Lông mi Quý Kiều khẽ run, chiếc áo len mềm mại bị cô nắm chặt.
Đôi môi ấm áp khẽ mở, nhẹ dán lên, chầm chậm bao phủ đôi môi Hạ Thì Lễ.
Sống lưng Hạ Thì Lễ run rẩy, cảm giác tê dại xông thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Mắt anh không chớp nhìn cô gái trước mặt.
Hàng mi đen dài của Quý Kiều hơi khép lại, che đi men say mê mang trong mắt. Mái tóc đen xõa ra như thác nước, hai má ửng hồng tỏa ra mùi hương dịu nhẹ.
Môi cô mang hương rượu nhè nhẹ, chuẩn xác tìm được môi anh, nhẹ mím môi.
Đầu lưỡi nho nhỏ thò ra, nhẹ miêu tả cánh môi anh.
Cả người Hạ Thì Lễ nóng lên, các cơ cánh tay đang đặt trên mặt đất căng chặt.
Anh nhịn lại nhịn, khàn giọng gọi: “Quý Kiều…”
Đôi môi vừa hé mở, một chú cá nhỏ liền chui vào, thăm dò khắp bên trong.
Cả người Hạ Thì Lễ căng chặt, dưới chân lại mềm nhũn, từ tư thế ngồi xổm thành ngồi bệt trên đất.
Quý Kiều đang nắm áo anh cũng thuận thế nghiêng tới, thắt lưng cong thành hình chữ C.
Mái tóc đen dài mượt mà của cô trượt xuống, quét qua bả vai Hạ Thì Lễ.
Hơi thở thơm mát và hơi rượu nhè nhẹ của cô gái lan khắp chóp mũi anh, loại mê dược này làm anh mất đi lý trí.
Thời gian dài nghiêng người khiến cả người Quý Kiều dần trượt xuống, từ trên sô pha trượt xuống chân Hạ Thì Lễ, càng dán sát vào anh hơn.
Trên người bỗng nhiên cảm nhận được vật nặng dường như khiến Hạ Thì Lễ bừng tỉnh, anh hơi bối rối nghiêng đầu đi.
Đôi môi Quý Kiều theo đó lướt qua má anh, rồi tới cổ.
“Cậu say rồi.” Hạ Thì Lễ khàn giọng nói.
Quý Kiều khẽ “ừm” một tiếng, nằm trên bả vai anh không hề động đậy.
“Cậu không về trường với bộ dạng này được, tôi dọn dẹp phòng ngủ một chút, cậu nghỉ ngơi một lát nhé.”
Hạ Thì Lễ nói xong, ôm cô gái từ dưới chân trở lại sô pha.
Mắt cô khép hờ, không nhìn rõ thần sắc, đôi môi đỏ mọng.
Ánh mắt Hạ Thì Lễ dừng trên đôi môi cô nửa giây, xoay người đi vào phòng ngủ chính.
Quý Kiều mềm mại nằm trên sô pha, mở to mắt nhìn trần nhà một lúc.
Hồi lâu, cô khẽ thở dài, nhắm mắt lại.
Nếu như cô không nhầm, Hạ Thì Lễ vừa rồi không hề hôn lại cô.
Anh giống như để tùy ý cô nhầm lẫn mà hôn trong chốc lát, không hề có phản ứng gì.
Trong lòng Quý Kiều có chút ủ rũ.
Cho dù cô đã chuẩn bị sẵn việc Hạ Thì Lễ sẽ không hôn lại thậm chí là sẽ đẩy cô ra, nhưng lúc việc đó xảy ra, cô vẫn khó tránh khỏi cảm thấy thất bại.
Có một khoảnh khắc, cô thậm chí có chút giận dỗi không muốn theo đuổi anh nữa.
Cho dù sau World Cup, anh cũng sẽ là bạn trai cô.
Thậm chí, nếu như cô không muốn Hạ Thì Lễ làm bạn trai cô nữa, lúc đó cô chỉ cần cố ý đoán sai là được.
Quyền chủ động này hoàn toàn nằm trong tay cô.
Trong lúc cô suy nghĩ rối rắm*, Quý Kiều nghe thấy tiếng chân Hạ Thì Lễ quay trở lại.
