Chương 4: Cầu hòa

Quý Kiều cúi đầu trầm tư, những lời thì thầm trong phòng học lại trở nên sôi nổi.

“Thường Ninh Viễn tới rồi.”

“Một lớp có hai nam thần, lớp 1 cũng hạnh phúc quá rồi.”

“Nghe nói Thường Ninh Viễn chơi bóng vô cùng đẹp trai!”

“Hạ Thì Lễ cũng đẹp trai cực kì nha, nhìn là biết là công tử nhà giàu có gia giáo.”

“Thật khó chọn mà.”

“Mơ mà được chọn, trong mơ cái gì chả có.”

“ Ha ha ha ha.”

…..

Quý Kiều mím mím môi, tiếp tục xem tin và lịch sử trò chuyện trước kia.

Bỗng nhiên cánh tay bị chọt chọt, Hàn Trân Ny ngồi bên cạnh nói: “Quý Kiều, cậu ta lại nhìn cậu kìa.”

Cái “Cậu ta” này, không cần nói cũng biết là người hôm qua bị mình hất trà sữa vào mặt.

Mặc dù biết rằng hiện tại không phả là mơ, nhưng Quý Kiều cũng không hối hận.

So với những gì anh ta đã làm*, thì một cốc trà sữa có là gì?

*Gốc 所作所为:sở tác sở vi : những việc đã làm

“Đừng quan tâm cậu ta!”

Quý Kiều thà đọc sách “Tư tưởng đạo đức” hai tiếng còn hơn nhìn anh ta một cái.

Vừa nói dứt câu, điện thoại liền rung lên.

—–Wechat có thêm một lời mời kết bạn.

Nhìn màn hình hiển thị tên và ảnh đại diện của Trần Hiển, tay Quý Kiều nắm chặt lại.

Nếu Thường Ninh Viễn là người cô ghét nhất thì Trần Hiển nhất định là người cô ghét thứ hai.

Trần Hiển, bạn tốt cùng phòng bốn năm của Thường Ninh Viễn. Sau khi tốt nghiệp hai năm hai người vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp.

Đời trước, sau khi Quý Kiều phát tin muốn ly hôn lên vòng bạn bè, điện thoại của cô gần như nổ tung.

Đối với những câu hỏi của bạn học, Quý Kiều không có tâm trạng trả lời từng cái một, đa phần xem xong liền để đấy.

Không ngờ tới, Trần Hiển lại tìm đến muốn gặp Quý Kiều. Quý Kiều nghĩ nghĩ liền đồng ý, gọi Trân Ny cùng Trần Hiển hẹn gặp tại một quán cafe.

Là bạn tốt của Thường Ninh Viễn, Trần Hiển vừa đến liền nói chuyện giúp anh ta.

“Quý Kiều, sao cậu phải làm đến như vậy?” Biếu cảm cậu ta nghiêm trọng, trong giọng nói mơ hồ mang ý trách cứ.

“Dù thế nào Thường Ninh Viễn cũng là phó tổng ở công ty, đang lúc công ty đang trên đà phát triển*, sao cậu phải làm những thủ đoạn như thế khiến cậu ấy mất hết mặt mũi?”

*Gốc 蒸蒸日上: Chưng chưng nhật thượng: ngày ngày tiến lên

Quý Kiều cười lạnh: “Tôi thủ đoạn? Tôi nói không phải sự thật sao?”

Trần Hiển hít một hơi, dường như đang điểu chỉnh tâm trạng của bản thân: “Cho dù là chia tay,thì tình cảm bao năm nay không còn sao? Cậu có biết nhóm trò chuyện bởi vì chuyện của các cậu mà nổ tung rồi không?”

Ngành mạng Internet ở thành phố Hối Đồng như là một vòng tròn, công ty của Thường Ninh Viễn là một công ty mới được mọi người biết đến. Nɠɵạı ŧìиɧ ly hôn là những việc động trời, tất nhiên Quý Kiều biết sẽ khiến danh tiếng công ty Thường Ninh Viễn ảnh hưởng xấu.

Nhưng mà…..

“Đó là chuyện công ty của Thường Ninh Viễn, liên quan gì tới tôi?” Quý Kiều không hiểu lắm.

