Gì đây, hắn đang trêu ghẹo anh sao?
Hay đây thật sự không phải hắn?
Tạ Thành cảnh giác muốn đứng lên nhưng lại bị người đàn ông này giữ chặt. Anh cười gượng mấy cái, nói: “Tôi không biết”.
Hắn vân vê mái tóc dài của anh, nói: “Lang Pha đã trở thành quỷ binh của Quỷ Vương trong thế giới nguyền, giống như nhiệm vụ lần trước của chúng ta sau khi Hiểu Hân và Lý Tiểu Quyên bị chúng gϊếŧ thì ngay lập tức sẽ biến thành ma quỷ đuổi bắt chúng ta, đều là do Quỷ Vương sai khiến. Người chơi trải qua nhiều nhiệm vụ có sức mạnh hơn những người chơi khác khi bị Quỷ Vương nhắm làm quỷ binh thì họ sẽ là con tướng mạnh nhất của Quỷ Vương. Điều này rất nguy hiểm với chúng ta”.
Quỷ Vương?
Tạ Thành hỏi: “Quỷ Vương là kẻ trông như thế nào vậy?”.
“Một con quỷ có hình dáng là con người đứng phía sau mọi tội lỗi ở thế giới lời nguyền, những người như cậu dễ là đối tượng bị hắn ta nhắm trúng lắm”.
Câu sau cảm thấy như hắn đang nói đùa, nếu anh dễ dàng lọt vào mắt xanh của Quỷ Vương thì từ nhiệm vụ lần trước anh đã bị gϊếŧ, trở thành quỷ binh rồi.
Ngẫm nghĩ thì lại thấy, cũng có thể hắn nói thật. Nhiệm vụ ở khu du lịch Thanh Phi có nhiều người tham gia thế nhưng kẻ chủ mưu Thanh Phi Hưng lại chọn anh trải nghiệm cuộc đời của hắn ta mà không phải người khác.
Anh có gì đặt biệt sao?
Cho đến thời điểm hiện tại, anh có một thắc mắc tại sao nữ quỷ nọ và quỷ linh nhi kia lại đeo theo hù dọa anh mà không phải ai khác?
Chẳng lẽ anh có cái gì đó cuốn hút đám ma quỷ này sao?
“Tạ Thành”. Lưu Vũ bỗng đè anh xuống sofa.
Anh giật mình vì hành động đột ngột của hắn, khẽ giãy giụa. Trong lòng sợ hai người ở đằng kia phát hiện, lại sợ hắn nhận ra tim mình đang đập trong rung động: “Anh Vũ, anh bị làm sao vậy?”.
Nhìn biểu cảm của hắn xem, rõ ràng đang rất vui vẻ có điều gì bất thường như người thường bị vong nhập đâu.
Ngón tay Lưu Vũ dịu dàng xoa bờ môi anh, dưới ánh sáng nhàn nhạt trên trần nhà bao phủ phạm vi quanh khu vực ghế sofa đáy mắt anh lóe lên ánh nước tự nhiên mà long lanh.
Hắn hôn anh.
Ấm quá.
Mọi cảm xúc trong lòng đều dồn vào đầu lưỡi, giữa nơi lạnh lẽo có được hơi ấm nhỏ nhoi từ một người truyền đến cơ thể tựa hồ khiến thế giới quanh anh nở rộ hoa lá, muốn chim bướm bay lượn trong khu vườn.
Không muốn khoảng khắc này dừng lại một chút nào.
Dù sao anh cũng là con người, cũng khao khát có được một tình yêu bình dị không sóng gió. Dù cho chính mình có trở thành kẻ thứ ba đáng bị thiên hạ quở trách, thì trái tim này vẫn sẽ theo dòng máu nóng mà hướng đến một người.
Nhưng trong lòng cảm thấy có lỗi với vợ hắn Lạc Thanh Hoa, nhưng sự tham lam này của anh không thể chấn áp được. Anh không muốn bỏ lỡ người đàn ông này, một người luôn mang đến cho anh an toàn và bình yên.
Khi đôi môi hắn sắp sửa rời đi, Tạ Thành không cho phép điều này xảy ra liền ôm cổ hắn tiếp tục quấn lấy nhau. Lưu Vũ khá bất ngờ, tay kia của hắn mò vào trong áo anh vuốt ve khắp nơi.
“Tạ Thành Thành?”.
Đang hưởng thụ, anh giật mình bừng tỉnh khỏi bùng cháy sắp diễn ra nhanh chống đẩy Lưu Vũ khỏi người mình. Nụ hôn nồng nhiệt đã bị gió lạnh tắt ngang. Anh chột dạ chỉnh lại áo ngay ngắn, ngồi thẳng.
