🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Tiết trời sáng sớm tháng 1 lạnh lẽo, gió lạnh xào xạc lướt qua, những cành cây khô khẽ đung đưa.
Sống lưng Quý Kiều dần trở lên lạnh buốt.
Hạ Thì Lễ cao ráo rắn rỏi, mặt mày tuấn tú đang đứng đối diện cô. Anh mặc quần áo thuận tiện cho việc leo núi, trên lưng đeo một cái balo leo núi gọn nhẹ.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt anh bình tĩnh như hồ nước lặng, khuôn mặt nhã nhặn ôn hòa, không nhìn ra được bất kì cảm xúc gì.
Quý Kiều khẽ giật mình, nhất thời quên phản ứng lại, ngây ngốc nhìn Hạ Thì Lễ.
Cô nghĩ bản thân có thể chạy đi đóng góp một bài viết cho hội mất mặt* ở trang web nào đó. Tiêu đề sẽ là “ Lúc to mồm nói bản thân vô cùng hám giàu thì bị chàng trai mình đang thả thính nghe được”, phỏng chừng sẽ thu hút được một đống bình luận cảm thông.
*Gốc社会性死亡. Cái chết xã hội, những từ thông dụng trên internet, mà ý nghĩa của nó chủ yếu là khi bản thân trở nên ngốc nghếch trước công chúng ,khiến bạn xấu hổ đến mức muốn đào một lỗ dưới đất chui vào.(theo baidu).Hạ Thì Lễ sẽ nghĩ thế nào?
Chắc chắn sẽ nghĩ là bản thân cô trêu chọc anh chỉ vì gia cảnh nhà anh đi.
Đây có lẽ không còn gọi là mất mặt nữa, mà là đoạn tình cảm chưa bắt đầu này có thể trực tiếp thông báo phá sản rồi.
Quý Kiều khẽ mím môi, đang suy nghĩ có nên giải thích hay không. Nói rằng bản thân cô chỉ là muốn đuổi Thường Ninh Viễn đi? Hạ Thì Lễ sẽ tin sao?
“Quý Kiều.”
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi cô đang phân vân, Hạ Thì Lễ đã đi lên hai bước gọi cô một tiếng.
Quý Kiều giương mắt lên nhìn anh.
Từ rất sớm khi còn đang tập kịch Quý Kiều đã phát hiện ra, Hạ Thì Lễ không phải kiểu mày rậm mắt to như Thường Ninh Viễn, nhìn kỹ lại rất tinh tế. Xương mày nhô ra, mắt hai mí cong cong hình rẻ quạt, lông mi vừa đen lại thẳng, thanh tú tuấn nhã.
Giờ phút này đứng gần, Quý Kiều mới phát hiện ra lông mày anh hơi cau lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
“Tôi…”Quý Kiều hơi hé môi muốn giải thích, lại không biết nói từ đâu.
Nam sinh tao nhã lịch sự như Hạ Thì Lễ, từ trước đến giờ từ chối người khác cũng mang thái độ ôn hòa lịch sự. Cho dù cô nói cho anh rằng do Thường Ninh Viễn, chắc anh cũng không thể nào hiểu được phương thức từ chối nhục nhã người khác naỳ đâu.
Quý Kiều bỗng nhiên cảm thấy có chút ỉu xìu, cô cụp mắt, nhìn chằm chằm xuống dưới chân.
“Vì sao lại nói bản thân mình như thế?”
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói có chút nghi hoặc của Hạ Thì Lễ.
Quý Kiều bỗng ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh.
Hạ Thì Lễ mím môi, dừng một chút lại nói: “Cậu có phải đang giận cậu ấy không? Cố ý chọc tức cậu ấy?”
Anh có thể nhìn ra, Quý Kiều thực sự tức giận, mặc dù anh không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Quý Kiều cắn môi dưới, nhẹ giọng hỏi: “Cậu cho rằng tôi cố ý nói như vậy sao?”
Hạ Thì Lễ “ừm” một tiếng, “Tôi biết cậu không phải người hám giàu.”
Giọng anh dịu dàng lại kiên định, trong lòng Quý Kiều khẽ rung động.
