Khoảnh khắc nghe thấy câu trả lời của Hạ Thì Lễ, Quý Kiều như nín thở, tim đập gia tốc.
Cô khựng lại hai giây rồi mới ngập ngừng nói: “Tôi rất cảm động…”
“Nhưng cậu lái xe đến đây xa lắm, tự tôi có thể xử lí được.” Quý Kiều cúi đầu, trong lòng có hơi mâu thuẫn.
Từ Hối Đồng lái xe đến đây, không tắc đường thì ít nhất cũng mất 3 tiếng.
Anh muốn đến đây cô rất cảm động cũng rất vui, nhưng một mặt lại cảm thấy lái xe đến đây thực sự là rất phiền phức. Dù sao cô cũng chưa bắt được anh vào tay đâu.
Còn về phần Thường Ninh Viễn…
Cô vừa rồi nhất thời vội vàng nên quên mất, thực ra cô có thể đi một con đường nhỏ khác vào tiểu khu, sẽ không phải chạm mặt Thường Ninh Viễn.
“Không sao đâu, cậu ta ở đó tôi không yên tâm.” Giọng Hạ Thì Lễ dịu dàng, kiên định, có tác dụng trấn an lòng người.
Phảng phất như chuyện lái xe 3 tiếng đồng hồ đến một thành phố khác là chuyện nhỏ không đáng được nhắc đến.
Quý Kiều cảm thấy tai của cô mềm nhũn ra rồi, dòng điện nhỏ khẽ lướt qua đầu quả tim, có cảm giác tê tê.
“Vậy…”
Đáy lòng Quý Kiều dần dần toát ra những bong bóng ngọt ngào, ngay cả giọng điệu cũng bất giác dịu dàng hơn.
“Tôi đợi cậu nha~”
Sau khi cúp điện thoại thì vẫn còn sớm, Quý Kiều bị những người đi qua đi lại ở công viên nhìn đến có chút không thoải mái, đứng dậy đến một quán cà phê tiếp tục đợi người.
Trên đường, Quý Kiều gửi tin nhắn cho mẹ nói rằng cô đi chơi với bạn cấp 3, hôm nay không đến cửa tiệm.
Mẹ Quý Tương không nghi ngờ gì, đồng ý một cách sảng khoái.
Đợi mãi từ sau buổi trưa đến tận khi mặt trời dần ngả về phía tây, Quý Kiều cuối cùng cũng đợi được Hạ Thì Lễ.
Sau khi nhận được điện thoại, cô lập tức rời khỏi quán cà phê, đứng trên đường vẫy vẫy tay về hướng Hạ Thì Lễ đang đi tới.
Quý Kiều đội mũ len, mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jeans đứng trên đường gạch kẻ ô vuông đỏ dành cho người đi bộ, bên cạnh là một chiếc xe đạp.
Giây phút nhìn thấy cô, Hạ Thì Lễ liền cong môi cười, những mệt nhọc vì lái xe dường như tiêu biến trong nháy mắt.
Anh chầm chậm dừng xe bên lề đường, mở cửa bước xuống.
Quý Kiều nhìn thấy chàng trai cao lớn từ ghế lái bước xuống, từ trên xe đi đến đường dành cho người đi bộ nơi cô đang đứng.
Hạ Thì Lễ mặc áo sơ mi, bên ngoài khoác áo bò denim, tay áo được sắn kên hai nấc, đồng hồ trên cổ tay khúc xạ với ánh mặt trời lóe lên ánh sáng chói mắt. Khuôn mặt anh tuấn, mặt mày sáng sủa, giờ phút này trên khuôn mặt là nụ cười ấm áp dào dạt, dường như không hề mệt chút nào.
Khóe môi Quý Kiều cũng bất giác cong lên, bước vài bước đến.
Hai người liền nhìn nhau cười như vậy một hồi.
Một lát sau, Hạ Thì Lễ đánh vỡ tình huống có chút ngây ngốc này.
“Bây giờ cậu muốn về nhà sao?”
Nếu như muốn về nhà, anh liền chở cô vào trong tiểu khu.
Thường Ninh Viễn không biết xe của anh, chắc là sẽ không chạy đến đâu. Mà cho dù là có đến, anh ngăn cậu ta lại là được.