“Tiểu Anh?”.
Bàn tay siết chặt thành quyền, gương mặt Tạ Anh u ám nhìn anh. Như ảo giác anh nhìn thấy dưới đáy mắt cậu phát ra tia sáng nhỏ đỏ rực tựa lửa nóng của cơn thịnh nộ.
Chưa kịp mở miệng giải thích thì cơn gió lạnh lẽo vụt qua.
Bốp!
Rầm!
“Cái thằng già chết tiệt này! Chết đi!”.
Tạ Anh ra tay đấm Lưu Vũ dưới đất, sợi máu bay phất phới đã hiện thị trong đôi mắt Tạ Thành. Lưu Vũ không phản kháng, nằm xải tay để mặc cậu đánh.
Hắn nhếch mép: “Cậu tiêu rồi”.
Tạ Anh nghiến răng vung mạnh tay.
Răng rắc!
Nghe như âm thanh của xương gãy.
Gãy mũi?!
Tạ Thành đen mặt, đẩy Tạ Anh ra: “Cái thằng điên này! Làm cái quái gì vậy hả?!”.
Anh ôm lấy Lưu Vũ, bàn tay run run của anh chạm vào từng chỗ bầm dập trên gương mặt hắn. Trông hắn rất đau đớn, chiếc mũi cao thẳng đã bị xiêu vẹo. Tạ Thành hoảng hốt: “Anh Vũ… Tôi, tôi xin lỗi!”.
Tạ Anh không chút nương tay, đã phá hủy dung mạo điển trai của hắn!
“Cậu không có lỗi gì đâu…”.
Tạ Anh kéo anh ra khỏi hắn: “Tạ Thành Thành anh mau tránh xa hắn ta! Tên khốn này đang giả vờ! Hắn…”.
Chát!
Tạ Thành tát cậu bạt tay, âm thanh chua chát.
Tạ Anh sửng sốt đơ người, mắt mở to chòng chọc nhìn anh như khó thể tin anh vậy mà lại vì người đàn ông này mà đánh cậu.
“Anh…”.
Tạ Thành đang kìm nén cơn hỏa bên trong mình, nhưng vì cậu mà anh muốn bùng phát: “Mày thấy anh mày chiều mày quá nên mày muốn làm gì thì làm sao hả?! Mày có biết cái hành động vừa nãy của mày chính là vô lý ấu trĩ không? Mày nổi điên nổi khùng gì mà lại đánh anh Vũ?!”.
Cơn nhói quặn lập tức ập đến trái tim, linh hồn Mặc Quang bên trong Tạ Anh cắn răng. Ánh mắt buồn bã ánh lên tia nước chứa đựng rất nhiều điều muốn nói. Tình cảm cậu đối với anh không đơn thuần là tình cảm em trai đối với anh trai. Mà chính là tình yêu của người yêu. Cậu là Mặc Quang đem tấm chân tình yêu anh. Nhưng chỉ là linh hồn người âm không thể ở cạnh người mình thương là người dương, cho dù thế thì cậu vẫn hết mực yêu anh, chỉ là cố chấp trong âm thầm.
Cảnh tượng anh và hắn âu yếm trao nhau nụ hôn vừa nãy đã làm tổn thương đến cậu, tức giận nên cậu đã không kìm chế được con sói hung tàn bên trong liền đánh cho kẻ thứ ba đã chen chân vào cậu và anh một bài học.
Nhận lại chính là bạt tay đầy căm phẫn của anh.
Tạ Anh cúi đầu, nơi ánh sáng không chiếu đến cậu mím môi, một giọt pha lê lấp lánh khẽ trượt dài bên má.
Rầm!
Cậu chạy ra ngoài nhà, đóng sầm cửa lại.
“Cái thằng này, tao cho mày đi hả?!”.
“Tạ Thành, mặc kệ cậu ta đi, trẻ con ở tuổi dậy thì nên tính cách thất thường. Một mình cậu ta sẽ tự ngẫm nghĩ được những cái sai của mình”. Lưu Vũ gượng dậy nắm lấy tay anh.
Tạ Thành vội đỡ lấy hắn, ngồi xuống ghế anh lấy hộp cứu thương ra sơ cứu cho hắn.
Anh chặt lưỡi, cảm thấy mình có lỗi thay vì Tạ Anh: “Gương mặt đẹp này của anh lại bị thằng nhóc vô tri đó làm ra nông nổi này”.