Lúc đó biểu tình của Trần Hiển có thể gọi là khó coi, lời nói cũng trở lên hung dữ: “Quý Kiều, cậu cũng thật tàn nhẫn! Các cậu ly hôn, Thường Ninh Viễn không nói cậu một câu nào không tốt, sao cậu phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt* như vậy? Hảo tụ hảo tán** không tốt sao?”

*Gốc赶尽杀绝: đuổi tận gϊếŧ tuyệt: có nghĩa là tàn nhẫn và hung ác với con người, không chừa chỗ lui.

**Gốc 好聚好散: hảo tụ hảo tán: yêu đương chia tay trong yên bình.

“Không phải chứ Trần Hiển, cậu có độc* sao?” Trân Ny không nhịn được bắt đầu mắng người, “Người nɠɵạı ŧìиɧ là Thường Ninh Viễn! Cậu ta có tư cách gì mà đòi hảo tụ hảo tán?”

*Gốc 有毒 : có độc, là một từ thông dụng trên internet , và gốc của chất độc đến từ trò chơi Liên minh huyền thoại . Ý nghĩa của từ này không đơn lẻ, một mặt, nó tương tự như ý nghĩa của một từ phổ biến trên Internet là “ma thuật”, mô tả sự kỳ diệu của những thứ mang đến một loại ô nhiễm tâm linh nào đó, khiến con người trở nên ma thuật và gây nghiện. như thể họ bị đầu độc. Ngoài ra, thuật ngữ này cũng được sử dụng để phàn nàn về người khác hoặc tự ti về sự xui xẻo của bản thân.(theo baidu)

Trần Hiển lắc đầu: “ Chẳng lẽ cậu ấy nɠɵạı ŧìиɧ, cậu không có lỗi gì sao?”

Quý Kiều liếc mắt xem thường, tỏ ý muốn nghe.

Trần Hiển: “Từ lúc các cậu yêu nhau, vẫn luôn là Thường Ninh Viễn nhường nhịn cậu. Cậu yếu ớt lại khó tính, luôn muốn cậu ấy làm cho cậu cái này làm cho cậu cái kia. Công việc của cậu ấy rất bận, cậu biết cậu ấy mệt như thế nào không?”

Quý Kiều nắm tay, giọng nói căng lên: “Thường Ninh Viễn nói với cậu sao?”

Trần Hiển lại lắc đầu: “Tớ có mắt tự nhìn thấy. Có lần uống say, tớ chủ động hỏi cậu ấy, cậu ấy mới nói cho tớ biết.”

“Cậu có biết rằng người không có bối cảnh như cậu ấy, khởi nghiệp áp lực lớn thế nào không?”

Bỗng nhiên Quý Kiều muốn cười.

Nhìn đi, đây chính là đàn ông.

Rõ ràng bản thân mắc lỗi, ngược lại lại đổ lỗi cho người vô tội. Giống như chỉ cần người kia có chút vấn đề, thì lỗi lầm của mình đều được giải thích.

Quý Kiều chỉ cảm thấy châm chọc, l*иg ngực như muốn nổ tung: “Đây chính là lí do để anh ta nɠɵạı ŧìиɧ? Các người không thấy buồn cười sao? Những lời đó anh ta cũng chưa bao giờ nói với tôi, giữa vợ chồng với nhau không nói ra, mà lại chọn cách nɠɵạı ŧìиɧ? Tôi nói cho cậu biết Trần Hiểu, không cần biết là chuyện gì, đều không thể trở thành lí do nɠɵạı ŧìиɧ được.”

Cô dừng lại một chút, cao giọng nói thêm: “Càng không phải là lí do hôm nay cậu có mặt mũi mà ngồi đây trách tôi!”

Trần Hiển bị Quý Kiều nói, mặt có chút khó coi.

Hàn Trân Ny cũng không nhịn được trách: “Trần Hiển, lúc đầu là Thường Ninh Viễn theo đuổi Quý Kiều! Cậu đừng có nói là cậu không biết, mọi người đều là bạn học với nhau, ở trường học Thường Ninh Viễn theo đuổi Quý Kiều như thế nào cậu không biết sao? Tự mình nɠɵạı ŧìиɧ, còn muốn đổ lỗi cho chúng tôi* muốn chúng tôi nhận lỗi sao?! Các người có bỉ ổi hay không!”

* Gốc 倒打一耙: trả đũa: là phép ẩn dụ không chỉ bác bỏ lời buộc tội của bên kia mà còn buộc tội bên kia. (theo baidu)

“Đến đây tìm các cậu là việc của tôi, đừng có kéo Thường Ninh Viễn vào.”