*
Gốc 心烦意乱: tâm phiền ý loạn.Cô ổn định nhịp tim, hơi thở đều đặn, giả vờ như đã ngủ rồi.
Quý Kiều cảm nhận được bước chân dừng lại trước sô pha, ánh mắt anh dừng trên mặt cô một lát.
Bả vai và khuỷu chân truyền đến cảm giác ấm áp, cả người được nhấc lên, dựa gần vào cơ thể rắn chắc hữu lực của anh.
Được ôm đi vài bước, Quý Kiều lại được Hạ Thì Lễ nhẹ nhàng đặt xuống.
Đệm sau lưng không mềm cũng không cứng, có hương thơm thanh mát tỏa ra từ gối và ga giường.
Sau đó, một cái chăn mềm mại phủ lên người cô.
Quý Kiều cảm nhận được dường như Hạ Thì Lễ vẫn đứng bên giường, đành phải nhắm mắt tiếp tục giả vờ ngủ.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ của Hạ Thì Lễ.
“Cậu thích tôi thật sao?”
Tự thì thầm với bản thân xong, anh nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Mãi đến lúc bên ngoài truyền đến âm thanh thu dọn bát đũa, Quý Kiều mới mở mắt.
Trong phòng tôi om, ga gối giường đều là đồ Hạ Thì Lễ mới thay.
Quý Kiều chớp chớp mắt, không hiểu lắm.
Vì sao anh lại nói như vậy?
Hạ Thì Lễ thu dọn phòng bếp xong, vào phòng tắm tắm rửa.
Trước khi vào phòng ngủ cho khách, anh đi vào phòng ngủ chính xem Quý Kiều.
Cô đang ngủ say sưa.
Đôi mắt nhắm chặt, lông mi ngoan ngoãn cụp xuống, đôi môi khẽ mím, giống như có chút không vui.
Trong lòng Hạ Thì Lễ loạn như cào cào, có cảm giác đau lòng không nói rõ được.
Nếu như anh không có kí ức trước khi trùng sinh, anh sẽ không từ chối, thậm chí là sẽ chủ động.
Nhưng mà anh lại có.
Hạ Thì Lễ rõ ràng biết rõ dáng vẻ của Quý Kiều khi ở bên Thường Ninh Viễn ở đời trước.
Đời trước, anh tận mắt nhìn thấy cô và Thường Ninh Viễn cùng nhau đi từ học đường đến hôn nhân.
Bọn họ kết hôn sớm, làm một buổi tiệc nhỏ ở thành phố Hối Đồng mời bạn bè đến.
Lúc đó vừa mới tốt nghiệp không lâu, hơn nửa lớp đều đến.
Hạ Thì Lễ cũng đến, cũng đưa một phong bì như các bạn cùng lớp khác.
Không nhiều không ít, không mặn không nhạt.
Thường Ninh Viễn rất vui vẻ cũng rất đắc ý.
Anh ta vừa mới lấy được một hạng mục lớn cho công ty, lại kết hôn với cô gái đã yêu đương nhiều năm, sự nghiệp và tình cảm đều gặt hái tốt đẹp.
Hôm đó đường làm quan của anh ta rộng mở*, uống rất nhiều rượu.
*
Gốc 春风得意: xuân phong đắc ý.Người cũng uống rất nhiều, còn có Hạ Thì Lễ.
Buổi tiệc kết thúc, những bạn nam khác ồn ào muốn nháo động phòng*.
*
“Naohun” là một nghi lễ truyền thống của Trung Quốc, ra đời từ hơn 2.000 năm trước, mang ý nghĩa “náo động phòng cưới”. Theo đó, những khách nam là bạn chú rể sẽ vào phòng cưới của tân lang tân nương trêu đùa nhằm xua đuổi tà ma, yêu khí và giúp cô dâu sớm thích nghi với cuộc sống hôn nhân. Lý do tập tục này ra đời là bởi thời kỳ trước, hôn nhân chủ yếu do cha mẹ sắp đặt nên giữa cô dâu, chú rể thường nảy sinh cảm giác ngại ngùng. Với việc náo động phòng, cặp đôi mới cưới sẽ thêm gần gũi nhau hơn. Tuy nhiên, trong nhiều năm trở lại đây, phong tục này đã bị biến tướng trở thành nỗi ám ảnh của các cặp đôi.Hạ Thì Lễ nâng cái đầu vô cùng đau của mình, uyển chuyển từ chối.
