Chương 17: Đêm giáng sinh

Vài hôm sau sinh nhật, Quý Kiều nhận được điện thoại của mẹ cô Quý Tương.

“Kiều à, mẹ lại quên mất sinh nhật con rồi.” Quý Tương nói rất nhanh, “Gần đây mẹ thực sự bận quá, sinh nhật con đã ăn bánh gatô chưa?”

Quý Kiều đã sớm quen với chuyện mẹ cô quên sinh nhật cô, nói đã ăn rồi.

Quý Tương lại tiếp tục hùng hùng hổ hổ nói: “Mẹ chuyển cho con 1000 tệ rồi, con cùng bạn học tự đi mua mấy bộ quần áo mới. Ăn đồ ăn cũng không cần tiết kiệm, nên tiêu cứ tiêu.”

“Con biết rồi mẹ, cảm ơn mẹ.” Quý Kiều không ngắt máy, vẫn luôn cảm thấy mẹ còn muốn nói gì nữa.

Quả nhiên…

“Con không ở trường học yêu đương linh tinh gì chứ?”

“Không ạ.” Quý Kiều ngồi trên giường, rầu rĩ trả lời.

Không phải là do cô vẫn chưa thả thính thành công sao?

Nghe con gái nói, Quý Tương rõ ràng đã nhẹ nhàng thở ra: “Không có thì tốt. Nam sinh ở trường đại học tính tình vẫn chưa ổn định, có mấy người đáng tin cậy đâu? Con cứ ngoan ngoãn học tập là được, bình thường thực sự muốn mua cái gì thì bảo với mẹ, mẹ cho con tiền. Dù sao cũng đừng vì mấy đồng tiền của nam sinh mà đưa mình vào.”

Quý Kiều tuổi trẻ của đời trước mà nghe những lời như này, chắc chắn không tránh khỏi sẽ tranh luận với mẹ mấy câu.

Nhưng người nói chuyện với Quý Tương hôm nay, là Quý Kiều đã sống lại một lần.

Cô nhẹ thở ra, không hề phản bác gì liền nói vâng.

Quý Kiều là con ở một gia đình đơn thân, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ gặp bố của mình, cũng không biết mặt bố mình như thế nào.

Hồi nhỏ không hiểu chuyện, Quý Kiều thấy bố của các bạn học liền vô cùng hâm mộ, về nhà liền ầm ĩ đòi đi tìm bố.

Mẹ cô bị hỏi đến phiền, giọng điệu không tốt trả lời: “Con không có bố!”

“Người khác đều có bố, sao con lại không có?” Cô nghẹn ngào chảy nước mắt, vừa khóc vừa hỏi.

“Đừng khóc nữa!” Mắt Quý Tương đỏ bừng, tâm trạng đột nhiên kích động hét lên với cô, “Bố con chết rồi. Nghe rõ chưa? Ông ta chết rồi!”

Lúc đó Quý Kiều đã có chút khái niệm về từ “chết”. “Chết” nghĩa là “không gặp được nữa”.

Cô rất thất vọng, cũng rất đau buồn.

Từ đó, từ “bố” liền trở thành cấm kị trong nhà.

Hồi đó Quý Kiều nghĩ rằng bố cũng giống như ông bà ngoại, nằm dưới bia mộ đen trên núi.

Nhưng dần dần lớn lên Quý Kiều mới hiểu rõ, “chết” này không giống với “chết” đó.

Đôi mắt đỏ bừng của mẹ không hẳn là đau lòng, mà có thể là căm hận.

Thỉnh thoảng Quý Kiều cũng sẽ nghĩ, bố cô chắc hẳn đang sống tốt ở đâu đó. Ông bao nhiêu tuổi rồi? Ông có từng nghĩ sẽ đi tìm mình không?

Chắc là không đâu. Bây giờ TV, internet, sách báo phát triển như vậy, muốn tìm một người dễ hơn trước kia nhiều.

Huống hồ nhìn phản ứng của mẹ cô, chắc là bố đã làm điều gì có lỗi với bà rồi. Là người được mẹ nuôi nấng chăm sóc từ nhỏ đến lớn, Quý Kiều chắc chắn sẽ đứng bên phía mẹ cô.

Từ nhỏ đến lớn, trong cuộc sống của Quý Kiều chưa từng xuất hiện dấu vết của người bố.