Lưu Vũ bắt lấy bàn tay anh đang đưa bông gòn giậm thuốc, hắn tự bẻ lại mũi chính mình cho thẳng như ban đầu. Tạ Thành hốt hoảng nắm tay hắn, nhanh chống đắp thuốc lên vết thương.
Anh lo lắng: “Anh đừng làm vậy, bị nhiễm trùng mất”.
Hắn dùng những gì có thể chữa thương mà tự thực hiện, thản nhiên nói chẳng giống một bệnh nhân vừa bị đập nát mặt: “Tôi là bác sĩ, chữa thương cho dân được thì đương nhiên phải tự chữa được cho mình rồi”.
Vết bầm tím trên gương mặt dần được khôi phục, chiếc mũi dựng lại theo hình dáng vốn có. Tất cả trở về ban đầu như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Hạ Hàn bên này bỗng sợ hãi nam nhân mình từng yêu, đây lần đầu tiên cậu ta chứng kiến cảnh Tạ Thành tức giận. Một thầy Tạ luôn hiền lành đến mức có thể dễ dàng bị bắt nạt, đột nhiên bây giờ trở nên giận dữ mà ra tay với em trai như vậy.
Nhưng có một chuyện Hạ Hàn cảm thấy tội nghiệp Tạ Anh, khi nãy lúc Tạ Anh vung nắm đấm liền tục cậu ta nhìn thấy biểu cảm của Lưu Vũ vô cùng đắc ý tựa hồ nắm chắc phần thắng. Không hề biểu lộ rằng một nạn nhân đang bị đánh đau.
Mà kỳ lạ hơn chính là Lưu Vũ dễ dàng bị đánh như vậy sao?
“Đêm thâu vắng lặng người trông ai về, đứa con hứa trong lời thề, chờ ngày hoa nắng mai hồng kết hôn…”.
Bỗng nhiên có tiếng ai đó hát văng vẳng khắp căn nhà, không nghe ra rõ giọng nữ nhân hay là nam nhân.
Cộp, cộp, cộp.
Tiếng bước chân trên cầu thang bước xuống một cách từ tốn.
Hạ Hàn xanh mặt khi thấy giữa cầu thang có một cái bóng đen, cậu ta nhanh chống chạy ra sau lưng Tạ Thành.
Đèn mờ trên đỉnh đầu ba người chớp nháy, chợt tắt nguội.
Một bàn tay nắm lấy vai Hạ Hàn.
“Á!”. Cậu ta hét lên.
“Là tôi…”. Hoài Nghi loạng choạng tỉnh lại liền bắt lấy vai Hạ Hàn mà đứng cho vững.
“Anh Nghi tỉnh lại rồi sao?”. Tạ Thành bật đèn pin rọi qua.
“Ừm”.
Sau khi bị nhập, Hoài Nghi trở nên xuống sắc rõ rệt, hai mắt thâm quầng tạo cảm giác mệt mỏi tựa hồ muốn đổ bệnh ngay lập tức. Nơi khóe môi khi nãy mọc răng nanh đã khiến nó rách nhẹ. Nhìn lướt qua anh ta không tưởng là con người đâu.
“Rốt cuộc nãy giờ chuyện gì xảy ra với tôi vậy?”. Anh ta đỡ đầu hỏi.
Không biết có nên nói sự thật với anh ta không, nhỡ đâu anh ta lại hoảng lên đầu óc phân tâm dễ bị ma quỷ xui khiến làm những chuyện không nên.
“Khi nãy anh bị trúng gió nên ngất”. Tạ Thành bịa chuyện nói.
Anh ta gật đầu nhưng ánh mắt không thể che giấu nghi hoặc.
“Nó đang đến kìa!”. Hạ Hàn níu lấy tay áo Tạ Thành.
Dao găm đã thủ sẵn trên tay Tạ Thành, anh hỏi vọng đến kẻ phía trước: “Ai vậy?”.
Cộp, cộp.
Nó chậm rãi đi đến, ánh sáng nhàn nhạt trong đôi mắt Lưu Vũ lóe lên. Hắn đứng chắn trước mặt Tạ Thành, bỗng chốc trong giọng nói trở nên giận dữ.
“Ngươi, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?!”.
Đèn pin trên tay Tạ Thành chớp tắt, anh cảm thấy có điềm không lành. Cái bóng đen im lặng không động gì đến bọn họ nhưng lại khiến Tạ Thành ớn lạnh mà rùng mình.
“Lưu Vũ có vẻ như hiện tại ngươi rất vui vẻ nhỉ? Hay là ngươi đã tìm lại được cô vợ bé bỏng của ngươi rồi?”.
Giọng nói âm trầm mang sắc màu địa phủ, vang dội ma mị không khỏi khiến Hạ Hàn và Hoài Nghi nhức đầu.
