Chương 33: Gặp Lại Tên Khốn Lừa Cậu

Tạ Anh vung gậy tiến đến định cho cái bóng đen một gậy đi tương đột nhiên cái bóng nhảy đến ôm lấy chân cậu.

“Là tôi! Cậu Tạ, là tôi! Lương Tôn đây!”.

Nghe đến cái tên, Tạ Anh không kiềm được cơn tức giận liền hất chân, sút vào bụng anh ta.

“Mọe nó, cuối cùng cũng gặp lại tên khốn này”.

Cậu xách cổ Lương Tôn ném xuống đất, anh ta liền lăn đυ.ng đến bên chân Lưu Vũ. Hắn lườm anh ta rồi quay người ngồi xuống ghế sofa ôm tay xem kịch. Lương Tôn sợ hãi hoang mang, anh ta tự hỏi đã đắc tội gì hai người này mà thái độ cùng bộ dạng họ hiện tại chẳng khác gì quỷ sắp sửa cắn chết anh ta.

Tạ Anh hung hăng nắm cổ áo anh ta: “Đm Lương Tôn! Ngươi đẩy ta vào chỗ chết còn ngươi trốn ở đây yên ắng quá nhỉ?”.

Anh ta run rẩy, mắt kính trượt qua sống mũi sắp rớt ra khỏi mặt. Giống như khi chó con trực diện đối mặt với đại lang khổng lồ mà ẳng không thành tiếng vì sợ hãi: “Tôi… Tôi… Đã làm gì cậu đâu? Ở cái hành lang đó tôi đã bất tỉnh, sau khi tỉnh dậy liền thấy mình đã ở đây”.

“Đm tên khốn dốc láo này! Tôi và anh bị không gian đưa đến cái đường hầm đó, anh thế mà khóa cửa nhốt tôi với con quái vật chung chỗ rồi bỏ trốn một mình! Đm! Không những vậy còn cầm cái hộp tôi vừa tìm được đi luôn!”.

Cậu sắp sửa không khống chế được rồi, ánh lửa đỏ quỷ mị trong ánh mắt cậu lóe sáng rực, liền dọa cho Lương Tôn phát khóc. Khiến anh ta muốn són ra quần tại chỗ, những con quỷ ở đây không đáng sợ bằng Tạ Anh!

“Cậu Tạ… Cậu nói gì tôi chả hiểu, tôi không hề cùng cậu đi đến đường hầm gì đó, còn cả đồ của cậu tôi không hề lấy… Híc tôi thề luôn!”.

“Có thể kẻ đi theo cậu suốt quãng đường đó là quỷ không phải cậu ta”. Lưu Vũ quăng điếu thuốc xuống đất, giẫm mồi dập lửa.

“Thiệt không?”.

Lương Tôn gật đầu lia lịa: “Hic chắc là thiệt á!”.

“Chắc là thiệt này!”. Tạ Anh lại một lần nữa ném anh ta xuống đất, đá anh ta mấy phát cho đỡ nóng.

Bộ dạng anh ta hèn hạ, bị đá đến bò không nổi liền lếch lại ôm chân Lưu Vũ: “Hic, anh Lưu à, anh mau làm gì thằng nhóc này đi!”.

Lưu Vũ thở dài chống cằm, buồn chán nhìn Tạ Anh: “Tưởng cậu có thể cảm nhận được, nhưng thật thất vọng, cậu lúc đó lại không có phòng bị”.

Tạ Anh lườm hắn: “Ngay từ đầu chú đã biết? Thế tại sao không nói”.

Lưu Vũ nhún vai, lắc đầu.

Cũng là tại cái thằng già này không!

Thầm mắng hắn vài câu rồi túm vai Lương Tôn hỏi cho rõ ràng: “Thế lúc đó anh có thấy thứ đã khiến anh bất tỉnh không?!”.

Lương Tôn đẩy mắt kính, không dám nhìn cậu: “Lúc đó tôi thấy hai người cũng đang tập trung tìm manh mối cho nên tôi cũng mò tìm để tránh lãng phí thời gian của chúng ta, tôi đến gần cuối hành lang thì nghe có tiếng ai đó gọi tên tôi phía trước”.

“Lúc đó tôi như bị bỏ thuốc cho mơ màng không tự chủ liền bước theo tiếng gọi, cuối cùng thì… Khi tỉnh dậy thì thấy ở đây, như không có chuyện gì xảy ra”.

Vậy là kẻ lúc trước đi cùng cậu là do một con quỷ hóa thành, nó đã lừa cậu rồi cướp đi đổ vật manh mối. Cái hộp đó đặc biệt hơn bao giờ hết bởi xung quanh chiếc hộp tỏa ra một luồng khí quỷ dị, khi đó Tạ Anh cảm nhận được thứ bên trong không hề tầm thường.