“Vì sao chứ?” Cô cảm động và vô cùng khó hiểu.
Đối với Hạ Thì Lễ mà nói, người cô thả thính là anh, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn “hám giàu”. Làm thế nào mà anh lại cảm thấy lời cô nói là để chọc tức cơ chứ?
Hạ Thì Lễ nhìn khuôn mặt đang ngẩng lên của Quý Kiều, không biết nghĩ cái gì, trong mắt dần dần chất lên ý cười: “Tôi tin cậu, giống như cậu tin tôi vậy.”
Trong phút chốc bầu không khí trở nên im lặng.
Trong lòng Quý Kiều như có một dòng nước ấm chảy qua, được ủ ấm đến dễ chịu.
“À.” Quý Kiều cúi đầu, khẽ đá viên sỏi dưới chân, “Cảm ơn cậu.”
Cô ngẩng đầu, lại cười với Hạ Thì Lễ: “Làm sao giờ? Tôi có chút cảm động.”
Quý Kiều bỗng nhiên cảm nhận được niềm vui và thỏa mãn khi được tin tưởng, thậm chí cảm thấy hốc mắt có chút cay cay.
Hóa ra được người khác thật lòng tin tưởng lại vui vẻ như này.
Cô gái đeo trên cổ một chiếc khăn dày màu xám đậm, cái cằm nhỏ nhắn ẩn trong đó. Đôi mắt cô vừa to vừa sáng, phía dưới mắt có quầng thâm mờ nhạt, dường như là không ngủ ngon. Giờ phút này trên khuôn mặt tràn đầy ý cười, khóe mắt cong cong.
Nhìn biểu tình cô từ buồn bã chuyển sang rực sáng, Hạ Thì Lễ cũng lộ ra nụ cười dịu dàng.
Làm sao có thể nghi ngờ cô đây?
Anh đã từng tận mắt nhìn thấy, Quý Kiều và Thường Ninh Viễn đã trải qua cuộc sống như thế nào.
Anh nhớ hồi đó vẫn chưa tốt nghiệp, tối đó có buổi tâm sự đêm khuya trong ký túc xá, mọi người nói đến chủ đề mấy đôi trong lớp lúc tốt nghiệp có chia tay hay không.
Lúc đó mọi người đều không xem trọng cặp đôi Quý Kiều và Thường Ninh Viễn, họ nói, xã hội phức tạp hơn trường học rất nhiều. Đại mỹ nữ như Quý Kiều sau khi tốt nghiệp vào làm ở một công ty internet giống như bước vào hang sói. Có nhiều đồng nghiệp và cấp trên thành thục ổn trọng lại lương cao như vậy, có rất nhiều cám dỗ.
Đúng vậy, không chỉ đàn ông mới bị cám dỗ, phụ nữ cũng vậy.
Đặc biệt là những cô gái trẻ trung, xinh đẹp lại ngây thơ.
Hạ Thì Lễ im lặng nghe bọn họ thảo luận, vẫn luôn không nói gì.
Một bát malatang 5 tệ ở sau trường và bào ngư, hải sâm vài nghìn tệ ở nhà hàng Michelin, khách sạn bình thường và khách sạn 5 sao, nhà cho thuê giá rẻ ở ngoại ô và căn hộ đắt tiền ở trung tâm thành phố.
Nếu là bạn sẽ chọn gì đây?
…. Quý Kiều lựa chọn vế trước.
Sau khi tốt nghiệp, Hạ Thì Lễ đã nhìn thấy bức ảnh Quý Kiều đăng trên mạng xã hội.
Bọn họ ở trong một gian phòng đơn trang hoàng đơn giản, nền nhà xi măng, nội thất không nhiều, được trang trí rất ấm cúng. Thỉnh thoảng cô sẽ đăng ảnh cô xuống bếp, khoe cô mới học được một món mới. Có lúc sẽ phàn nàn buổi tối phải tăng ca mệt mỏi.
Anh nghe nói, vì trong nhà Quý Kiều không đồng ý cô và Thường Ninh Viễn ở bên nhau, từ chối chi viện kinh tế cho cô.