Lưu Vũ kích động, tia điện vàng trên bàn tay hắn ngay lập tức xông lên đánh cái bóng đen. Nó lúc ẩn lúc hiện quay vòng quanh hắn, Lưu Vũ liên tục đánh vào không khí.
Bỗng nhiên Tạ Thành thấy có gì đó lạnh sống lưng, tựa hồ có tảng băng đang áp vào anh.
Hai bên thái dương Lưu Vũ giật nảy muốn thoát khỏi lớp da, hắn quát: “Tên Quỷ Vương khốn kiếp! Cấm ngươi đυ.ng vào cậu ấy!”.
Quỷ Vương?!
Không biết từ bao giờ, cái bóng đen nọ đã đứng sau lưng anh. Nó biến cơ thể anh trở nên cứng đơ không thể nhúc nhích. Bàn tay lạnh lẽo chạm vào mặt anh, động tác nó nhẹ nhàng mà nâng mặt anh nhìn ngược lên nó.
Trong một giây phút ngắn ngủi, thời gian ngưng động lại. Lưu Vũ đang lao đến cũng phải bất động, mọi thứ xung quanh như chìm trong băng giá mà ngừng lại. Lúc này đây con tim Tạ Thành đập nhanh như thể trống đánh sắp thủng mặt trống.
Ánh sáng xanh lam mờ ảo thay thể đèn pin bỗng phát ra bao trùm phạm vi của anh và kẻ này. Gương mặt Quỷ Vương hiện thị trong đáy mắt đen láy phủ màng nước mỏng.
“Lưu Vũ…?”.
Kẻ mà Lưu Vũ gọi là Quỷ Vương có ngũ quan giống hệt hắn!
Nhưng mà, có một điểm khác biệt chính là mái tóc của kẻ này xoăn đen huyền tựa bóng tối mơ hồ sinh ra ảo giác mái tóc ấy sẽ biến thành hố đen vũ trụ mà cuốn anh vào.
“Đã đến lúc cậu nên rời xa hắn rồi”.
Rắc!
Âm thanh gì thế này?
Trước khi mất đi ý thức anh mới nhận ra rằng đầu mình đã bị bẻ gãy.
Sau đó…?
“Không! Tạ Thành!”.
Anh nghe thấy Lưu Vũ hoảng hốt hét lớn tên anh, sau đó anh nghe thấy tiếng Hạ Hàn khóc bên tai.
Sau cùng là những âm thanh loảng xoảng của thủy tinh.
Mọi thứ dần mờ ảo, chẳng còn nghe thấy gì nữa cả.
“Tạ Thành à, cậu có vẻ quên đi những thứ quan trọng nhất trong cuộc đời đối với cậu rồi nhỉ?”.
“Tạ Thành à, cậu còn nhớ vụ việc mình đã gây ra ở năm hai bốn tuổi không?”.
Hương nhang thoang thoảng thơm ngát hoa quế, mang đến cảm giác thanh tịnh bình an.
Nhưng khoảng khắc đó chỉ đến chưa đầy một cái hít thở, mùi máu tanh liền xộc thẳng vào mũi.
“Cái thằng vô dụng nhu nhược nhà mày! Làm việc gì cũng không xong! Bất tài quá thì mau cút khỏi thế giới này đi!”.
“Tạ Thành, ba mẹ phải đến Lu Hoa một thời gian, con ở nhà trông chừng em trai cẩn thận đừng để nó giao du với đám bạn xấu”.
“Tạ Thành, tao kêu mày mua bánh mì chứ không phải mua cơm sao mày lại làm sai hả?!”.
“Anh trai à, lịch trình ngày mai bốn chúng ta đi chùa trước sau đó đến biển, khu du lịch chỗ này nổi tiếng lắm cảnh đẹp tha hồ mà chụp hình”.
“Tạ Thành, em… Em có thai rồi”.
“Hả?!!”.
Hàng loạt âm thanh từng người một vang lên, người thì nhỏ nhẹ dịu dàng, người thì hung hăng quát tháo.
Nhưng giọng nữ nhân run rẩy sắp khóc của người cuối cùng vang lên cũng là lúc anh bừng tỉnh. Mở choàng mắt, đầu đau như búa bổ.
“Ư… Nhức đầu quá…”.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Cô ta là ai?
Thình thịch, thình thịch.
_________
[Lời tác giả]
Đọc khúc “Tạ Thành, em… Em có thai rồi”. Chắc nhiều bạn sốc nhỉ? Nhưng mà, liệu đó có phải là sự thật không? Hay chỉ là trò đùa của Quỷ Vương?