Chương 44: Chưa Mất Trí Nhớ

Đôi đũa gãy làm tư ném thẳng trúng bốc vào đầu chó Thanh Phi Hưng. Thanh Phi Hà ngứa mắt ứa gan khi nhìn cái bộ dáng quỷ chết ăn ngấu nghiến mất vệ sinh, vô giáo dục của anh mà tức muốn hộc máu.

Cảm thấy hối hận khi cho anh ăn cơm chung, đúng là chẳng ra cái thể thống gì cả. Con ghẻ cũng chỉ là con ghẻ, không được dạy dỗ đàng hoàng nên vứt bỏ giẫm đạp ở dưới đáy xã hội là phải.

Thanh Phi Hưng ngưng động tác liền quay qua nhìn ông mà nghiêng đầu ngơ ngác, như con chó bị chủ rầy mắng mà không biết gì cứ ngẩn ngơ ra. Bên mép cùng hai bên má dính đầy mỡ và vụn thức ăn trông anh như đứa trẻ chỉ mới hai tuổi.

Khói lửa xì xèo trên đỉnh đầu Thanh Phi Hà bốc ra, mắt thấy ông ta sắp sửa lật bàn ăn thì Thanh Phi Huy khôn ngoan nhanh chống đi qua bóp vai ông dỗ ngọt.

“Ba à, anh ấy bị bỏ đói gần một tháng trời rồi nên hôm nay được ăn uống no nê nên anh ấy ăn một bữa thỏa sức ấy mà”.

Nếu như Thanh Phi Hà tức giận liền cho người bắn chết Thanh Phi Hưng thì lớn chuyện. Không chừng khi đó anh hóa quỷ thiệt, nguyền rủa cho gia tộc Thanh Phi muôn đời muôn kiếp chịu quả báo, sống không bằng chết. Một cuộc sống địa ngục cay nghiệt.

Nghĩ đến đây Thanh Phi Huy tái mặt.

Hắn nói nhỏ với ông ta: “Ba à, bình tĩnh đi, đừng làm gì kích động tới anh ta, anh ta nổi điên là gϊếŧ hết chúng ta á!”.

Hít sâu rồi thở ra, nghe theo con trai ông ta bình tâm lại day huyệt thái dương, thở dài: “Được rồi, các con ăn đi. Ta no rồi”.

Nói rồi ông ta đứng dậy đi ra ngoài, còn Lung Nghi và Thanh Phi Huy ở lại cùng anh. Hai người bọn họ cũng chịu đựng để quan sát từng cử chỉ, hành động của anh để tiến bước tiếp tục ‘khám bệnh’.

Mỗi tuần họ sẽ đưa Thanh Phi Hưng ‘khám bệnh’ một lần, không dùng phương pháp mổ xẻ mà là khám tâm lý kết hợp đo mạch máu cùng nhịp tim. Đây rất giống khám bệnh còn gì, nếu nhịp tim đập mạnh đi kèm với triệu chứng cơ thể bị nổi hằn chằng chịt sợi gân đen chi chít như mạng nhện thì cần phải đề phòng ngay.

Thanh Phi Hưng từ khi ấy bắt đầu một cuộc sống như bao con người bình thường. Được ăn một ngày ba bữa, ngủ thoải mái trên giường êm gối ấm. Được mặc đồ đẹp, được bước ra ngoài phố đi dạo. Nhưng phải che mặt tránh để người khác hiểu lầm là đại thiếu gia Thanh Phi Huy, bởi anh sẽ làm ra những chuyện quái gở nếu để lộ gương mặt người ta sẽ đánh giá mất hết thể diện gia tộc mất.

Lúc anh sinh ra, gia đình đã ngụy tạo tin giả một đứa con sinh đôi đã tử vong trong bụng mẹ, chỉ còn lại một đứa vẫn giữ mạng sống. Từ lúc đó, sự tồn tại của anh đối với thế giới bên ngoài là vô hình, chẳng ai biết đến trong nhà Thanh Phi vẫn còn có một thiếu gia tên Thanh Phi Hưng.

Hôm nay bầu trời lại âm u, mưa bắt đầu lách tách dần tầm tã. Nhớ vào những tháng này những năm trước, bầu không khí ấm áp mát mẻ, không hiểu thời tiết năm nay làm sao mà mưa day dứt kéo dài tận hai tháng mấy. Mặt trời rọi lên ánh nắng chưa đầy năm phút thì mây đen bắt đầu kéo đến nuốt chửng lấy ánh nắng cuối cùng.

Thanh Phi Hưng trong phòng ngủ ngồi bên cửa sổ, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào từng hạt mưa văng vào cửa kính. Khác với ngày thường, gương mặt anh lúc này trở nên u ám, lạnh lẽo. Tựa như con quỷ trú ngụ bên trong lén lút không có người liền lộ nguyên hình.

“Hừ”.