Trong ảnh Quý Kiều đã cắt tóc, mặc quần áo đơn giản thoải mái nhưng vẫn cười xinh đẹp, không nhìn ra được có chút quẫn bách nào.
Sau khi đi làm, cơ hội gặp gỡ bạn bè cũng ít hơn rất nhiều.
Sau khi Thường Ninh Viễn gia nhập công ty cùng khởi nghiệp với đàn anh, bọn họ đã gặp nhau một lần trên bàn rượu.
Khi đó mấy công ty bên B bọn họ đã dùng bữa với bên A. Xã giao xong, đã là 10 giờ hơn rồi.
Anh ngồi lên xe tài xế lái, xoa cái trán dựa lưng vào ghế, có chút mệt mỏi.
Thực ra đấu thầu chỉ là cái quy trình, bên A đã quyết định đưa hạng mục cho bọn họ từ sớm, những công ty khác chỉ là làm nền mà thôi.
Lúc đi qua cổng khách sạn, anh nhìn thấy hình bóng Quý Kiều qua cửa sổ xe.
Cô đi con xe điện, là đến đón Thường Ninh Viễn trở về.
Ma quỷ ám ảnh thế nào, anh bảo tài xế đi theo. Thời điểm đó đi xe điện chưa bị quản chế, cũng không cần đội mũ bảo hiểm.
Thường Ninh Viễn uống không ít, khuôn mặt đỏ bừng vịn eo Quý Kiều, đầu dựa vào lưng cô.
Quý Kiều mặc bộ đồ màu đen, thân hình hơi gầy, tóc mái bị gió thổi lộn xộn.
Ánh đèn vàng nhạt bên đường chiếu xuống, biểu cảm khuôn mặt hai người đều rất vui vẻ.
Ánh đèn nê-ông, lấp lánh đầy màu sắc. Dòng xe hối hả nhộn nhịp trên đường, đèn xe vàng vàng đỏ đỏ trên đường tạo lên khung cảnh ban đêm.
Anh không nhịn được mà hạ kính xe xuống, để nhìn hai bọn họ rõ ràng hơn.
Băng qua một vành đai xanh, tiếng cười sung sướиɠ trong trẻo của Quý Kiều theo gió truyền vào tai.
Bọn họ không có tiền, nhưng bọn họ lại có sự vui vẻ, niềm hi vọng, cũng có tình yêu.
Giống như những gì đã thấy trên vòng bạn bè, bọn họ có được những may mắn nhỏ nhoi đơn giản này.
Dòng xe phía trước dần chuyển động, cửa sổ cũng từ từ nâng lên.
Khoảnh khắc cửa đóng lên, anh vượt qua bọn họ.
“Sẽ có nhiều tiền như vậy nha!” Anh nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Quý Kiều.
Đúng thế, nhiều như vậy.
Nhiều tiền như vậy, có thể mua một căn nhà ở thành phố H rồi.
Coi như là quà mừng tân hôn của bọn họ đi.
Anh nhắm mắt lại, trong lòng tự tiện ra một quyết định.
Mãi đến rất lâu sau, Hạ Thì Lễ vẫn không quên được buổi tối hôm đó.
——Khuôn mặt bị gió thổi đỏ lên của Quý Kiều và niềm vui đơn thuần giản đơn của bọn họ.
Nghĩ đến chuyện đời trước, Hạ Thì Lễ chần chừ nói: “Thường Ninh Viễn cậu ấy…”
“Đừng nhắc đến cậu ta!” Quý Kiều nhăn mày cắt ngang lời anh, giọng điệu cứng đờ, “Cậu ta phiền chết đi được.”
“Ồ…” Hạ Thì Lễ gật gật đầu, biết điều đổi sang chủ đề khác.
“Vậy cậu còn muốn đi leo núi không?” Anh có chút không chắc chắn.
Quý Kiều gật đầu, nói dứt khoát: “Đi!”
Lúc hai người đến cổng trường tập hợp thì những người khác trong clb cũng đến kha khá rồi.
Địa điểm leo núi lần này cách trường học khá xa. Trưởng clb dứt khoát thuê một chiếc ô tô đưa mọi người đi.
Sau khi Quý Kiều và Hạ Thì Lễ đánh dấu vào tên trên danh sách liền cùng nhau lên xe.