Quý Kiều khẽ lắc đầu: “Bây giờ tôi không muốn về.”
Dù sao quay về cũng chẳng làm gì, không bằng ở bên cạnh Hạ Thì Lễ.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt sáng long lanh, đầy mong chờ nhìn Hạ Thì Lễ, nói: “Tôi đưa cậu đi ăn đồ ăn ngon nha!”
Thành phố H dựa biển, hải sản ở đây là nổi tiếng nhất toàn tỉnh.
Hạ Thì Lễ đến đây vì cô, theo lí cô nên chiêu đãi người ta thật tốt.
Hạ Thì Lễ nhìn ánh mắt vui vẻ của Quý Kiều, cười đồng ý: “Được, vậy cậu dẫn đường đi.”
Quý Kiều bỏ xe đạp của mình vào cốp sau, ngồi vào ghế phó lái.
“Tôi dẫn đường cho cậu.” cô cúi người về phía trước, nhập tên địa điểm vào màn hình điều hướng.
“Được rồi!” Cô ấn xác nhận, ngồi yên vị trên ghế, thắt dây an toàn.
Hạ Thì Lễ liếc mắt, thấy biểu cảm và cảm xúc của Quý Kiều đều bình thường, thoáng yên tâm.
Hồi lâu, anh thắc mắc hỏi: “Cậu ta…vì sao lại đột nhiên đến nhà cậu?”
Hạ Thì Lễ khẽ chau mày, cảm thấy kỳ lạ.
Vốn dĩ kì nghỉ cũng không dài, có chuyện gì mà không thể đợi Quý Kiều về trường rồi nói chứ? Trừ khi cậu ta có chuyện lớn gì đó, không thì hành động này thật khó thể tưởng tượng.
Vừa rồi trên đường đi , anh thậm chí có chút lo lắng, mãi đến khi nhìn thấy Quý Kiều không có chuyện gì anh mới yên tâm.
Quý Kiều khẽ lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Tôi không chạm mặt cậu ta.”
Lúc nhìn thấy Thường Ninh Viễn, cô vốn dĩ đã bị dọa sợ hú hồn, vô thức leo lên xe đạp đi. Mặc dù cô có đoán được một chút, nhưng cũng không chắc chắn, tạm thời không nói trước.
Hạ Thì Lễ đáp một tiếng, im lặng lái xe, có chút đăm chiêu.
Theo điều hướng, anh lái xe thẳng đến con đường mỹ thực của thành phố H, lại nghe theo chỉ dẫn của Quý Kiều mà đỗ ở một bãi đỗ xe công cộng.
Sau khi xuống xe, Quý Kiều khẽ kéo vành mũ, cái cằm xinh xắn nâng lên, ánh mắt nhìn Hạ Thì Lễ cong thành vầng trăng non.
“Hôm nay tôi mời khách, cậu không được khách sáo đâu đấy!”
Trên địa bàn của mình, Quý Kiều rất vui vẻ, làm đầy đủ hình thức của một chủ nhà.
Hạ Thì Lễ bị dáng vẻ có chút trẻ con của cô chọc cười.
Có chút giống như bạn nhỏ học mẫu giáo có đồ chơi mới không đợi được mà muốn chia sẻ với người khác.
Hai hàm răng sạch sẽ chỉnh tề lộ ra ngoài, không biết có phải do nóng không mà má có hơi phiếm hồng. Ánh nắng đáp trên cằm và mu bàn tay mềm mại xinh xắn của cô, khiến cho làn da vốn trắng lại càng thêm phát sáng.
“Được, vậy tôi không khách sáo nữa.” Hạ Thì Lễ trả lời một cách ngoan ngoãn.
Các cụ đã nói: “Dựa núi ăn núi, dựa nước ăn nước.”
Thành phố H dựa vào biển, phố ăn vặt này cũng chủ yếu là đồ hải sản.
Đồ hấp, đồ luộc, đồ chiên, đồ nướng, cái gì nên có thì đều có.
Hai người vừa mới đến cổng vào, đã ngửi thấy mùi hương của hải sản tỏa ra.