Nếu mà gặp lại con quỷ đó cậu sẽ cho nó một trận hồn xiêu phách tán, hóa thành tro bụi ngay tại chỗ.

Lưu Vũ bỗng hỏi: “Cậu còn nhớ đường hầm khi đó trông thế nào không?”.

Khi ấy Tạ Anh rơi xuống chiều không gian được xác nhận là đường hầm. Xung quanh dơ bẩn, có vài vết máu dính đầy tường, đầy sàn. Mùi máu tanh rình, nếu người bình thường lỡ ngửi không chừng sẽ lăn ra xỉu. Nơi này thoạt nhìn chính là lối đi vào các phòng thí nghiệm, nhưng tiếc các cửa phòng bị khóa. Nên không vào được bên trong, có thể những căn phòng thí nghiệm sẽ có nhiều manh mối.

Lương Tôn vốn nhát gan, nhất là những khi đến mấy chỗ kinh dị này anh ta thường sợ sệt mà nấp sau lưng cậu. Nhưng lúc đó lại đi bên cạnh ngang hàng cùng cậu, anh ta điềm tĩnh im re bước đi một cách hiên ngang như thể chính anh ta đang dẫn con mồi là Tạ Anh vào đường chết.

Bất thường cùng đáng nghi bốc ra.

Đúng như suy nghĩ, sau khi tìm được chiếc hộp gỗ trong một buồng giam thì một con quái vật khổng lồ gớm ghiếc tầm bốn mét xuất hiện đuổi theo hai người.

Lương Tôn lúc đó âm thầm cười gian ác, không biết lấy đâu ra sức mạnh, một luồng khí đen to lớn từ bàn tay anh ta đẩy ập Tạ Anh khiến cậu ngã ra đằng sau. Chiếc hộp văng vào tay anh ta, sau đó có lối thoát khỏi đường hầm hiện ra đằng trước, anh ta lướt nhanh như gió liền đi ra khóa cửa nhốt cậu cùng con quái vật.

Cái tên khốn nạn ‘Lương Tôn’ đó tưởng như vậy là dễ dàng gϊếŧ cậu?

Tạ Anh nhắm mắt ôm tay đứng trước cửa thoát, con quái vật hung tợn lao đến gầm gừ há to cái mồm đầy răng nhọn chuẩn bị nhai cậu.

Một con quỷ khổng lồ trong suốt ánh đỏ, quanh thân được hồng hỏa bao bọc. Tạ Anh chấp tay, trong miệng lẩm bẩm gì đó. Trong nháy mắt.

Phập!

Con quỷ hồng hỏa của cậu nhai nát đầu con quái vật kia một cách nhẹ nhàng khiến con quái vật không tí đau đơn nào mà ngã xuống. Con quỷ hồng hỏa lui ra sau lưng cậu, con quái vật đã chết bây giờ không còn gì nguy hiểm. Con quỷ hồng hỏa liền bị cậu thu hồi, hồn nó chui vào lòng bàn tay cậu rồi biến mất.

Ngay lúc đó tại nơi này lại bị không gian màu đen không lối thoát bao trùm.

“Chuyện là thế đó, tôi không rõ đường hầm đó trông như thế nào”. Cậu kể nhưng không nói ra quy trình mình gϊếŧ con quái vật cho hai người nghe.

Bỗng nhớ ra gì đó, cậu hỏi Lưu Vũ: “Này ông chú, ở cái biệt thự phía sau cánh rừng giữa cái sân ngay đài phun nước, chú từng nói có đường hầm bí mật bên dưới đúng không?”.

Lưu Vũ gật đầu như không gật đầu, bởi cử động quá nhẹ bẫng. Hắn tiếp tục nghe cậu nói.

Tạ Anh: “Tôi đang hoài nghi liệu cái đường hầm khi đó và cái đường hầm bí mật chú nói liệu có liên quan?”.

Nhưng mà không thể nào mà phòng thí nghiệm lại ở bên dưới biệt thự nhà ở của người ta.

Không lẽ ông chủ Thanh Phi Huy từng làm thí nghiệm thứ gì nên mới xây nơi thí nghiệm dưới nhà?

Lưu Vũ: “Cậu nghĩ xem liên quan không? Lấy cái bản đồ đó của cậu ra mà xem”.

Bản đồ vẽ loằng ngoằng được trải trên bàn, ba người tụ lại xem.