Có lúc thấy chương trình tìm người thân trên TV, cô cũng sẽ ảo tưởng cảnh tượng bố sẽ đi tìm cô. Đến lúc đó cô nhất định sẽ nghiêm túc trước mặt công chúng từ chối nhận bố. Bố cô có thể sẽ hối hận đau lòng rơi nước mắt, cầu xin cô và mẹ tha thứ. Thế nhưng cô tuyệt đối sẽ không mềm lòng.

Chỉ cần mẹ cô không tha thứ, cô cũng sẽ không tha thứ.

“Đại hội nhận thân” như thế Quý Kiều đã tưởng tượng hơn chục năm rồi.

Nhưng thực tế là, bố chưa từng đến tìm cô.

Đến bây giờ, Quý Kiều về cơ bản đã tiếp nhận việc “bố đã chết” rồi.

Quý Kiều buông bỏ rồi, nhưng cô cảm thấy mẹ cô thì lại không.

Nhiều năm như vậy, mẹ cô vẫn không tái hôn, lại quản thúc cô đến mức khắt khe.

Bà không chỉ không cho Quý Kiều yêu sớm, mà ngay cả có nam sinh thích cô cũng không được phép.

Từ lúc Quý Kiều học tiểu học đã nhận được rất nhiều yêu thích của các bạn nam. Mỗi lần đi chơi cùng bạn học, mẹ cô phải xác nhận ba lần là không có bạn nam thì mới cho đi.

Lên cấp ba, có nam sinh nhân lúc tan học đưa thư tình cho Quý Kiều.

Không may, chuyện này đúng lúc bị Quý Tương bắt được.

Bà xé thư tình thì không nói làm gì, lại còn ồn ào đến tận trường học, tuyên bố nếu như trường học không dạy dỗ các bạn nam hẳn hoi liền báo lên bộ giáo dục nói có người quấy rối con gái bà.

Không bao lâu, gần như cả trường đều biết, mẹ của Quý Kiều lớp 10 là người nghiêm khắc.

Ba năm cấp ba, Quý Kiều vẫn luôn là hoa khôi lớp, nhưng lại không có nam sinh nào dám theo đuổi cô. Rất nhiều bạn học đều âm thầm thảo luận sau lưng cô là mẹ cô Quý Tương có vẫn đề về tâm lý.

Cô gái đang ở thời thanh xuân vốn mẫn cảm, sau vài lần nghe các bạn thảo luận Quý Kiều xấu hổ và tức giận đến khóc.

Sau khi lên đại học, Quý Kiều thực sự có cảm giác được buông thả.

Lúc mới ở bên Thường Ninh Viễn, Quý Kiều vẫn luôn không dám nói với Quý Tương. Mãi đến lúc sắp tốt nghiệp, Quý Tương mới biết con gái mình tìm được bạn trai ở đại học, còn muốn ở lại thành phố Hối Đồng.

Lúc này Quý Tương mãnh liệt phản đối, muốn Quý Kiều chia tay rồi trở về nhà.

Quý Kiều tất nhiên không chịu. Cô giống như cái lò xo vẫn luôn bị ép xuống, một khi bật lên, sức lực kinh người.

Quý Kiều không những không chia tay, ngược lại còn kết hôn sớm, tình nguyện khổ cực ở thành phố H với Thường Ninh Viễn cũng không trở về.

Quý Tương tức giận vô cùng, suýt chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với Quý Kiều.

Mãi sau này sự nghiệp của Thường Ninh Viễn khởi sắc, đối với Quý Kiều trước sau như một, thái độ của Quý Tương mới dần buông lỏng.

Quý Kiều nhớ đến tin nhắn nhận được hôm bị tai nạn xe ấy, không biết lúc đó mẹ muốn nói với cô chuyện gì…

“Mẹ không nói với con nữa Kiều Kiều, trong cửa hàng vẫn còn rất nhiều việc. Nhớ kĩ lời mẹ nói, học tập thật tốt, trước tiên đừng nghĩ đến chuyện yêu đương.” Âm thanh của Quý Tương lần nữa chuyền ra từ điện thoại.

“Mẹ, vậy khi nào con có thể có bạn trai?” Quý Kiều nhẹ giọng hỏi.

Cô bỗng nhiên rất tò mò, tiêu chuẩn của mẹ cô rốt cuộc là gì?