Các loại đồ hải sản như hải sâm, cua, bào ngư, ngao sò, ốc biển, sò điệp, mực, móng tay…nhiều không đếm xuể.
Quý Kiều đi vài bước liền thèm gần chết.
“Cậu có cái gì đặc biệt muốn ăn không?” Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Thì Lễ, nói xong không nhịn được lại nuốt nước miếng.
Hạ Thì Lễ không nhịn được cười: “Cái gì cũng được, nghe cậu hết.”
Về phương diện ăn uống anh cũng không quá coi trọng, cũng không xoi mói.
Quý Kiều khẽ gật đầu, tìm một quán ngồi xuống, gọi vài món hải sản.
Hạ Thì Lễ thấy cô gọi hết món này đến món khác, lên tiếng nhắc nhở: “Đừng gọi nhiều quá, không ăn hết thì tiếc lắm.”
“Không sao. Phần ăn ở đây có hơi ít.” Quý Kiều khựng lại một lát, lại nhìn về phía chủ quán, “Lại cho cháu thêm một phần bề bề muối tiêu*.”
*
Sau khi gọi món xong, Quý Kiều dùng tiếng địa phương nói với chủ quán vài câu.
Chủ quán là một ông chú hơi đậm người, tầm hơn 40 tuổi, bụng bia tròn vo.
Ông ấy cũng dùng tiếng địa phương nói với Quý Kiều vài câu, ánh mắt vô cùng từ ái nhìn Hạ Thì Lễ.
“Cậu nói với ông ấy cái gì vậy?” Hạ Thì Lễ tò mò.
Quý Kiều nhướn mày, giải thích: “Tôi bảo ông ấy giảm giá chút, dùng tiếng địa phương để ông ấy không chém giá. Ở chỗ này của bọn tôi khách ngoại tỉnh thường bị chém giá cắt cổ. Đặc biệt là những người như cậu, nhìn có vẻ giống như…”
Cụm từ “Tên ngốc nhiều tiền” đến miệng rồi lại bị nuốt xuống.
“…như là lịch sự tốt tính.” vẫn là cụm từ này có vẻ phù hợp hơn.
Hạ Thì Lễ khẽ gật đầu thụ giáo.
“Vậy ông ấy nhìn tôi là đang đánh giá tôi sao?”
Quý Kiều lắc đầu, cười với thâm ý khác.
“Vừa rồi là hỏi: Mỹ nữ, đây là bạn trai cháu sao?”
Hạ Thì Lễ ngạc nhiên, chỉ nghe thấy Quý Kiều tiếp tục nói: “Tớ liền nói đúng nha đúng nha, bạn trai cháu đẹp trai không?”
Hạ Thì Lễ lại bị cô chọc cười.
Thảo nào ông chủ lại cười như vậy, đại khái là cũng cảm thấy cô nhóc thú vị đây.
Quý Kiều thấy Hạ Thì Lễ không hề không vui, không nhịn được lại nói thêm: “Ông chủ còn khen tôi có mắt nhìn đấy.”
Lúc hai người đến là buổi chiều, khách trong quán vẫn chưa nhiều.
Trong lúc nói chuyện, nhân viên phục vụ đã bưng bát đũa lên rồi.
Sợ Hạ Thì Lễ không quen với đồ ăn đậm đà, Quý Kiều gọi đa phần đều là đồ hấp và luộc.
“Mấy món như tôm hùm và cua này ở thành phố Hối Đồng thì cũng có nhiều, tôi không gọi nữa. Nếu như chốc nữa cậu vẫn muốn ăn thì chúng ta lại gọi thêm.” Quý Kiều giải thích.
“Được.”
Hạ Thì Lễ gắp sò hấp* trong điã ăn thử.
*
Không hổ là thành phố ven biển, chỉ là một quán ăn nhỏ bình thưởng thôi mà thịt hải sản cũng mềm béo, hương vị thơm ngon.
“Thế nào? Ngon không?” Quý Kiều giương mắt mong chờ nhìn anh, ánh mắt toát lên ánh sáng mong đợi.
Hạ Thì Lễ gật đầu: “Ừm, rất tươi.”
Quý Kiều liền cười lên, lại lột một con bề bề gắp vào bát Hạ Thì Lễ.