Khi đó Trần Hiển đã là giám đốc điều hành của một công ty mạng nhỏ, quản lý một phòng ban khi còn trẻ. Có lẽ chưa bao giờ bị người khác mắng, ngữ khí của cậu ta cũng dần trở nên không kiên nhẫn.

“Được, coi như tôi nhiều chuyện!”

Trần Hiển đứng dậy, ghế bị kéo ra, phát ra tiếng “két” chói tai.

“Cậu tự mình nghĩ lại đi.” Cậu ta bỏ lại một câu rồi bỏ đi, cà phê trên bàn cũng chưa động đến.

“Đậu, cái loại người gì thế?” Trân Ny ngồi một bên mắng, “Không hổ là bạn tốt của tên đàn ông chó, một đôi ngu dốt.”

“Cục cưng cậu đừng để ý cậu ta, cậu không sai! Dù gì cũng đừng tin những lời ngu ngốc đó! Ấy ấy ấy, bảo bối cậu đừng khóc.” Trân Ny vội vàng móc khăn giấy từ túi ra, đưa cho Quý Kiều.

Quý Kiều lau qua loa hai cái, hít hít mũi.

Trong lòng không phải là không ấm ức. Cô không ngờ rằng, người bạn học của cô Trần Hiển lại nghĩ cô như vậy.

Cô đã làm gì sai mà bị phản bội lại còn phải kiểm điểm lại bản thân?

Đến giờ Quý Kiều nghĩ lại Trần Hiển nói một cách hợp tình hợp lý liền tức giận.

Bây giờ cậu ta muốn kết bạn với mình, nhất định là có liên quan đến Thường Ninh Viễn.

Cô cầm điện thoại, hung dữ đáp lại “ Cút”Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi - Chương 4: Cầu hòaQuý Kiều nghĩ rằng bản thân gửi tin nhắn từ chối rõ ràng rồi, nhưng ngược lại có người lại muốn giả mù.

Tan học trên đường trở về ký túc xá, Quý Kiều bị Thường Ninh Viễn chặn lại.

“Quý Kiều.”

Thường Ninh Viễn chặn Quý Kiều trên đường, đôi mắt chăm chăm nhìn vào cô. Quý Kiều dừng lại, ngẩng đầu đối mặt với anh ta.

Khuôn mặt tươi trẻ đẹp trai, bên dưới hàng lông mày cong cong là đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng.

Con mắt Quý Kiều vừa to lại vừa sâu, long lánh sáng ngời. Nhìn kĩ lại mang cho người khác cảm giác đơn thuần vô tội.

Hồi đầu Thường Ninh Viễn bị thu hút bởi Quý Kiều chính là khuôn mặt thanh thuần như mối tình đầu này. Vốn dĩ anh ta muốn đến chất vấn Quý Kiều, bị cô nhìn thế này, ngữ khí không tự chủ được mà nhẹ nhàng.

“Cậu có phải hiểu lầm tôi cái gì rồi không? Chúng ta trước đó không phải vẫn tốt sao?”

Cái cách nói chuyện nhẹ nhàng này … thật sự giống y như đúc đời trước.

Quý Kiều chớp chớp mắt, nhớ đến lần cuối cùng bọn họ gặp mặt trước khi ly hôn.

Khi đó, anh ta cũng hạ mình cầu xin cô tha thứ.

Lúc đó, Thường Ninh Viễn sống chết không chịu ly hôn. Quý Kiều tức muốn phun khói, đành phải đồng ý nói chuyện với anh ta. Hai người hẹn nhau tại một nhà hàng đồ tây.

Quý Kiều đến sớm, tự mình gọi một phần bít-tết ăn trước. Khi Thường Ninh Viễn đến, cô đã ăn được một nửa rồi.

Trong phòng bao yên tĩnh, âm thanh dao nĩa chạm vào đĩa sứ lại càng rõ ràng, Quý Kiều không thèm để ý lễ nghi dùng bữa, mạnh mẽ cắt bít-tết. Cô dùng lực rất lớn, đem miếng thịt thành Thường Ninh Viễn mà trút giận.

“Quý Kiều.” Thường Ninh Viễn nhỏ giọng cẩn thận thử gọi cô.

“Ly hôn. Việc này không cần nói nữa.” Quý Kiều cúi đầu, động tác không ngừng, nói rõ ràng.