Giọng điệu của Quý Tương có chút cứng ngắc: “Không phải là mẹ lo con bị lừa sao? Con là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, bị người ta dùng lời ngon tiếng ngọt hoặc là chút lợi ích liền lừa đi mất thì làm sao bây giờ?”

Bà ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Đợi con lớn hơn chút, thành thục một chút lại nói đi.”

Quý Kiều nhẹ thở dài, ngắt điện thoại.

Thật ra mẹ cô nghĩ nhiều rồi, cô sẽ không vì chút lợi ích nhỏ mà thích người khác.

Vì thứ cô thiếu không phải là tiền, mà là tình yêu.

Người ta thường nói, con gái là viên ngọc của bố mẹ.

Nhưng từ nhỏ Quý Kiều không có bố, mẹ lại bận rộn công việc nuôi dưỡng gia đình. Cô rất ít khi có được cảm giác như châu như ngọc này.

Quý Kiều cũng là từ sau khi trùng sinh mới hiểu rõ, cô đã quá mong muốn được bảo vệ trân trọng. Vì vậy mới vì Thường Ninh Viễn đối xử tốt mà cô liền dễ dàng sa ngã vào như vậy.

Cái cô muốn, là cảm giác được người khác nâng trong lòng bàn tay.

Cô là đứa trẻ đã lâu không được ăn kẹo chỉ có thể giương mắt mong chờ hâm mộ người khác, trong khoảng thời gian Thường Ninh Viễn cho cô ngon ngọt, cô liền không ngần ngại đi theo anh ta.

Nhưng đời này không thế.

Lần này, Quý Kiều muốn thử nắm quyền chủ động trong tay bản thân.Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi - Chương 17: Đêm giáng sinhMấy hôm sau vào giờ nghỉ trưa, lúc Quý Kiều lần thứ ba định mở cuốn “Tâm lí học tình yêu” thì Hàn Trân Ny bên cạnh không nhịn được phì cười.

“Quý Kiều, tớ nói cậu cũng mua sách được một khoảng thời gian rồi, rốt cuộc có hữu dụng không nha?”

Quý Kiều buồn bực lắc đầu.

Cô đọc cũng không đọc, đừng nói đến hiệu quả.

“Tớ cảm thấy những cái này có lẽ không có tác dụng gì.” Cô mím môi, kiên quyết không thừa nhận bản thân không có kiên nhẫn đọc.

Tiền Tĩnh Tĩnh cười khúc khích, “Tớ thấy cậu đừng đọc nữa, có thời gian không bằng làm mấy bộ đề. Dù sao trước mắt cũng không có ai lăm le đến Hạ Thì Lễ lớp chúng ta.”

“Tại sao?” Quý Kiều để sách lại lên bàn, nhìn Tiền Tĩnh Tĩnh.

Tiền Tĩnh Tĩnh nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có biết Vương Hạo người học cùng chúng ta không?”

“Mỹ nữ bên khoa điện lực á?” Hàn Trân Ny chen mồm nói.

Tiền Tĩnh Tĩnh gật đầu.

Bình thường đều là lớp 1 và lớp 2 khoa máy tính học chung. Nhưng các môn học lớn như tư duy triết học phải học cùng một lớp bên khoa điện lực nữa.

Trong một tuần, bọn họ cũng phải gặp lớp điện lực hai bữa.

“Cậu ấy thì sao?” Quý Kiều nói.

Cô có ấn tượng với cô gái này, là một người có dáng người cao gầy, ngũ quan rõ ràng là một mỹ nữ, ở trong lớp điện lực rất dễ nhận ra.

“Cậu ấy hình như cũng thích Hạ Thì Lễ. Hôm đó tan học tớ thấy cậu ấy đưa một bức thư, giống như thư tình.” Tiền Tĩnh Tĩnh vừa nói vừa nhìn ánh mắt Quý Kiều.

“Sau đó thì sao?” Quý Kiều nghĩ nghĩ, “Cậu ấy(Htl) nhận xong nói cảm ơn sao?”

Người giống như Hạ Thì Lễ, chắc chắn sẽ không để con gái khó xử trước mặt mọi người, cho dù anh có thích người ta hay không.

Tiền Tĩnh Tĩnh gật đầu: “Sao cậu biết?”

Quý Kiều cười khẽ.

Bởi vì cô đã hoàn toàn trải nghiệm được sự lịch sự của anh mỗi khi tiếp xúc.