“Cậu đến đúng lúc, khoảng thời gian này là mùa bề bề.”
Từ nhỏ Quý Kiều đã thích ăn bề bề và cua cái.
Tiếc là ở đại học Hối Đồng không có bề bề, quán ăn bên ngoài tuy là có nhưng cũng không tươi ngon béo ngậy như ở thành phố H.
Hạ Thì Lễ cười nói cảm ơn, bản thân cũng tự lột một con bề bề khác.
Anh cúi đầu, ngón tay thon dài trong bao tay dùng một lần, động tác lột vỏ cẩn thận thong dong.
Anh lột từng chút từng chút một, đặt thịt bề bề vào trong một cái đĩa nhỏ.
“Cậu cũng thích ăn này.” Quý Kiều nhìn động tác của anh mà cảm thán, “Vậy cậu ăn nhiều một chút, dù sao tôi cũng hay ăn.”
Động tác lột vỏ bề bề của người này cũng đẹp, Quý Kiều không nhịn được lại nhìn lâu hơn chút.
Vừa dứt lời, Hạ Thì Lễ cởi bao tay dùng một lần ra, đẩy đĩa thịt bề bề đến trước mặt Quý Kiều.
“Ăn đi.”
Trong đĩa toàn là thịt bề bề, ở giữa là màu vàng của gạch.
“Là lột cho tôi sao?” Quý Kiều ngơ ngác.
Hạ Thì Lễ gật đầu, biểu cảm dịu dàng: “Ừm. Cái này vỏ có hơi cứng, không dễ lột. Cậu đừng để chọc vào tay.”
Quý Kiều vô thức co tay trái lại, tay nắm lại chặt hơn.
Bề bề của thành phố H vừa to lại vừa béo, vỏ cũng cứng hơn nhiều, các góc vừa cứng vừa sắc, rất dễ khiến người ta bị thương.
Thực ra vừa nãy Quý Kiều lột vỏ đã bị đâm vào một chút.
Bản thân cô vốn không về để ý, không ngờ Hạ Thì Lễ lại chú ý đến.
Tim Quý Kiều giống như bị cái gì đó đâm vào, không nói ra được đấy là cảm giác gì.
“Cùng ăn đi!” Cô đặt cái đĩa ở giữa hai người, nhiệt tình nói.
“Được.” Hạ Thì Lễ cười cười, không hề khách sáo với cô.
Bữa ăn này kéo dài rất lâu, hai người đều ăn ý không hề nhắc đến chuyện Thường Ninh Viễn.
Mãi đến lúc mặt trời xuống núi, trời dần tối, hai người mới ra khỏi quán ăn.
Bây giờ bên ngoài đường dã lên đèn rực rỡ, đèn bên ngoài của cửa tiệm ánh lên ánh sáng vàng, dòng người đi lại cũng nhiều hơn, có một hàng dài đang xếp hàng ở quán nướng ven đường.
“Cậu ăn no chưa? Muốn ăn thêm chút đồ hải sản nướng nữa không?” Quý Kiều xoa xoa bụng, hỏi ý kiến Hạ Thì Lễ.
Cô đã ăn no rồi. Dạ dày không còn chỗ nào chứa nữa, bây giờ mùi hương đồ nướng cũng không làm cô thèm ăn nữa.
Hạ Thì Lễ cũng lắc đầu: “Tôi ăn no rồi. Cảm ơn cậu đã đãi, tôi chưa từng ăn nhiều hải sản như thế này đâu.”
Biểu cảm khuôn mặt anh chân thành nghiêm túc, mặt Quý Kiều lại có hơi nóng lên.
Rõ ràng là vì cô mà anh mới chạy từ ngàn dặm xa xôi đến đây, có chút ít này không được tính là gì cả…
“Vậy…” Quý Kiều nhướn mày, mặt hơi đỏ, đề nghị, “Chúng ta đi dạo một chút cho tiêu thực rồi hẵng trở về?”
Gió đêm nhẹ thổi, tóc cô bị gió thổi hơi rối. Đôi mắt cô gái vừa to lại vừa sáng, sắc trời hoàng hôn ánh lên ánh đèn lấp lánh, lại có thêm chút dịu dàng.
