Trong Bộ sưu tập hầu hết là ảnh đi du lịch, còn có ảnh cả nhà chụp chung lúc ra ngoài chơi, Đường Uông xem một hồi thành thử không thoát ra được. Chưa dừng lại ở đó, cậu còn tìm được ảnh hồi cậu còn đi học nữa.
Lướt đến những bức ảnh cuối cùng, Đường Uông chợt trông thấy một gương mặt rất đỗi lạ lẫm. Thiếu niên thoạt nhìn chỉ hơn mười tuổi, bức ảnh chụp dáng cậu ngồi, cảnh nền sau lưng là phòng khám cũ kỹ, quần áo màu đen trên người dính đầy bùn đất, đến quần cũng rách tươm, dưới lớp quần bị xắn lên là đôi chân nhỏ chi chít vết thương được bôi thuốc đỏ. Thân hình cậu bé nhỏ gầy, dù rõ ràng sở hữu gương mặt bánh bao non nớt, nhưng vẫn cương quyết tỏ ra mình già đời.
Đây là ai? Đường Uông nhìn chằm chằm bức ảnh một hồi lâu, trong đầu lần lượt điểm danh những người mình quen biết, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được manh mối.
"Ba bảo con lấy điện thoại giúp ba cơ mà, sao lại ngồi nghịch điện thoại rồi?" Dụ Doãn gõ nhẹ đầu cậu, vừa thấy bức ảnh trên màn hình liền lắc đầu cười khì, "Trời ạ, đến mức này rồi sao? Con còn chưa ngắm đủ à?"
"Nếu con thích thì ba gửi cho, để con ngắm mỗi ngày luôn." Dụ Doãn lấy lại điện thoại rồi gửi bức ảnh đó cho Đường Uông.
"Đây là..." Cậu rất muốn hỏi đứa trẻ đó là ai, thế nhưng tiếng chuông cửa bỗng vang lên, Dụ Doãn lầm bầm chắc chắn là giao đồ ăn tới, chú vội vã chạy đi mở cửa, thế là Đường Uông chỉ đành xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dụ Doãn đặt món gà tiêu cay, tới giờ cơm tối, Đường Uông phải thề thốt rằng sẽ điều chỉnh lại khẩu phần ăn thì mới được chú rủ lòng từ bi cho một miếng gà. Vì buổi tối Châu Giang Hành có một cuộc họp thông qua video, cho nên hai người cũng không nán lại ngủ, vừa ăn cơm tối xong liền cùng nhau về nhà.
Mưa liên tục suốt mấy ngày hiển nhiên sẽ gây giảm nhiệt độ, mọi người không hẹn đều mặc áo khoác dày cộm vào. Lúc Châu Giang Hành làm việc thì Đường Uông ngủ không đắp chăn, gió lạnh bên ngoài lùa qua cửa sổ, Đường Uông cứ thế xuất hiện dấu hiệu cảm sốt.
Hạng mục vận động ngoài trời tạm thời bị hủy bỏ, ngày nào Đường Uông cũng ở lì trong nhà bọc kín cơ thể, đi đến đâu cũng cầm cốc nước ấm trong tay. Thai phu lại không thể uống thuốc linh tinh, chỉ còn cách uống nhiều nước và nghỉ ngơi nhiều hơn.
Không biết có phải do cảm cúm ảnh hưởng đến chất lượng ăn uống hay không, thoạt đầu Đường Uông còn lo mình không kiềm chế được khẩu phần ăn, giờ thì hay rồi, hôm nào đến giờ cơm cậu cũng mất hứng ăn, có vài món Đường Uông rất thích nhưng vừa ngửi mùi thì lại nôn mửa liên hồi.
Cứ hỏi cậu muốn ăn gì, Đường Uông nói chỉ thèm ăn cay. Nhưng ngày thường vốn đã không được ăn cay, bây giờ bị bệnh lại càng không thể ăn, nhìn bằng mắt thường cũng nhận ra Đường Uông gầy đi trông thấy.
Chiếc cằm tròn vo bắt đầu nhọn lại, xoa nắn cánh tay cũng mất đi xúc cảm mềm mịn như bông, thứ duy nhất "trưởng thành" chỉ có mỗi bụng cậu.
Đường Uông bây giờ ngủ sớm cực kì, nhưng vì nghẹt mũi nên chất lượng giấc ngủ cũng không tốt lắm, hôm nay cậu lại tỉnh dậy lúc nửa đêm.Thức ăn ăn vào lúc tối đều đã bị nôn sạch lúc đánh răng, bây giờ bụng cậu trống không, Đường Uông uống nước xong lại thấy đói, cực kì muốn ăn món trứng hấp thịt bằm.
Đêm hôm khuya khoắt thế này đương nhiên dì Dương đã về từ lâu, đèn phòng Châu Giang Hành mờ mờ chứng tỏ anh cũng đã say giấc. Nếu chỉ hấp trứng thì Đường Uông vẫn biết làm, cậu rón ra rón rén chạy vào trong bếp, đóng cửa bếp lại để ngăn cách âm thanh với bên ngoài, sau đó bắt tay vào làm bữa khuya cho bản thân.
Cậu mở tủ lạnh tìm nguyên liệu, nhưng ngay sau đó Đường Uông chỉ biết trợn mắt, trứng gà thì có nhưng không có thịt, nếu chỉ hấp trứng thì lại thiêu thiếu, cậu chủ đích vẫn muốn ăn thịt bằm cơ.
Ngay lúc Đường Uông định tìm thứ khác thay cho thịt bằm, cậu chợt nghe có tiếng gõ thủy tinh, Đường Uông ngoảnh lại quan sát, Châu Giang Hành đã đứng bên ngoài tự lúc nào.
"Em đói à?" Châu Giang Hành mở cửa phòng bếp ra, vừa lúc nhìn thấy Đường Uông đang cầm khay trứng nên hỏi.
Đường Uông gật đầu.
"Tôi muốn ăn trứng hấp thịt bằm, vốn không định làm phiền anh đâu."
"Lần sau muốn ăn gì thì gọi anh dậy là được, để em tự làm anh không yên tâm." Châu Giang Hành nói xong, đi vào phòng ngủ lấy áo khoác choàng thêm cho cậu.
"Thịt để ở ngăn kéo bên dưới." Châu Giang Hành từ trong ngăn tủ lấy thịt vừa được mua hôm nay ra chuẩn bị băm nhuyễn nấu cho cậu ăn, nhưng lúc sắp đóng cửa tủ lạnh, Đường Uông đột nhiên cản anh.
"Tôi thấy ở dưới có tôm." Tầm mắt Đường Uông nhắm thẳng vào ngăn kéo tủ lạnh, "Tự nhiên cũng muốn ăn..."