Lương Tôn bành to đôi mắt để nhìn kỹ từng đường nét, bỗng thốt: “Bản đồ này không chỉ vẽ sơ đồ biệt thự đâu, còn vẽ sơ đồ khách sạn Thanh Phi nữa!”.

Lương Tôn này bộ dạng trông ngu xuẩn thế mà phân biệt được từng khu vực trên sơ đồ rối nùi. Trong khi lúc đó Tạ Thành nhìn biết bao lâu mới phân biệt được duy nhất một căn phòng.

Tạ Anh hừ một tiếng: “Sao anh vừa nhìn vào đã biết? Chẳng lẽ anh lại do quỷ hóa thành sao?”.

Lương Tôn cảm nhận có ánh lửa đỏ đang ghim bên thái dương mình, anh ta không dám quay qua nhìn cậu. Hít sâu rồi thở mạnh. Cố bình tĩnh: “Quỷ gì chứ, đương nhiên tôi biết rồi, tôi là nhà khoa học ở ngoài đời đấy”.

“Thật sao?”. Tạ Anh nghi hoặc.

“Nếu là nhà khoa học vậy tại sao mấy con quái vật đó anh cũng sợ? Chẳng phải nhà khoa học toàn thí nghiệm những thứ kinh khủng không sao?”. Cậu nheo mắt dò hỏi.

Lương Tôn đẩy mắt kính lau mồ hôi lạnh: “Quái vật ai mà chẳng sợ chứ? Chúng kinh tởm nhìn chẳng thiện cảm tí nào”.

“Còn thí nghiệm thứ kinh khủng gì đó chúng tôi…”. Anh ta tựa như kiêng dè gì đó liền ngập ngừng, sau đó nói:

“Chúng tôi hoàn toàn không có thí nghiệm kiểu quái vật đại loại như vậy”.

PHỊCH!

Đột nhiên có thứ gì đó rơi từ lan can trên lầu xuống đất, lăn lóc ra giữa sảnh. Ánh đèn pin chiếu qua.

“AAA!”. Lương Tôn la toáng lên.

Một cái đầu người đã bị cạo đầu, tóc tai lỏm chỏm. Một mảnh thịt trên đầu bị róc một lõm rộng khiến máu tuôn ra không ngừng.

“Hiểu Hân?”. Tạ Anh cau mày cầm cái đầu lên không chút ghê tay.

Nữa khuôn mặt cô ta đang bị giải phẫu dang dở, thịt tươi lồi ra. Những kim ghim nhỏ vẫn dán chặt chằng trên da thịt. Nét mặt kinh hoàng trước khi chết của cô ta vẫn còn hiện nguyên không tiêu tan chỉ là pha lẫn cảm xúc đau đớn, tạo cho người ta cảm giác ghê tởm, mắc ói.

Cậu nhanh chóng đảo ánh đèn lên lan can tầng một qua lại, ngoài vàng dát chiếu lấp lánh ra thì không còn bất kỳ cái gì hay thứ gì khác.

“Quái lạ”.

Đem cái đầu đi đến đưa trước mặt Lưu Vũ, cậu thở dài: “Quỷ lại dọa chúng ta nữa rồi, Hiểu Hân lần này đi tông thiệt luôn rồi”.

Lưu Vũ liếc mắt nhìn qua cái đầu, đôi mắt phượng sắc bén ánh ra tia sét hào quang. Một màng lưới ánh vàng trong suốt nhàn nhạt bao lấy cái đầu, sau đó tan biến.

Lương Tôn hét toáng trong lòng, âm thầm rụng rời sợ hãi vì hai người trước mặt.

Một người thong thả cầm cái đầu máu me be bét, một người sử dụng pháp thuật như những vị pháp sư trong truyền thuyết.

Hai con người này tựa như chính là mối nguy hiểm của Lương Tôn!

Anh ta cố gắng không sợ hãi, bởi anh ta cũng muốn nhanh chống thoát khỏi cái lời nguyền khốn kiếp này lắm.

“Cô bé Hiểu Hân này mới chết cách đây vài giờ, cơ thể phân bố khắp nơi, không xác định”.

“Không thể xem thường người đã chết được, rất có thể cô bé này chính là manh mối”.

Lưu Vũ xem xét rồi khẳng định.

“Hiểu… Hiểu Hân đã chết rồi sao?”. Lương Tôn ban đầu không tin đây là Hiểu Hân, nghe Lưu Vũ nói mạch máu trong đầu nhảy dựng. Anh ta hoảng loạn, sợ hãi nhìn cái đầu của Hiểu Hân.

Suy nghĩ rằng chính mình có thể sẽ chết giống như vậy.

“Lần trước chết là nhờ mạng kê hồi sinh sống lại, lần này cô bé hoàn toàn đi luôn rồi”. Lưu Vũ không cảm xúc nói.