Bị cô nhìn như vậy, Hạ Thì Lễ không thể thốt ra lời phản đối nào.
Hai người đi dạo một vòng lại một vòng quanh con đường ẩm thực.
Đợi đến lúc Quý Kiều quyết định về nhà thì bóng đêm đã buống xuống rồi. Ánh đèn bên ngoài các cửa hàng ánh lên ngũ sắc, đèn hai bên đường lấp lánh sắc màu.
Trên đường trở về, Quý Kiều dựa vào ghế phó lái, không khí nhất thời trở nên yên tĩnh.
Có những chuyện không thể nào chạy trốn được, trước sau gì thì cũng phải đối mặt.
Quý Kiều nghĩ một lát, nói: “Lát nữa cậu cứ đưa tôi về đến dưới tầng là được rồi. Chắc là cậu ta không còn ở đấy nữa đâu.”
Muộn như này rồi, Thường Ninh Viễn chắc là không còn ôm cây đợi thỏ đâu?
Huống hồ anh ta đợi ở cửa tiểu khu cũng chẳng có tác dụng gì nha.
Cô ngồi xe ô tô đi vào, anh ta cũng không nhìn thấy.
Hạ Thì Lễ gật đầu đồng ý, anh cũng nghĩ như vậy.
“Đúng rồi, tôi đặt khách sạn cho cậu rồi, là ở bên cạnh. Tôi gửi cho cậu.” Quý Kiều cúi đầu, gửi thông tin khách sạn cô đã đặt cho Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ hơi ngạc nhiên, không ngờ Quý Kiều còn đặt khách sạn cho anh.
“Tôi tự đặt là được rồi, cậu hủy đi.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến cổng tiểu khu rồi.
“Sao mà được?” Quý Kiều từ chối.
Hạ Thì Lễ khẽ mím môi, mở miệng hỏi: “Mùng 4 cậu về trường sao?”
Quý Kiều ngẩn ra, khẽ lắc đầu.
“Ngày kia tôi đi.”
Quý Kiều vốn định mùng 4 về, nhưng tình hình bây giờ có hơi phức tạp. Cô không hề muốn mẹ biết những chuyện này, nếu không thì phải giải thích rất lâu mới được. Ngộ nhỡ bà lại bị kí©h thí©ɧ, chạy đến trường học tìm giáo viên hoặc là không cho cô ở lại trường kì nghỉ hè nữa thì làm sao?
Quý Kiều nghĩ một hồi, vẫn là quyết định mượn cớ về trường sớm một chút. Miễn cho đêm dài lắm mộng.
“Ừm, vậy tôi ở lại thêm một hôm, hôm sau nữa đưa cậu về trường.”
Hạ Thì Lễ vừa dứt lời, xe cũng đúng lúc đi đến trước cổng tiểu khu. Trước cổng trống trơn, không hề có bóng dáng của Thường Ninh Viễn.
Hai người không hẹn mà cùng khẽ thở ra một hơi.
Sau khi đi vào tiểu khu, dưới sự chỉ dẫn của Quý Kiều, Hạ Thì Lễ lái xe đưa cô đến dưới cửa khu.
Giờ này mẹ Quý Tương vẫn chưa về, Quý Kiều cũng yên tâm xuống xe tạm biệt Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ cũng xuống xe, kiên trì đợi Quý Kiều lên tầng rồi mới đi.
Quý Kiều đồng ý, khoảnh khắc xuay người đi lên tầng quay đầu lại, cười chọc anh: “Có muốn một cái hôn tạm biệt không?”
Thấy Hạ Thì Lễ ngơ ngác, Quý Kiều cười lớn.
“Chọc cậu đấy!”
Bây giờ cô là tiểu tiên nữ đầy mùi hải sản, không hề muốn hôn môi.
“Bye bye! Mai gặp lại!” Cô vui vẻ vẫy vẫy tay, tung ta tung tăng đi vào.
Hạ Thì Lễ đứng bên cửa xe, yên tĩnh đợi Quý Kiều đi lên.
Nhà Quý Kiều ở một tiểu khu cũ, chỉ có sáu tầng, cũng không có thang máy.