Bạn học biết hiềm khích giữa hai người bọn họ, cũng không miễn cưỡng.
Anh gọi tài xế, một mình rời đi.
Sau lưng là tiếng ồn ào ầm ĩ, nói cười không dứt.
Anh quay đầu, thấy Quý Kiều cười cười nói nói dịu dàng đứng trước cửa, bộ váy đỏ trong đêm đen đặc biệt bắt mắt.
Anh thích cô bạn cùng lớp, là bí mật đã được chú định không được nói ra cũng không được viết xuống.
Lúc đó, bạn của bố anh đúng lúc giới thiệu cho anh một hạng mục ở nước ngoài, anh sẽ xuất ngoại khảo sát.
Không ngờ, anh gặp tai nạn xe cộ ngoài ý muốn ở nước ngoài.
Thân ảnh mặc váy đỏ và nụ cười hạnh phúc của Quý Kiều là hình ảnh cuối cùng của anh ở kiếp trước.
Nhớ lại Quý Kiều hồi đó, ánh mắt lưu luyến của Hạ Thì Lễ lướt trên khuôn mặt đang ngủ của Quý Kiều.
“Tiểu lừa gạt.”Anh nhỏ giọng nói.
Nói cái gì mà thích anh, giả vờ như thật vậy.
Thật đến nỗi bản thân anh sắp tin rồi.
….Nếu anh chưa từng thấy dáng vẻ ở bên Thường Ninh Viễn ở kiếp trước của cô.
Thậm chí, thái độ bây giờ của cô đối với Thường Ninh Viễn cũng không giống.
Thái độ của Quý Kiều đối với cảm xúc của Thường Ninh Viễn luôn vượt qua những người theo đuổi bình thường khác.
Nhưng mà, anh cũng không thể phụ nhận, mỗi lần Quý Kiều chủ động đều khiến lòng anh nhộn nhạo.
Hạ Thì Lễ đột nhiên sinh ra cảm giác vô cùng chán ghét bản thân.
Rõ ràng anh muốn cho Quý Kiều thời gian, khiến cô nhận rõ ra cảm xúc của mình rồi mới quyết định.
Đặc biệt là đối với anh, đối với Thường Ninh Viễn.
Nhưng anh lại không nhịn được, không biết xấu hổ mà đón nhận nụ hôn của Quý Kiều.
Theo như tuổi tâm hồn, anh lớn hơn cô rất nhiều. Quý Kiều là cô gái nhỏ không hiểu chuyện, nhưng anh cũng không được phép không hiểu.
Anh cái gì cũng biết, nhưng lại giả vờ không biết.
Anh dường như giống một tên trộm, trộm đi niềm vui và hạnh phúc không thuộc về bản thân.
“Quý Kiều, cậu thực sự suy nghĩ rõ ràng rồi sao?”
Nếu như cậu thực sự suy nghĩ rõ ràng….
Hạ Thì Lễ cụp mắt, dịch chăn cho Quý Kiều.
Anh nhẹ nhàng đóng của lại, quay người rời đi.
Ngày hôm sau, Quý Kiều dậy rất sớm.
Trên bồn rửa mặt ở phòng ngủ chính, đặt một vài đồ vệ sinh cá nhân mới.
Đối với sự tinh tế cẩn thận của Hạ Thì Lễ, Quý Kiều đã quen rồi.
Cô vệ sinh cá nhân xong đi ra, đúng lúc gặp được Hạ Thì Lễ ở phòng khách.
“Chào buổi sáng.”Quý Kiều vẫn chào như thường ngày.
“Chào buổi sáng.” Hạ Thì Lễ khẽ gật đầu.
Anh dường như cả đêm không ngủ, vừa nghe thấy động tĩnh liền đứng dậy.
“Tôi đi mua đồ ăn sáng, cậu ở nhà đợi tôi một chút.”
Quý Kiều vốn dĩ định nói không cần, chưa kịp nói ra, Hạ Thì Lễ đã ra khỏi cửa rồi.
Đợi anh quay trở lại, trên tay có thêm hai phần ăn sáng, trên túi in tên cửa hàng đồ ăn.
