tĩnh Tĩnh.
Cô không bao giờ quên, đời trước vì cô mà Tiền Tĩnh Tĩnh hai lần khóc như hoa lê đái vũ. Vì vậy, đời này cũng sẽ không để Tĩnh Tĩnh ở bên tên đàn ông sẽ tổn thương cậu ấy, lại lần nữa trải qua khổ sở.
“Hả?” Tiền Tĩnh Tĩnh không rõ ngẩng đầu lên, bên mép vẫn dính bột ớt.
“Cậu…”Quý Kiều nghĩ nghĩ, quyết định trước tiên nên đánh cái đứa ngốc bạch ngọt* này.
*
được biết đến là một kiểu hình tượng nhân vật quen thuộc, thường gặp trong truyện ngôn tình. Đây là những người có suy nghĩ đơn giản, thuần khiết, không quá nhiều tâm cơ.“Nếu như có người theo đuổi cậu, cậu nhất định phải nói với tớ, tớ giúp cậu kiểm tra.”
Bây giờ cô ấy vẫn chưa gặp Đường Tu Văn, Quý Kiều cũng không tiện nói thẳng, chỉ có thể uyển chuyển nói. “Nếu như có người nào nói với cậu anh ta sẽ bất chấp cha mẹ phản đối cũng sẽ cưới cậu, cậu nhất định đừng tin.”
Tiền Tĩnh Tĩnh cái hiểu cái không gật đầu.
“Tớ biết rồi Quý Kiều, nhưng vì sao nhất định không được tin chứ? Sao cậu biết được là anh ta nói dối?”
Quý Kiều hít một hơi, nghĩ đến những gì Đường Tu Văn làm ở đời trước, tự nhiên trở nên tức giận. Cô há miệng, muốn nói lại không thể nói, đành phải đơn giản kết luận: “Tóm lại cậu đừng có dễ dàng tin lời nói của đàn ông.”
“Ồ.” Tiền Tĩnh Tĩnh vừa ăn gà vừa gật đầu, nhồm nhoàm hỏi, “Vậy Quý Kiều, cậu thích đàn ông như thế nào? Nếu có người muốn xin số của cậu tớ có thể giúp cậu xem xét.”
“Tớ….” Quý Kiều nghĩ nghĩ, “Tất nhiên là đẹp trai nha!” Nếu đều là tra, không bằng tìm một người đẹp mắt, mọi người cùng nhau yêu chơi.
“Dù sao cũng không được xấu hơn Thường Ninh Viễn!”
Quý Kiều hung dữ bổ sung, cầm lấy quần áo mới đi vào nhà tắm. “Còn đẹp trai hơn Thường Ninh Viễn?” Tiền Tĩnh Tĩnh cau mày, lầm bầm lầu bầu, “Vậy không phải là Hạ Thì Lễ sao…”