Anh thấy đèn từng tầng sáng lên, mãi cho đến tấng 4 mới kết thúc.
Không đến hai phút sau, ánh sáng từ một ban công tầng 4 sáng lên.
Khuôn mặt thiếu nữ thò từ ban công ra, vẫy vẫy tay về phía anh.
Hạ Thì Lễ khẽ cười, mở cửa ngồi vào, khởi động xe rời đi.
Không đến hai phút sau, xe của Hạ Thì Lễ đã biến mất ở cuối con đường tiểu khu.
Đèn hành lang trong tiểu khu đã tắt, ánh đèn ở ban công tầng 4 nhà Quý Kiều cũng không còn, trên cánh cửa sổ thủy tinh thấp thoáng ánh lên ánh đèn vàng nhạt từ phòng khách.
Thường Ninh Viễn đi ra từ góc cây, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ban công nhà Quý Kiều.
Tối qua anh ta ngủ không ngon, sắc mặt thiếu sức sống, đôi mắt sưng đỏ, dưới cằm lún phún râu, quần áo vẫn còn dính vài cái lá và cánh hoa.
Nếu như bây giờ có người đi qua, chắc là sẽ bị bộ dạng bây giờ của anh ta dọa sợ chứ?
Thường Ninh Viễn cười tự giễu nghĩ.
Đến đây tìm Quý Kiều, hoàn toàn là nhất thời kích động.
Nhưng nếu đã đến rồi, Thường Ninh Viễn liền muốn hỏi Quý Kiều cho rõ ràng.
Nhờ trong mơ mà anh ta biết tiểu khu nhà Quý Kiều, nhưng không nhớ rõ là số nhà nào.
Anh ta đứng ở cửa tiểu khu đợi rất lâu cũng không thấy bóng dáng Quý Kiều, chỉ đành đì vào trong dạo loanh quanh.
Lúc đi đến tòa nhà này, bỗng nhiên có một loại cảm giác quen thuộc.
Trực giác nói cho anh ta biết, Quý Kiều ở trong tòa nhà này.
Thường Ninh Viễn cũng không biết bản thân đã đợi bao lâu rồi, đợi từ lúc mặt trời còn trên cao đến lúc màn đêm buông xuống.
Đèn đường trong tiểu khu dần sáng lên, anh ta tự nói với bản thân lại đợi thêm một tiếng nữa xem sao. Một tiếng trôi qua, anh ta vẫn không rời đi.
Anh ta nghĩ, có thể hôm nay Quý Kiều không ra ngoài, hoặc là do anh ta đã bỏ lỡ rồi đi.
Đúng lúc anh ta chuẩn bị rời đi, anh ta thấy một chiếc ô tô màu trắng có biển số thành phố Hối Đồng.
Trong lòng Thường Ninh Viễn hơi căng thẳng, vô thức liền trốn vào trong chỗ tối.
Sau đó, anh ta liền nhìn thấy bóng dáng Hạ Thì Lễ và Quý Kiều.
Thường Ninh Viễn không có cách nào hình dung được tâm trạng của bản thân khi nhìn thấy bọn họ.
Kinh sợ, khó chịu, đau lòng, ghen tị, còn có cảm giác tuyệt vọng và thất bại sâu sắc.
Bọn họ đã ở bên nhau rồi sao?
Ngoài cái đó, Thường Ninh Viễn không nghĩ ra được lý do nào khác để Hạ Thì Lễ đến đây nữa.
Anh ta đè lại cảm giác đau khổ trong lòng, tự ngược bản thân mà nhìn hành động giữa hai người họ.
Đi chơi đến muộn thế này mới về, chắc hẳn là rất vui vẻ?
Thường Ninh Viễn không có cách nào kìm nén được tưởng tượng của bản thân.
Bọn họ làm gì khi ở bên nhau? Quý Kiều cũng đưa Hạ Thì Lễ đến bờ biển ngắm biển, đi trung tâm dạo phố sao?
“Có muốn hôn tạm biệt không?”
Giọng nói vui vẻ của Quý Kiều như một con dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim anh ta.
Những thứ này vốn nên là của anh ta.
Thường Ninh Viễn hét lên trong lòng.