“Quý Kiều, anh thề, anh thật sự biết sai rồi. Tình cảm bao nhiêu năm qua của chúng ta, em có thể tha thứ cho anh một lần không?” Thường Ninh Viễn thử dùng tình cảm trước đây thuyết phục Quý Kiều.

“Anh yêu em…”Anh ta thấp giọng biểu lộ.

“Lạch cạch” một tiếng, Quý Kiều bỏ dao xuống, dao đĩava chạm tạo thành âm thanh chói tai, cắt ngang câu nói tự cảm động mình của Thường Ninh Viễn.

Cô ngẩng đầu nhìn Thường Ninh Viễn, trong con ngươi trong trẻo bùng lên hai ngọn lửa.

“Yêu?” Quý Kiều cảm thấy châm chọc, “Anh xứng sao?”

Người này trên miệng thì nói yêu cô, lại làm những hành động khiến cô tổn thương.

Đây là yêu sao? Cô tình nguyện không có.

Thường Ninh Viễn đơ người một chút, nhỏ giọng xin lỗi: “Anh xin lỗi Kiều Kiều. Em tha thứ cho anh một lần, anh đảm bảo sau này sẽ đối xử tốt với em.”

Thấy anh ta bây giờ vẫn còn mong được tha thứ, Quý Kiểu thực sự tức giận: “Một mặt nói yêu tôi một mặt ở cùng người phụ nữ khác, cmn anh tâm thần phân liệt sao?! Tôi nói cho anh biết, anh cho rằng anh là ai? Không có anh tôi không sống được chắc? Tôi có hiếm lạ anh sao?!”

Cũng chính là lúc này, Quý Kiều mới nhận ra vậy mà mình lại tức giận hơn là đau lòng.

Nếu không phải cô vô tình phát hiện ra, Thường Ninh Viễn còn định lừa cô bao lâu?!

Cô cũng không phải là người sẽ dây dưa, chỉ cần Thường Ninh Viễn nói một câu, cô sẽ rời đi ngay lập tức. Nɠɵạı ŧìиɧ tìm tiểu tam để làm ai buồn nôn chứ?

“Thường Ninh Viễn, sao anh không chết đi?”

Đôi mắt Quý Kiều lạnh lùng, oán hận nhìn Thường Ninh Viễn. Sau đó, cô cầm túi xách hung hăng ném vào anh ta.

Thường Ninh Viễn không tránh, góc cạnh cứng rắn của chiếc túi đen đập vào má anh ta.

Túi bị dội lại, rơi trên thảm, tạo thành một tiếng trầm đυ.c.

Mặt Thường Ninh Viễn đỏ lên một mảng, biểu cảm đang được duy trì hoàn hảo cũng xuất hiện vết nứt.

Dường như lúc đó anh ta mới ngơ ngác hiểu được, Quý Kiều hận anh ta. Thật sự hận anh ta.

“Anh sai rồi Kiều Kiều. Em tha thứ cho anh một lần được không? Anh chia tay với cô ta rồi, anh bảo đảm sẽ không phạm sai lầm nữa.”

“Cho anh một cơ hội đi Kiều Kiều, được không?” Anh ta nhỏ giọng cẩn thận hỏi, ánh mắt hiện lên dáng vẻ cầu xin.

“Muốn tôi tha thứ cho anh?” Quý Kiều không biểu cảm hỏi.

Thường Ninh Viễn không ngừng gật đầu.

“Chỉ cần em đồng ý tha thứ cho anh, cái gì anh cũng đồng ý với em.”

Quý Kiều cười lạnh, nắm chặt dao nĩa trong tay. Sau đó, cô vứt dao lên mặt bàn trước mặt Thường Ninh Viễn.

“Vậy anh tự mình tạ lỗi* đi.” Cô lạnh lùng ra lệnh.

*Gốc 自宫谢罪: tự cung tạ tội (chú thích đầu chương)

Thường Ninh Viễn ngây người, không thể tin được nhìn Quý Kiều.

Anh ta nghĩ bản thân nghe nhầm rồi.

“Đừng nói anh không hiểu nghĩa là gì nhé.”

Quý Kiều chà chà môi, ném khăn ăn sang một bên.

Cô ngả ra phía sau, hai tay khoanh trước ngực nhìn người đàn ông đang ngây ra như phỗng ngồi đối diện. “Không quản được cái đó, còn để làm cái gì?”