“Cậu ăn cháo hay uống sữa đậu nành?” Hạ Thì Lễ vừa mở túi đồ ăn ra vừa hỏi.
Quý Kiều quét mắt, tùy tiện đáp: “Sữa đậu nành với bánh bao đi.”
Hạ Thì Lễ nói một tiếng “được”, đặt phần ăn của Quý Kiều trước mặt cô.
Đối với việc xảy ra tối qua, hai người mang tâm sự khác nhau ăn ý lựa chọn không đề cập đến.
An tĩnh ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau trở lại trường học.
Lúc Quý Kiều trở lại ký túc xá, Trân Ny với Tĩnh Tĩnh đã dậy rồi, người bạn cùng phòng còn lại Hà Hội thì vẫn chưa đến.
“Thế nào thế nào?”
Quý Kiều người đi cả đêm không về lập tức bị hai người kia tra hỏi nghiêm khắc.
Quý Kiều thở dài, im lặng cầm hai món quà nho nhỏ từ trong vali ra đưa cho hai người.
“Thì cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó tớ uống nhiều nên ở lại một đêm.”
Quý Kiều đơn giản kể lại chuyện tối qua một lần, lược bỏ đoạn cô cưỡng hôn Hạ Thì Lễ.
Nụ hôn này cũng không thể coi là thất bại, nhưng người ta cũng không đáp lại.
Nói ra thì cũng mất mặt lắm.
Dù sao đánh chết Quý Kiều cũng không nói.
Coi như là chuyện nhỏ khi cô uống say, quên mất rồi.
Quý Kiều cũng không biết là mình đang thất vọng hay chán nản, hay là có chút nghi ngờ sức hấp dẫn của bản thân.
Tóm lại, trong một khoảng thời gian tới, cô sẽ không đi trêu chọc Hạ Thì Lễ nữa.
Khoảng thời gian cuối tháng 2, kết quả của cuộc thi cấp 4 được công bố.
Quý Kiều đạt được hơn 570 điểm, thuận lợi vượt qua.
Cấp 4 khá đơn giản, tất cả các nữ sinh trong lớp đều vượt qua.
Sau khi có kết quả, Quý Kiều cùng bạn ra ngoài ăn một chầu, vô cùng vui vẻ.
Học kì hai năm nhất vừa mới bắt đầu, mọi người vẫn rất thoải mái.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, trong ký túc xá nữ bắt đầu có phong trào nho nhỏ là đi ra ngoài làm thêm.
Phong trào này bắt đầu từ phòng ký túc xá bên cạnh.
Một vài bạn học đi làm thêm ở bên ngoài, kiếm được một khoản không nhỏ.
Dưới sự lôi kéo của bọn họ, mọi người nhanh chóng làm theo*, đột nhiên liền có rất nhiều bạn học tranh thủ thời gian sau giờ học đi làm thêm.
*Gốc 闻风而动: văn phong nhi động : nghe thấy tin liền hành động ngay.Công việc làm thêm của mọi người không giống nhau, có người đi phát tờ rơi, có người đi tư vấn thu hút người làm thẻ tín dụng, còn có người đi bán hàng…
Tiền Tĩnh Tĩnh cũng nhảy vào góp vui, ra cổng trường phát tờ rơi một ngày, kiếm được mấy chục tệ.
“Quý Kiều, cậu có đi không?”
Tĩnh Tĩnh đi làm ngày đầu tiên về rất hưng phấn, muốn kéo Quý Kiều đi cùng.
“Có chị khóa trên đưa chúng ta đi, mỗi ngày chị ấy sẽ đưa một phần tờ rơi cho cậu, cậu phát hết là được.”
Quý Kiều lắc đầu, không có hứng thú: “Không đi.”
Loại công việc này không thể so với việc cô đi làm mẫu ảnh được, tiền kiếm được ít hơn nhiều. Huống hồ bây giờ cô cũng không thiếu tiền.
Mời bạn hai bữa xong, kho bạc nhỏ của Quý Kiều vẫn còn không ít tiền.
Nhưng mà Quý Kiều không tìm việc làm, công việc lại chủ động tìm đến Quý Kiều.