“Nhưng mà chắc chắn cậu ấy từ chối rồi.” Tiền Tĩnh Tĩnh nhỏ giọng bổ sung, “Là tớ nghe lén tụi con gái khoa điện lực nói chuyện phiếm. Bọn họ nói trước mắt Hạ Thì Lễ không có ý định có bạn gái.”

Hàn Trân Ny vỗ tay “bốp bốp” hai tiếng.

“Được nha Tiền Tĩnh Tĩnh, cái này mà cậu cũng nghe ngóng được.”

“Tất nhiên!” Tĩnh Tĩnh đắc ý cong môi, lại không nhịn được cảm thán, “Người như Hạ Thì Lễ, ngay cả từ chối người khác cũng dịu dàng, sẽ không để con gái cảm thấy lúng túng rơi vào tình huống xấu hổ đi?”

Quý Kiều khẽ “ừm” một tiếng, biểu thị đồng ý.

Có lẽ là vì điểm này mà cô mới dám không kiêng nể gì mà trêu anh.

Thực ra Quý Kiều hiểu hơn ai khác Hạ Thì Lễ khó theo đuổi như thế nào. Dù sao theo như quỹ đạo của đời trước, ở đại học anh vẫn luôn không có bạn gái.

Nghĩ đến điểm này, cô liền thở dài, gập sách lại, vất sang một bên.

“Thôi, làm đề làm đề!” Quý Kiều mở sách tiếng anh cấp 4 ra, nhìn về phía hai người bạn cùng phòng, “Mai đi thư viện không?”

Kiếm đàn ông làm gì? Vẫn là học hành đi.

Chưa đến một tháng nữa là phải thi cấp 4 rồi, cô vẫn phải làm đề đây.

Khoảng thời gian sau đó, Quý Kiều tiến vào giai đoạn điên cuồng làm đề.

Tốc độ làm đề của cô gần như là hai ngày một đề, đề của mấy năm gần đây cô đều làm một lần.

Làm nhiều đề rồi, xúc cảm và ngữ cảm đều thuận hơn nhiều.

Cuộc thi cấp 4 tháng 12, Quý Kiều thi xong cảm thấy rất hài lòng. Nếu như không có sai xót gì, lấy được điểm xuất sắc cũng không là vấn đề.

Giải quyết xong một vấn đề lớn, Quý Kiều vô cùng vui vẻ.

Cô cùng mấy người bạn cùng phòng thương lượng nhân lúc trước cuối kì cùng đi chơi một chuyến.

Tĩnh Tĩnh với Trân Ny đều không có ý kiến gì, còn Hà Hội vẫn từ chối như trong dự kiến.

“Gần đây không có ngày gì đặc biệt nhở.” Tĩnh Tĩnh giở lịch, “Không thì đêm Giáng sinh chúng ta đi chơi nhỉ? Nghe nói trong thành phố có bắn pháo hoa đấy.”

Hàn Trân Ny nhìn về phía Quý Kiều: “Tớ thế nào cũng được, xem Quý Kiều có hẹn hay không đã.”

Quý Kiều ngừng một lúc, hình bóng Hạ Thì Lễ hiện lên trong đầu.

Cô nhìn Trân Ny, lại nhìn Tĩnh Tĩnh.

Hai người đều nhìn cô với ánh mắt mong chờ.

“Đi đi đi!” Quý Kiều thỏa hiệp vẫy tay.

Trước tiên đừng quan tâm đến đàn ông nữa, đêm Giáng sinh thành girl`s day đi!

“Yay!” Tĩnh Tĩnh hô lên một tiếng, vui vẻ đi lên kế hoạch.Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi - Chương 17: Đêm giáng sinhHôm Giáng sinh, ba cô gái vẫn luôn chơi ở ngoài đến 10 giờ mới về.

Lúc về đến ký túc xá, bọn họ không tránh khỏi bị dì quản lí ký túc xá nói vài câu.

Tiền Tĩnh Tĩnh lập tức lôi túi hạt dẻ rang vẫn nóng hôi hổi ở trong túi ra, đưa cho dì quản lí.

“Dì à, bọn con biết sai rồi. Đây là hạt dẻ bọn con mua trong thành phố, ngọt cực! Dì thử đi.”

“Ay yo, bọn dì đánh răng chuẩn bị đi ngủ rồi.” Dì quản lí vẫn liên tục lảm nhảm.