Ánh mắt Quý Kiều lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào quần tây Thường Ninh Viễn.

Nếu không phạm pháp, cô thực sự muốn tự mình ra tay.

“Kiều Kiều….” Thường Ninh Viễn lúng túng mở miệng.

“Không làm được thì cút!” Quý Kiều không kiên nhẫn cắt ngang, chế giễu không thương tiếc, “Làm sao? Sợ Thố Thố của anh không có gì ăn sao?”

Lịch sử cuộc trò chuyện đã từng xem giờ lại hiện ra trong đầu Quý Kiều, axit pantothenic trong dạ dày trào ngược lên khiến cô không còn cảm giác thèm ăn.

“Quý Kiều!” Thường Ninh Viễn kinh ngạc phát ra tiếng, không tin được Quý Kiều lại nói ra những lời như thế.

Quý Kiều nhìn anh ta không nói gì, biểu tình khuôn mặt nhanh chóng nứt ra, vẻ mặt nghiêm nghị như sương gió mùa đông.

Thường Ninh Viễn dừng lại, ổn định cảm xúc của bản thân, kiên nhẫn giải thích: “Kiều Kiều, anh lúc đó thực sự là uống say, cho rằng đó là em…”

Theo như anh ta nói, lần đầu tiên là do uống say, không biết sao* lại phát sinh quan hệ, sau đó Trần Tiểu Thố lại khóc lóc đến tìm anh ta, nói đó là lần đầu của cô ta, không biết nên làm sao. Anh ta chỉ có cách đưa thuốc qua đó. Lại sau đó nữa, quan hệ dần dần lại thành….

* Gốc 莫名其妙: mạc danh kì diệu: không hiểu ra sao, không nói rõ được.

“Anh đừng có mà lấy cớ nữa đi!” Quý Kiều bất ngờ cao giọng cắt ngang, trong mắt lấp đầy ý hận, “Chỉ khiến tôi càng buồn nôn thôi.”

“Anh thực sự dơ bẩn.”

Quý Kiều thật không hiểu nổi, anh ta bẩn như thế, sao có thể cho rằng xin lỗi một cái là xong? Rốt cuộc là lấy đâu ra tự tin như vậy?

“Quý Kiều?”

Tiếng gọi của Thường Ninh Viễn kéo Quý Kiều về hiện thực.

Biểu tình của nam sinh trước mặt thật chân thành, giọng nói cũng nhu hòa. “Nếu tớ làm sai ở đâu, cậu nói cho tớ biết, tớ thay đổi có được hay không?”

Quý Kiều nhìn chằm chằm vào anh ta, giễu cợt.

Nhìn đi, chính là người như vậy.

Miệng nói dễ nghe như thế nào thì khi đi tìm tiểu tam cũng không chậm trễ. Ngay cả những lần dỗ dành mà Quý Kiều cho là ngọt ngào, cũng trở thành lí do để bạn anh ta công kích sau khi chia tay.

“Cậu có thể hiểu chuyện một chút không?”

“Cậu ấy làm việc cả ngày trời, về nhà cậu còn muốn cậu ấy nấu cơm rửa bát làm việc nhà?”

“Cậu ấy đã rất mệt rồi, không cần phải lúc nào cũng để cậu ấy nhường cậu được không?”

Được chứ, tất nhiên là được.

Cô cũng không lại giẫm lên vết xe đổ nữa, không cho Thường Ninh Viễn có cơ hội tổn thương bản thân.

Quý Kiều mím môi dưới, cứng rắn xua đuổi Thường Ninh Viễn: “Không hiểu lầm cái gì cả. Tôi chỉ muốn làm rõ là tôi không thích cậu, cậu đừng tìm đến tôi nữa.”

Nghe câu “Tôi không thích cậu”, mặt Thường Ninh Viễn liền biến sắc.

Anh ta luôn là đối tượng mà rất nhiều nữ sinh thích, trước giờ chưa từng nhận được lời tự chối trực tiếp như vậy.

Anh ta hít một ngụm khí, vẫn kiên nhẫn hỏi: “Cậu không thích tớ, thì cũng không đột nhiên trở thành như vậy chứ?”

Mặt Quý Kiều không thay đổi, quay đầu sang một bên: “Bởi vì những hành động của cậu mang đến cho tôi rất nhiều rắc rối, tôi rất phiền.”