Anh nhếch mép dùng một ngón tay dí bẹp đầu con rết dài ngoằng to béo trên bàn, máu đen tuôn trào phút chốc nó bốc hơi để lại mảng tro bụi trên bàn.

Anh khoái trí cười lên khành khạch, thì thầm với không khí: “Chúng nó tưởng ta mất trí nhớ thật, haha, chúng nó tưởng ta sẽ dễ dàng bỏ qua những gì chúng đối đãi sao?”.

“Thế ngươi có kế hoạch gì không, Tạ Thành?”.

Một giọng nói trầm khàn đến từ hư vô vọng lại với anh.

Ánh mắt sóng biển xanh biếc bỗng trở nên sâu thẳm tựa đáy đại dương tăm tối, anh nắm lấy tro tàn bên dưới ném về phía cửa sổ, mắng: “Đm, đừng có gọi ta là Tạ Thành!”.

“Ta. Là. Thanh. Phi. Hưng!”. Anh nhấn mạnh từng câu từng chữ.

“HAHAHA! Không ngờ ngươi lại nhập vai có tâm đến thế, được được ngươi là Thanh Phi Hưng. Thế tiếp theo ngươi định làm gì?”.

Thanh Phi Hưng rủ hàng mi cong dài, trầm lặng: “…”.

Giọng nói kia lại vang lên: “Ngươi không định trả thù thằng khốn Thanh Phi Huy kia đã ch**h Tần Nhĩ yêu dấu của ngươi à? Theo ta thấy hình như đêm nào hắn cũng đến căn phòng đó chơi anh ta cho thỏa mãn nhu cầu, haha ta thấy Tần Nhĩ cũng rất hưởng thụ nha. HAHAHA!”.

Rầm!

Tơ máu hằn lên tròng mắt sắp sửa nứt ra, anh tức tối đập bàn quát nạt trong không khí: “CÚT!”.

“Có chuyện gì?!”. Hai tên bảo an canh gác ngoài cửa phòng nghe thấy động tĩnh bên trong liền xông vào.

Thanh Phi Hà vì để đảm bảo an toàn cho mọi người trong nhà đề phòng Thanh Phi Hưng đột nhiên phát điên lại gϊếŧ người, ông ta đã cho người hai tư trên hai tư giờ giám sát anh, lại tiện việc giám trình thí nghiệm.

Cơ mặt giãn ra, Thanh Phi Hưng quay người lại với bộ dạng ngốc nghếch. Anh cười ngu ngơ: “Haha, tôi lỡ đá chân vào bàn đau quá á”.

Hai gã bảo an đưa mắt nhìn nhau giây lát, không nói gì đi ra ngoài tiếp tục canh gác.

Cánh cửa đóng lại, Thanh Phi Hưng lật mặt. Anh liếc lên trần nhà: “Ngươi còn chưa cút?”.

“HAHA!”. Cái bóng đen xì đu trên đèn chùm tan biến.

Ngày mai sẽ là một ngày đặc biệt nhưng không phải đối với Thanh Phi Hưng.

Sáng sớm vừa mở mắt đã thấy trời mưa, đáng lẽ bây giờ buổi trưa nhiệt độ sẽ ấm nhưng vẫn mang sắc khí lạnh băng.

Hai chiếc ô tô chạy vào sân trước biệt thự, quản gia và người làm đã ở trước nhà chờ đợi. Thanh Phi Huy chủ động mở cửa xe nắm lấy tay một cô gái đang bước ra. Mỹ nữ với mái tóc xoăn dài đen huyền làm ngây ngất đám nam nhân, ôm lấy tay hắn đi vào nhà.

Diệp Phương- Vợ chưa cưới của Thanh Phi Huy, lớn hơn hắn hai tuổi. Cô ta du học trở về từ Sjoule, hôm nay về nước đi thăm người yêu đem theo một xe chất đầy quà cáp tặng ba chồng tương lai.

Một ngày hạnh phúc đối với hắn, ra mắt với ba xong dẫn cô ta xuống thành dạo phố, mua sắm, ăn uống. Tối đến lãng mạng ở ban công khách sạn Thanh Phi. Hắn thuê phòng chính khách sạn của gia đình mình để hẹn hò.

Phòng hắn thuê từ ban công có thể nhìn ra bãi biển xanh ngọc êm dịu, nếu có thêm ánh trăng khung cảnh đêm nay chắc chắn kỳ ảo càng say đắm nồng nhiệt hơn. Tiếc là tháng này thời tiết xấu, mây đen che mất trăng sáng.

Cách.

Hai ly rượu vang cụng vào nhau dưới ánh nến lung linh, hắn và cô ta chéo tay uống cạn ly rượu. Đêm nay thật may vì chỉ chuyển mưa chứ chưa mưa, nếu không buổi hẹn hò sẽ dang dở mất hứng. Vừa đặt ly rượu xuống bàn Thanh Phi Huy vồ dập ôm lấy Diệp Phương liền mãnh liệt ngậm lấy cánh môi đỏ mộng của cô, ra sức tráo đảo. Hai người họ đã ba năm không gặp mặt, không được gần gũi thân mật. Nhân ngày hôm nay nhất định phải giải tỏa hết nỗi nhớ nhung bấy lâu nay.