“Ngày mai ăn, ngày mai ăn!” Tiền Tĩnh Tĩnh vừa nói vừa đẩy hai người kia chuồn đi.

Ba người vẫn luôn nhịn cười cho đến tầng ba, đến trước cửa phòng mới dám cười ra tiếng.

“Dì thật sự là rất thích ăn hạt dẻ nướng đấy! Đàn chị đúng là không lừa chúng ta!”

“Ha ha ha, đúng thật! Dì ấy nhìn thấy hạt dẻ ánh mắt liền thay đổi, cũng không nói chúng ta nữa.”

“Lần sau đi về muộn lại làm như vậy đi!”

Thành công thoát khỏi sự khiển trách của dì quản lí, mấy người cười nói vui vẻ đi vào phòng.

Hà Hội đang nằm trên gường thấy ba người họ trở về, bỗng nhiên bật dậy nói: “Xem ra mấy cậu vẫn chưa biết.”

“Biết cái gì?” Hàn Trân Ny ngơ ngác.

Hà Hội nhìn khuôn mặt tràn đầy vui vẻ của Quý Kiều, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác sảng khoái.

“Là Hạ Thì Lễ nha, tối nay mọi người trong khoa đều điên cuồng truyền cho nhau nghe đi?”

“Hạ Thì Lễ làm sao?” Trong lòng Quý Kiều cả kinh.

Môi Hà Hội nhếch lên, để lộ ra nụ cười có chút kì lạ.

Quý Kiều chau mày, lúc đang muốn gọi điện thì Tiền Tĩnh Tĩnh đã rút điện thoại ra từ sớm kinh ngạc hô lên.

“Hạ Thì Lễ có con?” Cậu ấy không thể tưởng tượng được mà nói.

“Làm sao có thể?!” Quý Kiều liền phủ nhận.

“Tớ cũng cảm thấy không thể nào.” Tiền Tĩnh Tĩnh lắc đầu, đưa điện thoại đến trước mặt mấy người, “Nhưng các cậu xem.”

Điện thoại hiển thị một bài đăng trên trang diễn đàn trường

—— “Nam thần khoa máy tính chưa kết hôn mà đã có con?”

Trên đầu bài viết là một bức ảnh chụp màn hình, bên trong gồm một bức ảnh và chú thích.

Bức ảnh chụp không rõ lắm, nhưng bộ dáng thanh lãnh anh tuấn của Hạ Thì Lễ vẫn có thể phân biệt rõ ràng.

Trong ảnh Hạ Thì Lễ đứng cùng với một người phụ nữ xinh đẹp, một tay Hạ Thì Lễ thân mật để trên vai người phụ nữ, một tay xách nôi em bé, trong nôi là bé con sơ sinh.

Dưới ảnh chú thích viết: “Hình ảnh cặp vợ chồng trẻ dùng nôi đón con ra viện.”

Cái này rõ ràng là rất hợp với bức ảnh, nhưng đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là bốn chữ “cặp vợ chồng trẻ”.

Bài đăng này vừa xuất hiện trên diễn đàn liền nhanh chóng trở nên hot, nhiệt độ hồi lâu cũng không hạ.

“Cặp vợ chồng trẻ? Hạ Thì Lễ vẫn chưa đến tuổi kết hôn pháp luật quy định đi?”

“Chắc chắn là chơi bời không cẩn thận để xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Kẻ có tiền sao sẽ để ý cái này?”

“Cmn! Tôi nói sao cậu ta vẫn luôn xin nghỉ phép, hóa ra là làm ra mạng người rồi!”

“Có thể là bạn bè hoặc người thân hay không? Cậu ấy không giống như loại người đó.”

“Chẳng lẽ người viết bài không điều tra sao? Chắc chắn là đã thu nhập tin tức rồi!”

Mỗi người bình luận một khác, không ngừng cãi nhau.

Quý Kiều xem đi xem lại bài viết, trả điện thoại lại cho Tĩnh Tĩnh.

“Không thể nào.” Cô lắc đầu, “Hạ Thì Lễ không thể nào chưa kết hôn mà đã sinh con.”

Một người nói với cô “nụ hôn của con gái rất trân quý” là sao có thể làm chuyện khiến con gái chưa kết hôn mà đã mang thai chứ?