Trên xe có vài người ngồi rải rác, vị trí trống còn rất nhiều.
Quý Kiều chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, đặt balo ở dưới chân.
Hạ Thì Lễ cởi balo của mình xuống, để nó lên giá để hành lí bên trên chỗ ngồi.
Để xong liền nhìn Quý Kiều, hỏi: “Cậu có cần để balo lên trên không?”
Quý Kiều lắc lắc đầu: “Tôi cầm là được.”
Hạ Thì Lễ gật đầu, ngồi về ghế của mình.
5 phút sau, mọi người tập hợp đông đủ, xe chính thức khởi hành.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên mặt Quý Kiều, cô chớp chớp mắt, che miệng ngáp một cái.
Mấy ngày liền ngủ khôn ngon, bây giờ ngồi trên ô tô hơi xóc nảy, Quý Kiều có chút buồn ngủ.
“Hạ Thì Lễ.” Cô gọi một tiếng.
Hạ Thì Lễ quay đầu, nhìn bộ dáng buồn ngủ và quầng thâm dưới mắt cô, bất giác hỏi: “Buồn ngủ rồi sao?”
Quý Kiều gật gật đầu: “Tôi muốn ngủ một lúc, đến nơi thì gọi tôi.”
Từ đây đến núi Hoàng Hà mất khoảng 40 phút, nếu như thời gian tắc xe dài hơn, cũng đủ cho cô ngủ một giấc.
“Được, cậu ngủ đi.”
Quý Kiều thả tóc xuống, dây buộc tóc đeo lên cổ tay, nhắm mắt lại, nghiêng đầu dựa vào sau ghế.
Không lâu sau, tâm trí cô dần mơ hồ.
Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy xe ô tô quành một cái, toàn bộ khuôn mặt bị ánh nắng chiếu vào.
Quý Kiều chau mày, muốn tránh đi nhưng lại lười mở mắt.
Một giây sau, cô cảm thấy người ngồi bên cạnh khẽ ngồi dậy.
Ngay sau đó, rèm cửa sổ bên cạnh cô nhẹ nhàng hạ xuống, nắng bị che đi, trên mặt liền không còn cảm giác kích ứng.
Anh thực sự là người tỉ mỉ.
Trước khi thϊếp đi, đó là ý nghĩ cuối cùng trong đầu Quý Kiều.
“Quý Kiều, tỉnh thôi, chúng ta sắp đến rồi.”
Quý Kiều bị Hạ Thì Lễ gọi dậy.
Mũi cô trước tiên đã ngửi được một mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu, còn có cả hương thơm nhè nhẹ.
Quý Kiều chau mày, từ từ mở mắt ra, nhất thời ngơ ngác.
Bây giờ cô mới phát hiện ra mình đã dựa vào vai Hạ Thì Lễ mà ngủ, còn mùi hương hiển nhiên là từ trên người và quần áo Hạ Thì Lễ tỏa ra.
“Ngại quá.” Cô ngồi thẳng dậy, nhanh nhẹn sờ sờ cằm.
Tốt rồi, cô không chảy nước miếng ra.
“Không sao.” Hạ Thì Lễ đưa cái balo trên tay cho Quý Kiều, “Balo của cậu.”
“Cảm ơn.”
Anh còn cầm balo giúp mình suốt quãng đường sao? Quý Kiều vừa nhận lấy balo vừa nhìn trộm Hạ Thì Lễ.
Anh đứng dậy lấy balo của bản thân, cái cằm sạch sẽ, mịn màng. Trên xe bật điều hòa có chút nóng, anh cởϊ áσ khoác ngoài, chân dài eo hẹp nhìn không sót cái gì.
Quý Kiều nhìn vòng eo săn chắc của anh, bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ mạo muội.
Anh có cơ bụng không?
Mặc dù Hạ Thì Lễ là học sinh giỏi, nhưng cũng không hề bỏ bê luyện tập.
Bóng rổ, bóng đá, leo núi, chạy bộ… hoặc là vẫn còn nữa.
“Quý Kiều, xuống xe thôi.” Hạ Thì Lễ mặc áo khoác vào, lên tiếng nhắc nhở.