Vào một buổi chiều thứ 7, thợ chụp ảnh đã từng hợp tác với cô hồi kì nghỉ đông lại gửi cho cô một tin nhắn, nói bạn bè của anh ta thấy ảnh Quý Kiều chụp áo cưới, rất thích dáng dấp và khí chất của cô, muốn mời cô làm người mẫu.
Phòng làm việc của người bạn đó ở Hối Đồng, giá cả cũng có thể thương lượng.
Quý Kiều không đồng ý ngay, muốn người thợ chụp ảnh gửi thông tin của phòng làm việc đó, bản thân cô sẽ xem trước.
Người thợ chụp ảnh lập tức gửi cho cô bản giới thiệu và danh thϊếp phòng làm việc của bạn anh ta, để cô suy nghĩ.
Hiện giờ là tháng ba, thời tiết tốt hơn hồi kì nghỉ đông nhiều.
Quý Kiều lướt xem những ảnh mẫu trên trang weibo của phòng làm việc đó, có chút động lòng.
Lúc Quý Kiều đang xem ảnh mẫu, có người gõ cửa phòng ký túc xá.
Quý Kiều mở cửa, là một cô gái lạ mặt.
“Xin chào, bạn cùng phòng Quý Kiều của các bạn có ở đây không?” Cô gái đó lịch sự hỏi.
“Là tôi. Có chuyện gì sao?”
“Ồ, là bạn sao.” Cô gái đó cười, “Dưới tầng có bạn nam đang đợi bạn, muốn tôi lên tìm bạn bảo bạn xuống đó.”
“Bạn nam?” Quý Kiều khó hiểu, “Ai vậy?”
Cô gái đó nghĩ nghĩ: “Tôi cũng không biết, dù sao cũng rất cao rất đẹp trai! Mặc đồ đen. Hình như cậu ấy họ Hạ…”
Họ Hạ này cũng không thường gặp, lại còn vừa cao vừa đẹp…
Dường như ngay tức khắc, một cái tên nảy ra trong đầu cô.
“Là Hạ Thì Lễ sao?” Hà Hội ngồi sau cô đột nhiên lên tiếng.
Cô gái đó hưng phấn gật đầu: “Hình như là vậy!”
“Cậu ấy nói có đồ muốn đưa cho bạn, đang đứng đợi cậu trên con đường ký túc xá mà đằng sau là sân bóng ấy.”
Khóe môi Quý Kiều không nhịn được vểnh lên.
Ay, đàn ông.
Bản thân mình không tìm anh, ngược lại anh lại chủ động tìm đến.
Lại còn giở mấy trò thần bí nho nhỏ.
Quý Kiều đột nhiên cảm thấy sách nói đúng toàn là chân lý, đối với đàn ông nên lúc gần lúc xa mới đúng.
Bây giờ không phải là đã chủ động tìm đến rồi sao?
Cảm ơn cô gái đó xong, Quý Kiều soi gương vuốt vuốt tóc.
Cô quay đầu nhìn sang Trân Ny, giọng nói có chút vui sướиɠ: “Trân Ny, vậy tớ đi xuống nha, có thể không quay về ăn cơm với cậu đâu.”
Hàn Trân Ny xua tay: “Tớ hiểu tớ hiểu.”
“Ay, tớ đi xuống cùng cậu, tớ muốn đi siêu thi mua cái bánh mì.”
Hai người xuống tầng rồi liền mỗi người một ngả.
Hàn Trân Ny vừa đi đến đầu đường, đột nhiên phát hiện phía trước có bóng hình quen thuộc.
Không kịp nghĩ nhiều, cô ấy liền sải bước qua đó.
“Hạ Thì Lễ?” Trân Ny lớn tiếng gọi, không thể tin được hỏi, “Sao cậu lại ở đây?”
Hạ Thì Lễ có chút khó hiểu, nhưng vẫn thành thực đáp: “Tôi chuẩn bị đi thư viện, sao vậy?”
Hàn Trân Ny buột miệng thốt ra: “Vậy người đứng ở chỗ gần sân bóng tìm Quý Kiều là ai?!”
Hạ Thì Lễ ngơ người hai giây, nhanh chóng đưa balo cho Hàn Trân Ny: “Làm phiền cậu trông hộ tôi hoặc đưa cho dì coi ký túc.”
Còn chưa đợi Hàn Trân Ny phản ứng lại, Hạ Thì Lễ đã sải bước đi xa rồi.