Thường Ninh Viễn trầm mặc thật lâu.

Lưng anh ta hơi cong, ngực hơi phập phồng.

Nhìn chằm chằm vào Quý Kiều một lúc lâu, từ kẽ răng nhả ra một chữ: “Được.”

Anh ta sầm mặt, quay người rời đi, cánh tay mang theo độ ấm, sượt qua người Quý Kiều.

Quý Kiều nhìn bóng lưng tức giận của anh ta, thở ra một hơi, đi về ktx.

Dựa theo sự hiểu biết của cô về Thường Ninh Viễn, những lời nói hôm nay của cô đã làm mất hết mặt mũi của anh ta rồi. Với lòng tự trọng của anh ta, anh ta sẽ không tìm đến cô nữa.Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi - Chương 4: Cầu hòaKhi Quý Kiều về đến ktx, Hàn Trân Ny với Tiền Tĩnh Tĩnh đang nghiên cứu menu trà sữa.

Thấy Quý Kiều trở về, Hàn Trân Ny lại nói về việc buổi tối phải tham gia việc chọn lựa tiết mục cho buổi chào mừng.

Quý Kiều nghe vậy, biểu cảm liền cứng đờ. Cô không lo lắng không nhảy tốt, ngược lại, Quý Kiều vẫn rất tự tin với trình độ của bản thân.

Chỉ là…..

Cô vừa mới từ chối Thường Ninh Viễn, có chút lo lắng cậu ta nhìn thấy cô khiêu vũ xong lại lần nữa dính lên bản thân.

Hàn Trân Ny nhìn ra sự do dự của cô, hoang mang nói: “Cậu không có việc gì chứ? Cậu là vũ công chính nha.”

Hai người bạn cùng phòng khác là Tiền Tĩnh Tĩnh và Hà Hội nghe vậy cũng ngẩng mặt nhìn Quý Kiều.

“Tớ…..” Quý Kiều há há miệng.

Hà Hội đang dựa vào cửa phòng gần đó cũng cười nhẹ một tiếng, lại quay đầu đi.

Cậu ta không nói gì, Quý Kiều cũng nghe ra được ý trào phóng ở trong tiếng cười đó.

Nếu như là Quý Kiều của trước đây, có lẽ sẽ không nghe ra, nhưng người đã trải qua cuộc sống đại học như Quý Kiều hiểu rõ Hà Hội hơn lúc mới nhập học nhiều. Quý Kiều nhìn Hà Hội một cái, không để ý cậu ta.

Tiền Tĩnh Tĩnh nhìn trái nhìn phải, giơ tờ rơi ở trong tay lên, cẩn thận hỏi: “Các mỹ nữ, có muốn gọi trà sữa xong lại thảo luận không?”

Quý Kiều bởi vì giữ dáng, đã rất lâu không uống trà sữa rồi.

Cô đang định lên tiếng từ chối, nghĩ lại mới nhớ ra bây giờ bản thân không phải 25 tuổi.

Cô bây giờ mới 18 tuổi thôi!

Có một khuôn mặt căng mọng tràn đầy collgen, một thân thể ăn cũng không béo.

Tuổi 18 không có lo sợ ăn những thực phẩm rác, thức đêm cũng không mệt.

Trà sữa, khoai chiên, coca, kem…

Cô đến đây!

Chẳng qua chỉ mới vài giây, Quý Kiều đã nhanh chóng quyết định.

“Nhảy! Phải nhảy chứ!” Cô gật đầu với Hàn Trân Ny, ý cười tràn ngập, “Điệu nhảy của chúng ta còn phải đạt được giải chứ.”

Vì sao lại phải thay đổi quỹ đạo vốn có của bản thân vì một tên tra nam cơ chứ? Người sai cũng không phải là mình, sao phải che dấu tài năng của mình vì anh ta cơ chứ?

Cô còn phải nhảy một cách xinh đẹp, phát sáng trước tất cả mọi người!

Phải khiến hào quang bắn ra tứ phía, kĩ năng lan tỏa bốn phương.

Phải quang minh chính đại yêu đương với các anh chàng đẹp trai khác trước mặt Thường Ninh Viễn.

Phải trở thành một Quý Kiều mà anh ta không bao giờ có thể có được.

Về phần tên đàn ông chó Thường Ninh Viễn, để anh ta tự mình dơ dáy hôi thối đi!