Anh ta muốn chạy ra ngăn cản, nhưng chân anh ta giống như đã dính chặt trên nền đất không tài nào di chuyển được.
Anh ta giống như một tên hề trốn trong góc bóng tối, yên lặng nhìn bọn họ tạm biệt nhau.
Ngoại trừ đau lòng và khổ sở, anh ta không thể làm gì khác.
Thường Ninh Viễn vẫn luôn cảm thấy, anh ta và Hạ Thì Lễ không có gì khác nhau, bọn họ bình đẳng. Ở trường học, mức độ chú ý của mọi người đối với bọn họ về căn bản là như nhau.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy Hạ Thì Lễ lịch sự, khoan khoái, Thường Ninh Viễn bỗng có một cảm giác hèn yếu.
Cảm giác tự ti này khiến anh ta chọn trốn vào trong bóng tối.
Anh ta nhận ra xe của Hạ Thì Lễ, giá của nó có thể mua một căn nhà ở quê anh ta.
Đúng, Hạ Thì Lễ có tiền, có tài, có diện mạo.
Còn anh ta thì sao?
Vốn dĩ anh ta còn có vẻ bề ngoài có thể so với Hạ Thì Lễ.
Nhưng bây giờ bộ dạng anh ta như quỷ vậy, ngay cả thứ tốt nhất anh ta có cũng không đem ra so được.
Sắc mặt Thường Ninh Viễn trắng bệch, trong lòng như chết lặng*.
*
Gốc心如死灰: tâm như tro tàn.Anh ta chỉ có thể trốn sau bụi cây, cố kìm nén sự khó chịu đợi Hạ Thì Lễ rời đi.
Nhìn vào, bọn họ chính là trai tài gái sắc xứng đôi như vậy, nhưng anh ta thì sao?
Thường Ninh Viễn cũng không biết bản thân đứng dưới tầng nhìn về phía ban công nhà Quý Kiều bao lâu, khát vọng nhìn thấy bóng dáng Quý Kiều từ khung cửa sổ nào đấy.
Nhưng điều khiến anh ta thất vọng là, trừ việc tạm biệt với Hạ Thì Lễ, Quý Kiều không hề xuất hiện nữa.
Ngay cả cái bóng cũng không thấy.
Ánh đèn vàng nhạt trong khung cửa sổ mang theo hơi ấm của gia đình.
Trong lòng Thường Ninh Viễn, đây vốn nên là nhà của anh ta.
Nhưng bây giờ thì không còn nữa.
Thường Ninh Viễn nghiêng đầu nhìn về phía ánh đèn, khóe mắt dần trở lên chua xót.
Anh ta khẽ chớp mắt, có ánh nước lóe lên trong mắt.
“Chàng trai, cậu đang tìm ai thế?” Bỗng có một giọng nói vang lên bên tai.
Thường Ninh Viễn khẽ giật mình, liếc mắt nhìn sang.
Là một người phụ nữ trung niên ăn mặc hợp mốt, dáng người thon thả đang nhìn anh ta.
“Không tìm ai cả, cháu tìm nhầm rồi.” Thường Ninh Viễn cúi đầu, vội vàng rời đi.
Quý Tương nhìn bóng lưng Thường Ninh Viễn, không hiểu nổi mà khẽ nhún vai.
Thanh niên bây giờ thật là không hiểu nổi.
Quý Tương về đến nhà, nghe được tin con gái bảo chuẩn bị ngày kia về trường, không hề có phản ứng gì lớn.
“Đi đi, đi đi. Ở nhà cũng nhàn rỗi! Đỡ phải bày bừa ra nhà!”
Quý Kiều hơi bĩu môi, khẽ “xí” một tiếng.
Lần nào cũng như này, không ở nhà thì càm ràm sao không về nhà, sau khi về rồi, không được hai ngày lại bắt đầu ghét bỏ cô cái này cái kia.
Quý Kiều: “Vậy ngày mai con cũng không đến cửa tiệm nữa. Con đi chơi với bạn học, sáng ngày kia liền đi.”
Quý Kiều định ngày mai dẫn Hạ Thì Lễ ra biển chơi.
Bây giờ thời tiết không nóng cũng không lạnh, đúng lúc tránh được đỉnh điểm nắng nóng.