Quý Kiều đáp một tiếng, tiện tay buộc tóc lại.
Cô không chú ý tới, tai của chàng trai trước mặt hơi đỏ lên.
Xuống xe, trưởng clb ra hiệu mọi người làm một số động tác làm nóng người, lại nói một số việc cần chú ý, đoàn người liền lên núi.
Giống như đời trước, lần này cũng vì thể lực không đủ mà Quý Kiều bị tụt lại phía sau.
Hạ Thì Lễ kiên nhẫn đi cùng cô, gần như đi vài bước lại dừng lại đợi cô.
“Hay là cậu đi trước đi, tôi tự mình chầm chậm leo sau là được.” Quý Kiều có chút không nhìn được Hạ Thì Lễ vì tình bạn cùng lớp mà đợi cô.
“Không sao đâu.” Hạ Thì Lễ an ủi nói, “Từ từ leo.”
Núi Hoàng Hà có một đoạn bậc thang vừa cao vừa hẹp, mặt đá lại toàn rêu, nhìn có vẻ rất dễ trượt ngã.
Quý Kiều leo vài bậc dốc và hẹp, có chút sợ hãi.
“Hạ Thì Lễ…” Cô nhẹ giọng gọi, giọng hơi run, “Tôi có thể bám tay cậu leo lên không?”
Hạ Thì Lễ quay đầu lại, ánh mắt bơ vơ lại hoảng loạn của cô gái rơi vào tầm mắt anh.
Anh nhìn không quen nhất là bộ dáng như này của Quý Kiều, lúc này duỗi cánh tay ra biểu thị cô nắm lấy.
Quý Kiều lộ ra nụ cười cảm kích, nhanh chóng cởi găng tay ra bám vào tay Hạ Thì Lễ, nắm chặt.
Hạ Thì Lễ cụp mắt nhìn sang, bàn tay hai người gần như mười ngón đan vào nhau. Bàn tay cô gái mềm mịn, tinh tế, lại có chút lạnh lẽo.
Trong phút chốc cánh tay anhh có chút cứng đờ, gần như không có cảm giác.
Đột nhiên, anh cảm thấy tay hai người khẽ nắm chặt, sau đó là giọng nói mềm mại của Quý Kiều.
“Tay cậu ấm thật nha.”
Cô vô tội chớp chớp mắt, giống như động tác nắm chặt tay đó đơn thuần chỉ là để cảm nhận nhiệt độ tay anh.
Hạ Thì Lễ hơi choáng váng, khe khẽ “ừm” một tiếng.
“Không đeo găng tay mà tay cũng ấm vậy sao?” Quý Kiều tò mò hỏi.
Hạ Thì Lễ cũng không biết giải thích thế nào, đành nói con trai vận động một chút là cả người nóng lên.
“À…” Quý Kiều cười nói, “Cậu ấm tôi lạnh, khá là phù hợp đấy chứ.”
Hạ Thì Lễ không có cách nào chống đỡ được câu nói bất thình lình của cô, chỉ cảm thấy giờ phút này bàn tay được cô nắm nhanh chóng bị thiêu đốt nóng rực.
May mà đoạn thềm đá này Quý Kiều phải vô cùng tập trung, rất nhanh cô liền không nói nữa, hết sức tập trung bám tay anh leo núi.
Đi qua đoạn đường núi này, thoáng chốc cả người Quý Kiều đều thả lỏng.
“Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.” Cô thở dốc, đề nghị.
Quý Kiều tìm một băng ghế đá ngồi xuống, lấy bình giữ nhiệt từ trong balo ra uống nước.
Hạ Thì Lễ ngồi đối diện cô, bình tĩnh* nhìn bàn tay mình.
*
Gốc 不动声色: bất động thanh sắc: có nghĩa là không nói, không biểu lộ cảm xúc; để mô tả một biểu hiện bình tĩnh.Lòng bàn tay dường như vẫn còn độ ấm từ cái dắt tay vừa rồi.
Quý Kiều uống nước xong, khuỷu tay đặt trên bàn đá, một tay chống má yên lặng nhìn Hạ Thì Lễ phía đối diện.