“Hử?”.

Bỗng nhiên bên dưới cổ của cái đầu rớt ra một tờ giấy đẫm máu được sếp vuông một cách nhỏ xíu ngay ngắn. Tạ Anh đặt cái đầu xuống đất, nhặt tờ giấy lên mở ra.

Dưới ánh sáng đèn pin, cậu đanh mặt đọc lên: “Kẻ tiếp theo- Lương Tôn. Ký tên H”.

Nghe thấy tên mình Lương Tôn như sét đánh ngang tai một cái rầm thật lớn khiến tim đập loạn nhịp. Anh ta ngã phịch ra đất, sụp đổ ôm đầu.

“Không thể nào… Tôi không muốn chết đâu!”.

“Anh bị ngốc à? Anh vẫn còn một tấm mạng kê, chết chóc có là gì”. Tạ Anh vả đầu anh ta nghe cái bon như gõ mo.

“Ừ nhỉ!”. Đang tuyệt vọng nghe vậy bỗng nhiên sáng mắt như có hi vọng, liền đứng thẳng người.

“Nghỉ ngơi như thế đủ rồi, giờ đi tìm người, làm nhiệm vụ tiếp”. Lưu Vũ cõng Tạ Thành lên lưng.

“Cậu Tạ bị làm sao vậy?”. Bây giờ Lương Tôn mới nhận ra Tạ Thành đang bất tỉnh ở đây.

“Đuối”. Lưu Vũ lạnh tanh đáp không đầu cũng không đuôi.

Lương Tôn hơi hiểu: “Là đuối sức đúng không?”.

Lưu Vũ không trả lời là anh ta.

Lương Tôn: “…”.

“Kiểm tra xem cái đầu còn thứ gì nữa không rồi đi”. Hắn ra hiệu cho Tạ Anh.

Cậu bây giờ nghe lời hắn lắm, kêu gì cũng làm theo.

Sau khi kiểm tra cái đầu xong, cậu lấy được một chiếc chìa khóa bạc màu dính đầy máu trong miệng cô ta.

Tạ Anh: “Có cái này, không có gì nữa”.

Đi lên lầu một thêm lần nữa, Tạ Anh là người rọi đèn dẫn đầu đi trước, Lưu Vũ cõng Tạ Thành đi phía sau, Lương Tôn cầm đèn đi sau cùng. Bọn họ quyết định đi qua hành lang bên trái, cửa ra vào vốn khóa.

Cạch.

Tạ Anh thử dùng chìa khóa mở cửa, không ngờ mở được một cách nhanh chống.

Đẩy cửa.

“AAA!!”. Một cái bóng đen khônh rõ hình thù đang la hét lao đến liền đâm xuyên qua người bọn họ, Tạ Anh cùng Lưu Vũ nhích người nhẹ nhàng tránh. Khi quay đầu nhìn đằng sau không có ai.

Lương Tôn không kịp né liền bị cái bóng đâm xuyên cơ thể, cảm giác bay bỗng một giây liền định hình lại. Anh ta tái xanh hết mặt mày, thúc giục Tạ Anh đằng trước: “Cậu Tạ, nhanh nhanh vào đi”.

Bỗng có một đóm hồng hỏa nhỏ bay đến trước mặt anh ta, bên trong đột nhiên phát ra giọng nói lạnh lùng chứa đầy sát khí của Tạ Anh: “Đm, còn hối nữa tôi gϊếŧ chết anh ngay trước khi thứ đó kịp gϊếŧ ngươi”.

“Aa! Quỷ!”. Lương Tôn đen mặt, rợn tóc gáy nhảy dựng.

Ngờ vực trong lòng Lương Tôn không sai!

Tạ Anh chính là quỷ!

“Hic, cậu Tạ làm ơn tha mạng cho tôi!”. Lương Tôn lùi ra xa hơn chấp tay cầu khấn.

Tạ Anh: “…”.

Cậu cười nhạo, Lương Tôn cũng biết cậu là quỷ rồi, mọi người dần sẽ biết là cậu quỷ. Không sớm cũng muộn đến Tạ Thành cũng sẽ biết cậu là quỷ thôi.

Tạ Anh đang phía trên cùng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt anh ta, gương mặt hiện vẻ lạnh lùng rõ rệt: “Cấm anh nhắc từ quỷ đó trước mặt tôi hay bất kỳ ai, nếu không tôi liền tiễn anh trước”.

Lương Tôn nhắm chặt mắt không dám nhìn cậu, chỉ biết rúm người như chó chết mà gật đầu lia lịa: “Vâng vâng vâng!”.