Chương 44.3

Dù Đường Uông không thích hải sản, nhưng Châu Giang Hành sợ đang trong thai kì cậu đột ngột thay đổi khẩu vị, cho nên hôm nay anh dặn dì Dương đi chợ nhớ mua thêm chút cá và tôm, không ngờ lúc này lại có "đất dụng võ".

"Trong tôm có nhiều protein rất tốt cho em, còn một ít cá ba sa ở đây nữa, anh nấu canh cà chua cá cho em nhé?" Buổi tối Đường Đường chỉ ăn nửa chén cơm, lúc sau lại nôn ra không sót thứ gì, ngày nào cũng mệt mỏi ôm cốc giữ nhiệt với giấy rút để lau nước mũi, Châu Giang Hành sao có thể không đau lòng. Anh hao hết tâm trí để làm cơm nhưng Đường Đường vẫn không hứng ăn. Bây giờ hiếm lắm cậu lại thèm, anh mong cậu ăn nhiều hơn thì mới nhanh khỏi bệnh được.

"Được!" Đường Uông thèm tới nỗi không muốn rời khỏi bếp, Châu Giang Hành làm gì cậu cũng đứng một bên xem.

Châu Giang Hành vui phơi phới, sẵn tiện lấy cơm thừa lúc tối làm cơm chiên cho Đường Uông ăn, hơn nửa tiếng sau, đèn phòng khách sáng lên, Đường Uông ngồi trước bàn cơm, vui vẻ nhâm nhi món trứng luộc và canh cá cà chua.

"Uống thêm chút canh nữa nhé?" Tầm này cũng không còn sớm nữa, Châu Giang Hành vừa tỉnh dậy đã phải bận tới bận lui, Đường Uông bèn múc cho anh một bát canh, lại thấy đối phương cầm điện thoại gõ chữ lạch cạch, thấy vậy rất tò mò.

"Giờ này mà anh nói chuyện với ai đó?" Đường Uông híp mắt muốn nhìn trộm.

"Kể ba nhỏ nghe hôm nay em có hứng ăn hơn rồi." Dụ Doãn và Đường Bình Chiêm biết dạo gần đây con trai không được khỏe nên rất lo âu, thỉnh thoảng lại bày mẹo chỉ cách cho Châu Giang Hành, hôm nay Dụ Doãn trực ca đêm, Châu Giang Hành nấu ăn xong bèn kể chuyện ăn đêm cho chú nghe.

"Hôm nay ba nhỏ không trực ca sáng ư?" Đường Uông còn nhẩm lại, rõ ràng cậu không nhớ nhầm mà.

"Là ca đêm, đổi ca đột xuất với bác sĩ Huỳnh."

Đường Uông nghe anh nói bỗng có cảm giác sai trái thế nào, dường như ba nhỏ và Châu Giang Hành rất thân quen với nhau, cứ như đã quen nhau từ rất lâu về trước vậy.

"Anh với ba nhỏ..." Đường Uông còn chưa nói xong, điện thoại của cậu đột nhiên rung lên, có tin nhắn tới.

"Ai đó?" Châu Giang Hành lăm lăm nhìn điện thoại cậu như trông thấy tình địch.

Đường Uông cũng tò mò là ai gửi tin nhắn cho mình, cậu nhấn vào xem rồi nói: "Là Lục Dịch Đình."

Hai người thường xuyên nhắn cho nhau vài tin, Đường Uông cũng từng kể chuyện giữa Từ Văn với Lục Dịch Đình cho anh nghe. Vừa nghe Đường Uông nói thế, Châu Giang Hành lập tức kéo ghế lại gần, lặng im nhìn về phía Đường Uông.

Ánh mắt đó nhìn cậu cứ như đang nhìn đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ, Đường Uông hết cách, chỉ đành đẩy điện thoại lại giữa hai người, tiện cho Châu Giang Hành xem chung.

[Lục Dịch Đình: Toi rồi...]

[Lục Dịch Đình: Đáng lý ra tôi nên nghe lời anh, đừng uống nhiều rượu mới phải.]

[Lục Dịch Đình: Rượu vào đúng là hỏng việc!]

[Đường Uông: Cậu đi bar rồi à?]

Hôm đó Lục Dịch Đình muốn đi bar, nhưng cậu chàng ngại tiếp xúc với người lạ nên không dám đi một mình, lên lịch hẹn với anh khóa trên thì người ta lại bận việc nên cuối cùng vẫn không đi được.

[Lục Dịch Đình: Tôi đi bar rồi uống say...]

[Đường Uông: Cậu không chờ đàn anh rảnh rồi đi chung à? Anh ta không đưa cậu về hả?]

[Lục Dịch Đình: Tôi với anh ấy... làm rồi...]

[Lục Dịch Đình: Bây giờ anh ấy đang ngủ bên cạnh tôi!!!]

[Lục Dịch Đình: Tôi có nên bỏ chạy không? Anh ấy mà tỉnh thì tôi chả biết đối mặt kiểu gì luôn!]

Đường Uông vừa muốn nhắn câu "Chạy ngay đi", đột nhiên sau gáy cậu lạnh toát, lúc này mới sực nhớ Châu Giang Hành đang ngồi bên cạnh xem hai người nhắn tin với nhau, nhưng đối phương chẳng nói năng câu nào làm cậu cũng quên luôn sự hiện diện của anh.

"Đường Đường định trả lời thế nào vậy?" Châu Giang Hành hỏi một cách bâng quơ, nhưng trong ánh mắt sâu không thấy đáy lại đang hồi tưởng ký ức xa xăm nào đó.

Đường Uông lặng lẽ xóa chữ "Chạy" vừa gõ, soạn lại tin nhắn một lần nữa.

[Đường Uông: Chuyện này nên nói cho ra lẽ thì vẫn hơn, quan trọng nhất là trong lòng cậu nghĩ thế nào, nhân lúc trời chưa sáng, cậu ngẫm lại xem sao.]

"Đường Đường hiểu rõ quá nhỉ." Châu Giang Hành xáp lại gần Đường Uông rồi thổi khí ấm vào tai cậu, Đường Uông muốn lùi ra sau, nhưng dường như anh đã có chuẩn bị từ trước, tay của Châu Giang Hành khoác hờ lên vai Đường Uông, tựa như đang nhắc nhở cậu chuyện gì đó.

"Bé con của em bảo bé buồn ngủ, phải đi ngủ rồi."

"..." Được thôi.

__