Hạ Thì Lễ bị cô nhìn có chút không tự nhiên, không khỏi phải lên tiếng: “Cậu đang nhìn gì vậy?”
Vốn dĩ anh định thông qua việc lên tiếng để nhắc cô đừng nhìn nữa, ai ngờ Quý Kiều không hề động đậy, mặt cũng không đổi sắc đáp: “Nhìn phong cảnh.”
Hạ Thì Lễ bị cô làm nghẹn lời.
Cô nhìn phong cảnh chỗ nào chứ, rõ ràng là nhìn anh.
Quý Kiều bỗng bật cười: “Cậu chính là phong cảnh đấy.”
Nói xong còn không quên nhắc anh: “Cậu đã học “Đoạn chương*” chưa?”
Sao lại chưa học được? Anh vừa mới học cấp 3 xong đấy.
Hạ Thì Lễ nhìn đôi mắt tươi cười nghịch ngợm của cô, không khỏi bật cười.
* Bài thơ Đoạn chương – Biện Chi Lâm giới thiệu dưới đây nguyên là bốn câu lấy từ một bài thơ dài. Biện Chi Lâm cho biết cả bài ông thích nhất bốn câu này nên ông cắt ra, cho nó thành một bài độc lập. Chính vì vậy ông đặt tên là Đoạn chương ( Đoạn thơ rời )断 章你站在桥上看风景, 看风景的人在楼上看你。 明月装饰了你的窗子, 你装饰了别人的梦。Dịch âmĐOẠN CHƯƠNGNhĩ trạm tại kiều thướng khán phong cảnhKhán phong cảnh đích nhân tại lâu thướng khán nhĩMinh nguyệt trang sức liễu nhĩ đích song tửNhĩ trang sức liễu biệt nhân đích mộng.Bài dịch :Em đứng trên cầu ngắm phong cảnhNgười trên lầu ngắm cảnh nhìn emTrăng sáng trang trí cửa sổ nhà emEm tô điểm giấc mộng người khác.THÂN TRỌNG SƠN dịch và giới thiệu(bài viết lấy từ trang chinviet3)Quý Kiều nhớ đến nghi vấn lúc ở trên xe, tò mò hỏi: “Bình thường cậu chơi bóng rổ nhiều hơn hay bóng đá nhiều hơn?”
“Bóng đá.”
Quý Kiều khẽ gật đầu, cụp mi.
Hạ Thì Lễ nhìn hàng lông mi cong dày của cô gái, trong lòng khẽ rung động.
Chắc là cô thích bóng rổ đi? Đời trước thường xuyên đến sân bóng rổ xem Thường Ninh Viễn chơi mà.
“Chúng ta cá không?” Quý Kiều bỗng nhiên nâng mắt nhìn anh.
Hạ Thì Lễ: “Cá cái gì?”
“Cá năm nay ai sẽ là quán quân World Cup. Thế nào?” Mắt Quý Kiều cong cong, bộ dạng thong dong tùy ý.
Tim Hạ Thì Lễ khẽ run rẩy.
Đối với anh mà nói vụ cá cược này quá dễ rồi, dễ đến nỗi ngay bây giờ cũng có thể nói ra đáp án.
Anh cá cùng cô, nếu như thắng thì cũng là chiến thắng không vẻ vang…
Anh nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý: “Được, cậu muốn cá thế nào?”
“Ùm…” Quý Kiều ngừng một chút rồi nói, “Người thua sẽ đồng ý một yêu cầu của người thắng đi. Chẳng qua phải có thời gian quy định, không thể yêu cầu mãi.”
Hạ Thì Lễ hơi chau mày, đây là yêu cầu gì?
Vẫn chưa đợi anh nghĩ ra “yêu cầu có thời gian quy định” này là cái gì, cô gái đối diện lại nói.
“Cậu phải nghĩ kĩ nhé.” Giọng cô hơi cao, có chút ranh mãnh.
“Hả?” Hạ Thì Lễ hơi giật mình.
Cô vẫn chống tay lên má, lúc này nghiêng đầu cười đầy tự tin.
——“Thua thì phải làm bạn trai tôi đấy nhé.”