Tách đôi môi ra hắn bế cô đi vào phòng, ném trên giường tiếp tục cuộc yêu thương.

Hai người triền miên âu yếm quấn lấy nhau hoàn toàn không hề phát giác hay biết có ánh mắt sắc lạnh ở trong góc tối u ám đang âm thầm dõi theo.

Ngoài trời mưa bắt đầu nặng hạt, những hàng cây xanh trong sân vườn biệt thự đung đưa theo cơn giông bão. Tiếng gió rít lên nghe như trăm vong linh oán hận cuống cuồng bủa vây. Ánh nến nhập nhoạng chiếu lên một bóng dáng mờ ảo ướt sũng đứng trên cửa sổ đang ôm lấy con mèo đen nhỏ xíu gầy còm ốm yếu sắp sửa chết cóng. Cái bóng nhảy vào trong phòng, mở đèn.

Thanh Phi Hưng một thân mắc mưa, nước nhiễu thành vũng ra đầy sàn nhà. Đặt mèo con đen nhánh nhẹ nhàng lên trên giường, dùng khăn lông lau khô người nó rồi quấn nó trong chiếc khăn lông khô ráo khác. Anh cởi bộ đồ ướt thấm hết da thịt ra, một thân trần trụi leo lên giường ôm lấy mèo con đi ngủ.

Đến nửa đêm, mèo con đã chìm trong giấc ngủ say chỉ có riêng Thanh Phi Hưng vẫn mở mắt trao tráo chằng chọc nhìn lên trần nhà. Anh không thể nào chợp mắt được khi hình ảnh Tần Nhĩ cứ hiện lên trước mắt.

Bỗng nghiến răng khiến đầu nú chịu đựng không nổi liền chảy máu, máu rỉ ra khóe môi. Anh dùng tay quẹt ngang, bật ngồi dậy. Ánh đèn vàng hất ánh sáng đến nửa gương mặt trắng toát lạnh lùng trong bóng tối. Môi trên anh giật giật, đồng tử thu nhỏ chứa đầy tia hận thù: “Thanh Phi Huy, mày sẽ gặp quả báo thôi!”.

RẦM!

Sắp sét đánh xuống giữa biển xanh, cơn sóng phản ứng liền kịch liệt vỗ đập dồn dập vào bãi cát.

“Ư…”.

Thanh Phi Huy cả người nhễ nhại mồ hôi cắn tai Tần Nhĩ, thở hồng hộc: “A Nhĩ à, anh làm tôi vui hơn con nhỏ đó nhiều”.

Hắn mυ"ŧ tai anh dần lướt xuống cần cổ trắng ngần, cắn một cái liền in hằn dấu răng khiến Tần Nhĩ đau nhức không kiềm được mà rêи ɾỉ khóc lóc. Y càng khóc càng kí©h thí©ɧ hắn mạnh bạo thúc đẩy.

“Vẫn là chỗ này của anh sướиɠ hơn”. Hắn nhếch mép đổi tư thế, ôm y đặt lên đùi tiếp tục lắc hông y để y lên xuống theo nhịp.

“Ah… Đừng!”.

Khi nãy sau khi ân ái cùng Diệp Phương xong hắn không cảm nhận một chút vui vẻ gì, canh lúc cô ta ngủ liền âm thầm thay đồ bỏ đi tìm Tần Nhĩ.

Tần Nhĩ bị hắn giam lỏng trong cái phòng này đã một tháng mấy, cho y ăn uống đầy đủ để tối đến có sức phục vụ hắn. Ban đầu hắn bắt giam Tần Nhĩ là để chọc tức Thanh Phi Hưng, cho anh chứng kiến cảnh giao hoan của hắn và y để thỏa mãn cơn hỏa của hắn lúc ở núi U Lâm. Nhưng không hiểu tại sao lâu ngày chơi đùa với Tần Nhĩ hắn lại nảy sinh một loại cảm xúc kỳ lạ. Ham muốn y nhiều hơn, muốn y quan tâm để ý hắn liền dùng đủ cách để lấy lòng.

Nhưng tiếc là không thể đưa y đi ra ngoài thành dạo chơi, bởi hắn đang lén lút bao nuôi tên tình nhân này. Để vợ tương lai nhìn thấy sau đó mách ba thì Thanh Phi Hà sẽ đánh hắn chết rồi chôn sống y mất. Diệp Phương và hắn có hôn ước từ khi còn bé, thông gia hai họ là tri kỷ đã hứa hôn. Khi trưởng thành nhất định phải kết hôn, cho nên hắn không thể làm trái.