Anh dịu dàng, lịch sự lại có giáo dưỡng, là nam thần rộng lượng ôn hòa mà. Sao lại có thể bị người khác nói như vậy? Cứ cho là sau này cô không ở bên anh đi chăng nữa, Quý Kiều cũng không cho phép có người bôi nhọ anh!

“Có thể nào là anh em không?” Tiền Tĩnh Tĩnh nhỏ giọng nói, “Chẳng qua cô gái này cũng trẻ thật, không giống mẹ của Hạ Thì Lễ.”

Quý Kiều lắc đầu: “Cậu ấy là con một.”

Quý Kiều nhớ rất rõ, đời trước lúc Hạ Thì Lễ ra đi, mọi người trong nhóm tiếc nuối rất lâu. Vì nhà Hạ chỉ có một người con trai, đứa con ưu tú như vậy đã ra đi, bố mẹ chắc hẳn rất đau lòng.

“Vậy…”Tiền Tĩnh Tĩnh nhìn hai người trong ảnh thân mật với nhau, nhất thời không nghĩ được gì.

Nhân lúc vẫn còn một tiếng trước khi đến giờ tắt đèn, Quý Kiều đăng nhập vào tài khoản diễn đàn của mình, trực tiếp nhắn tin cho người đăng bắt người đó nói tên và ngày đăng báo.

Cô không quan tâm, nhất định là người đăng viết sai rồi.

Ngày giáng sinh thứ hai là thứ sáu.

Quý Kiều không ngủ ngon, dậy sớm cầm quà đi đến lớp học trước.

Hạ Thì Lễ không phải là người sẽ chen chúc đến muộn, anh có thói quen đến lớp sớm một chút.

Hôm nay cũng giống vậy, Quý Kiều ngồi trong lớp đợi không bao lâu đã thấy bóng dáng Hạ Thì Lễ và Diêu Húc ngoài hành lang.

Quý Kiều cầm quà đi ra cửa, đứng chặn trước mặt hai người.

“Hạ Thì Lễ.” Quý Kiều gọi anh, hai tay để sau lưng quan sát biểu cảm khuôn mặt anh.

Hạ Thì Lễ nhìn lên, dường như không bị ảnh hưởng gì, vẫn bộ dạng bình tĩnh* như vậy.

*Gốc云淡风轻: vân đạm phong khinh : loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành:

Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên,

Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên.

hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.(tudienso)

Nhìn thấy cô cũng vẫn như bình thường cười nhẹ chào hỏi.

Diêu Húc vội vàng nói chen vào: “Quý Kiều, không phải cậu thấy bài đăng kia nên đến chất vẫn anh Hạ đấy chứ? Tôi có thể nói cho cậu…”

“Tôi tin cậu.” Quý Kiều ngắt lời Diêu Húc, chăm chăm nhìn vào Hạ Thì Lễ, giọng điệu kiên định.

Trên mặt Hạ Thì Lễ hiện lên chút kinh ngạc.

Diêu Húc nhìn hai người, vẫy vẫy tay biết điều rời đi.

Nhất thời hành lang còn có hai người.

Ánh mặt trời sớm đông yếu ớt dịu nhẹ, Hạ Thì Lễ đứng chắn trước ánh dương, đôi đồng tử bị nắng rọi vào trở thành màu nâu nhạt.

Khóe môi anh khẽ động, nhẹ giọng hỏi lại: “Tin tưởng tôi sao?”

Không hỏi anh bé con đó là ai sao?

“Ừm!” Quý Kiều gật đầu, cong môi cười, “Tin tưởng cậu.”

Nói xong, cô đưa món quà giấu đằng sau lưng cho Hạ Thì Lễ.

“Cái này cho cậu, coi như là quà an ủi đi.”

Anh đã tặng cô quà xin lỗi, cô cũng tặng một món quà an ủi, bánh ít đi bánh quy lại.

Hạ Thì Lễ đơ người, cúi đầu đưa tay nhận lấy món quà.

Còn chưa kịp nói cảm ơn, âm thanh cô gái mang ý cười lại chuyền đến lần nữa.

“Hạ Thì Lễ.”

Hạ Thì Lễ ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt đôi mắt to tròn của cô, biểu cảm vừa trong sáng lại vừa ranh mãnh. Cô cong cong môi, giọng nói leng keng trong suốt như dòng suối: “Cậu có cần một cái ôm an ủi hay không?”