Quý Tương không quan tâm mà đồng ý, lại hỏi: “Vậy tối mai con có về ăn cơm không?”
Quý Kiều nghĩ nghĩ: “Ừm, con có.”
Quý Tương gật đầu: “Được, vậy mai mẹ ở nhà nấu cơm.”
Sáng hôm sau, Quý Tương đã ra ngoài từ sớm để đến cửa tiệm.
Quý Kiều ngủ thêm một lát rồi lại dậy trang điểm rồi mới ra ngoài.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài chấm bi kiểu Pháp, khoác thêm một cái áo len dáng dài, mái tóc màu nâu xõa ra, đuôi tóc hơi uốn xoăn, mềm mại dịu dàng. Nhìn vào cả người trông ngây thơ lại có chút lười nhác.
Bờ biển thành phố H có chỗ thu phí, cũng có bãi biển miễn phí.
Bây giờ không phải mùa cao điểm du lịch, chỗ thu phí cũng không có gì vui, Quý Kiều liền đưa Hạ Thì Lễ đến bãi biển không thu phí.
Trước kia Hạ Thì Lễ cũng nhìn thấy biển rồi, nhưng chưa hề đến bãi biển của thành phố H.
Lần đầu đến đây, nhìn cảnh tượng trời biển một màu, anh không nhịn được mà cảm thán về vẻ đẹp kì diệu và lộng lẫy của thiên nhiên.
“Bình minh và hoàng hôn ở đây nhất định là rất đẹp.” Hạ Thì Lễ nhìn về phía xa nhẹ giọng nói.
“Ừm, đúng vậy, chúng ta có thể ngắm mặt trời lặn rồi mới quay về.” Quý Kiều cười hi hi nói.
Hạ Thì Lễ cũng nhìn cô cười: “Chụp ảnh cho cậu nhé, có muốn không?”
“Muốn!” Quý Kiều lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Vì vậy, Hạ Thì Lễ chụp cho cô hết bức này đến bức khác.
“Trang điểm xinh đẹp như vậy, không chụp nhiều một chút thì thật đáng tiếc.” Anh nói.
Quý Kiều vui vẻ vô cùng, cũng tùy anh.
Ngắm biển, ngồi du thuyền, chơi cát, nhặt vỏ sò, đào cua…
Món hải sản nướng hôm qua không ăn được trưa nay cũng được bù lại.
Hai người chơi mãi từ sáng đến lúc chạng vạng mặt trời xuống núi.
Đồng hành cùng bọn họ trên đường trở về còn có mấy con cua đào được vừa nãy.
Quý Kiều định mang cua về trường học, cho hai người bạn không ở biển xem.
Hạ Thì Lễ không nỡ quấy rầy mặt trẻ con của cô, ngoan ngoãn làm tròn bổn phận của tài xế.
Lúc hai người về đến dưới tầng nhà Quý Kiều, trời đã sẩm tối rồi.
Đúng lúc Quý Kiều chuẩn bị xuống xe, bỗng nghe thấy tiếng mở cửa nhà.
Quý Kiều vô thức quay đầu lại, liền nhìn thấy một góc váy quen thuộc.
Là mẹ!
Quý Tương dường như cũng rất tò mò về biển số xe lạ này, ánh mắt vì vậy liền nhìn về phía này.
Quý Kiều nhất thời bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, đầu óc trống rỗng.
Thấy mẹ có chiều hướng đi về phía bên này, Quý Kiều vội quýnh cả lên.
“Cậu qua đây tháo dây an toàn giúp tôi!” Cô vội vàng nói với Hạ Thì Lễ.
Hạ Thì Lễ không nghi ngờ gì, đáp một tiếng.
Anh nghiêng người qua, ấn lên đai an toàn bên người Quý Kiều.
“Tạch” một cái, dây đai mở ra.
Đồng thời lúc này, sau gáy Hạ Thì Lễ có một lực ấn.
Anh ngạc nhiên, chỉ nhìn thấy hai tay cô gái ngồi ghế phó lái đang ôm lấy cổ anh, lông mi dài rủ xuống, đôi môi dán lên môi anh.
Mềm mại, ngọt ngào.