Chương 51.2

Khi Châu Giang Hành đang thỏa sức suy nghĩ về tương lai của cả hai, không biết từ khi nào mà Đường Uông đã thò tay vào áo anh, bàn tay lành lạnh dứt khoát đặt lên cơ bụng Châu Giang Hành. Châu Giang Hành sờ một cái, cậu cũng nhúc nhích một lần.

“...”

“Đường Đường, em đang làm gì đấy?”

“Có qua có lại mà anh.” Đường Uông hèn hạ lí nhí, thật ra cậu muốn sờ Châu Giang Hành từ lâu lắm rồi nhưng lại ngại không dám, lúc này mới nảy ý mời mọc anh sờ bụng mình, nếu làm như thế Đường Uông mới có cơ hội sờ cơ bụng Châu Giang Hành mà không tồn tại bất cứ chướng ngại tâm lý nào rồi.

“Đường Đường, em có nhớ lúc ăn sáng anh nói gì với em không?” Châu Giang Hành bỏ tay ra khỏi bụng Đường Uông, nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay đang làm loạn của người nào đó.

Đường Uông bắt đầu suy ngẫm, lúc ăn cơm sáng họ nói với nhau rất nhiều, không biết Châu Giang Hành nhắc đến chuyện nào?

“Đường Đường, anh muốn tắm nước lạnh rồi.”

“Em giúp anh được không?”

Cuối cùng Đường Uông cũng đánh hơi được mùi nguy hiểm, cậu lập tức rụt tay về nhưng lại bị Châu Giang Hành siết chặt cổ tay, giống như thể cảnh cáo cậu đây là hậu quả do chính mình tự chuốc lấy.

Cậu cảm nhận được bàn tay của mình lần mò cơ bụng Châu Giang Hành rồi dần dần di chuyển xuống dưới…

Ngày hôm sau, Đường Uông bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cậu chớp mắt nhìn bàn tay bên gối, mặt mũi lập tức đỏ lựng không có cách nào hạ nhiệt.

Dù đã qua một đêm, nhưng dường như cậu vẫn còn cảm nhận được xúc cảm và sự nhớp dính còn lưu lại trên tay.

Cậu lười nhác nằm trên giường, hồi tưởng từng tiếng thở dốc nặng nề của Châu Giang Hành quanh quẩn bên tai, cuối cùng hai người cùng giúp nhau một lần, cảm giác cũng không đến nỗi nào.

Đường Uông mở điện thoại ra xem giờ, nam thần hiện lên màn hình khóa khi so sánh với Châu Giang Hành lại trở nên ảm đạm nhạt nhòa, Đường Uông rất muốn đổi màn hình khóa của mình thành ảnh của Châu Giang Hành.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Đường Uông bước ra khỏi phòng ngủ. Hôm nay ba lớn được nghỉ nên Đường Uông phải rón rén vòng qua phòng chú rồi trốn vào ban công. Cậu giơ điện thoại hướng thẳng về bóng người đang ở trong bếp, tìm một góc nghiêng hoàn hảo nhất rồi chụp liên tục 5 bức ảnh.

Áo anh mặc hôm nay hơi rộng cổ, theo từng động tác di chuyển của cơ thể, đường nét hoàn hảo của xương quai xanh dần lấp ló dưới cổ áo.

Đã đẹp trai thì chụp kiểu gì cũng thấy ăn ảnh, Đường Uông chụp mãi thành nghiện, đến khi nghe thấy tiếng tằng hắng giọng, cậu mới bàng hoàng phát hiện ba lớn đang cầm giỏ quần áo ra đây để giặt.

“Em dậy lúc nào thế?” Châu Giang Hành chăm chú làm bữa sáng nên không để ý Đường Uông, khi nghe tiếng Đường Bình Chiêm với cậu nói chuyện mới đưa mắt nhìn sang.

“Em mới dậy.” Đường Uông chột dạ dòm ba lớn, may mà chú không có ý định vạch trần cậu.

Đường Uông dành cả bữa sáng mà vẫn chưa chọn ra được tấm ảnh nào đẹp nhất, cậu thấy bức nào trông anh cũng đẹp trai rạng ngời, thế là quyết định sắp xếp thứ tự để thay đổi hai ngày một lần.

Lúc điện thoại Đường Uông có thông báo, Châu Giang Hành vô tình nhìn thấy ảnh chụp bản thân.

Thế là sau hôm đó, Châu Giang Hành cực kì chú trọng ngoại hình, dù có mặc đồ ngủ đi chăng nữa thì anh sẽ đứng trước gương chải chuốt tóc tai một lúc mới thôi. Vì vậy Đường Uông bị độ đẹp trai gấp bội của Châu Giang Hành hớp hồn không rời nổi mắt, đến nỗi lúc xem show giải trí, thấy Châu Giang Hành mặc u phục lảng vảng trước mặt, Đường Uông chợt có cảm giác idol trong show chẳng bằng một góc anh.

Hai người ngủ chung với nhau mỗi ngày, Đường Uông ngắm nghía gương mặt ấy mãi thì đâm ra khó nhịn, toàn đi chủ động quyến rũ Châu Giang Hành, kết quả cuối cùng nhận lại là đôi bàn tay tê mỏi. Cậu thấy cứ tiếp tục thế này không tốt, vì vậy nhân cơ hội ngàn năm - Châu Giang Hành lên công ty, cậu đã dày công chọn ra vài bức ảnh siêu đẹp của các nam thần để dán lên tường.

Đường Uông tất bật treo được nửa chừng, đột nhiên chuông cửa vang lên, cậu giật mình làm rơi luôn cả ảnh.

“Sao Châu Giang Hành về sớm thế này?” Đường Uông tựa người vào cửa nhìn lén, dì Dương mở cửa cũng là khi cậu thấy rõ mặt người đến nhà, hóa ra là trợ lý Đào Hành của anh.

Đường Uông thở phào nhẹ nhõm, lúc ra ngoài còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.

“Trợ lý Lư bận việc gia đình nên xin nghỉ, tôi tiện đường mang đồ đến thay cho anh ấy ạ.” Đào Hành vừa gặp Đường Uông là lại nhớ tới chuyện mình hủy kết bạn với đối phương, dù trong lòng rất ngại nhưng y cũng không thể hiện ra bên ngoài.

Đường Uông nhìn thấy Đào Hành cũng nhớ lại chuyện đó, cậu không hiểu tại sao mình lại bị hủy bạn bè, nhưng sợ hỏi tới sẽ làm cả hai khó xử, cậu gật đầu xong cũng không nói thêm gì với y.

Đến khi Đào Hành đi rồi, Đường Uông mới đi nghe ngóng từ phía Châu Giang Hành.