Chương 24: Em Trai Tự Lo Được

Không ngờ anh lại quên mất tiêu cậu em trai Tạ Anh của mình! Mãi đến khi nhìn qua Lưu Vũ mới nhớ đến.

Nét mặt lạnh lùng, thu hồi ánh mắt đang nhìn anh, nói: "Tôi không biết".

Tuy Tạ Anh có thể tự sinh tồn không sợ sống chết, thế nhưng anh vẫn rất lo lắng.

"Em ấy ở cùng anh mà sao anh nói không biết?".

Anh siết chặt tay hắn.

Lưu Vũ: "........".

Chợt nhận ra mình đang nắm lấy bàn tay thô sần của người đàn ông, anh liền buông ra. Hơi ngượng, nhích qua bên kia: "Tôi.. Tôi xin lỗi".

Lưu Vũ nhìn vào đống lửa, hắn nói: "Tôi là người biến mất".

Tạ Thành nhíu mày: "Anh biến mất?".

Hắn: "Chuyện là...".

Làn khói lạnh lẽo bỗng xuất hiện kéo đến luồn qua hành lang tăm tối, những bộ phận tay chân bằng gỗ bị vỡ rải khắp sàn. Mười ba con quỷ ma nơ canh đã bị Lưu Vũ và Tạ Anh đập tan tành trong một nốt nhạc.

Tạ Anh đạp nát một cánh tay của ma nơ canh, nhếch mép: "Tưởng thế nào, chỉ vậy thôi sao?".

Lưu Vũ nhặt bàn tay gỗ chỉ còn lại ba ngón của nó lên, nói: "Tôi có một suy nghĩ khá là đáng sợ".

Tạ Anh nhướng mày, chẳng quan tâm thứ gì đáng sợ. Đối với cậu đã mất cảm giác sợ hãi từ đời nào rồi, mấy cái thứ quỷ ma chỉ là tầm thường.

Lương Tôn đẩy mắt kính: "Sao thế?".

Bẻ một ngón tay trên bàn tay gỗ kia, đang định mở miệng nói thì đột nhiên hành lang lại động đất. Lần này dữ dội rất nhiều, gạch dưới sàn nứt mẻ một đường rồi lan rộng nhiều đường. Kết cục những viên gạch vỡ nát.

RẦM!

Nền nhà bị sập, mọi vật hiện diện trên hành lang rơi xà xuống. Một không gian màu đen xuất hiện bao trùm lấy hành lang, ba người liền lơ lửng giữa không trung.

Tạ Anh bắt được cây gậy bóng chày đang bay của mình, nhìn quanh: "Ông chú kia đâu rồi?".

Hắn đã bị lọt qua chiều không gian khác một mình, ánh sáng chói lòa qua đi hắn liền xuất hiện ở căn phòng đổ nát này.

"Chuyện là vậy". Hắn nói.

Lo lắng đến mức Tạ Thành cắn móng tay: "Tiểu Anh lúc nóng tính lúc lạnh nhạt, tôi sợ em ấy sẽ thay đổi nhân cách rồi gặp chuyện nguy hiểm mất!".

"Cậu ấy sẽ không sao đâu". Hắn ghim củ khoai lang lên đưa cho anh.

Bổ sung thêm câu sau: "Ăn thêm đi, chặn đường còn dài".

Anh ngẩng đầu từ chối nhận: "Tôi no rồi".

Đứng lên định bước đi thì bị hắn bắt lấy tay anh kéo lại ngồi xuống, giọng trầm thấp vang lên bên tai: "Tạ Thành, cậu có bao giờ nghi ngờ những người đồng đội của cậu là quỷ không? Thậm chí là em trai cậu?".

"Gì..?". Hơi thở nóng ấm của hắn phả ra khiến vành tai anh bỗng chốc ửng đỏ trong cái nóng của tim dâng lên.

Đẩy hắn ra, anh hơi đỏ mặt đứng phất dậy: "Quỷ.. gì chứ? Đồng đội với nhau không lẽ không tin tưởng?".

Liền đi qua ngồi cạnh Hiểu Hân: "Nhìn cô bé đáng yêu này xem, có chỗ nào là quỷ đâu chứ?".

Hiểu Hân đang tập trung ăn cho no để còn làm nhiệm vụ thì bị anh tóm rồi nói làm cho ngơ ngác, nghiêng đầu: "Sao vậy anh Tạ?".

Tạ Thành: "Đó thấy không? Cô bé còn không biết chuyện gì".

Buông cô ra, anh đỡ đầu: "Còn về tiểu Anh.. Em ấy vốn bị đa nhân cách, cho nên lâu lâu tôi hay nghe người khác mắng thằng bé bị điên, bị ma nhập".

Thở dài: "Anh yên tâm đi, em ấy lâu lâu mới lên cơn nên không phải là quỷ đâu".

Lia mắt lên liền thấy hắn đang nhìn mình với ánh mắt đăm chiêu, chợt nhớ lại lúc trước Tạ Anh từng nói hắn trông rất đáng ngờ.



Mà thật, giờ nghĩ lại mỹ nam này đúng là có gì đó khiến người ta hoài nghi. Mặc dù hắn có trải mấy chục năm, mấy trăm nhiệm vụ, xem như người có kinh nghiệm lâu năm nhưng cũng không thể nào mà chuyện gì cũng biết hết.

Nhiệm vụ khác nhau qua trăm lần, đâu có giống nhau đâu. Vậy làm sao hắn đoán được hết vậy?

Những chuyện diễn ra, xà quằn khiến anh sợ rằng sau này chính mình phải nghi ngờ chính mình nói chi là nghi ngờ hắn.

Hít sâu rồi thở ra, đang định mở miệng nói chuyện để lấy lại bầu không khí thì Lưu Vũ lên tiếng trước: "Tạ Thành, trên dọc đường cậu có thu thập được manh mối gì không?".

Đấy là điều anh tính hỏi anh ta!

Có cảm giác hắn đã đọc trộm suy nghĩ của mình khiến anh tránh đi ánh mắt của hắn. Anh lấy trong túi ra cuốn sổ, nói: "Tôi tìm được quyển sổ này, bên trong có hai tờ giấy tôi nhặt lúc trước".

Anh đưa qua cho hắn.

Lưu Vũ hơi nhíu mày khi mở những trang đầu, đến trang kẹp hai tờ giấy.

Hắn vừa đọc vừa trầm ngâm, bỗng lên tiếng: "Thật mơ hồ, như vậy người chứng kiến mọi việc và viết nhật ký từ năm 1968 đến năm 1988 là cùng một người viết ra. Và...".

Hắn lật đến trang cuối, nói: "Chính là Tần Nhĩ".

Tạ Thành kinh ngạc: "Tần Nhĩ?".

Mà sao hắn đọc được trang cuối vậy? Trong khi đó nó đã bị gạch đen rồi mà.

"Cậu tự xem đi rồi biết". Hắn trả cuốn sổ lại cho cậu.

Nhận lấy, mở ra xem. Rõ ràng trang cuối đã gạch đen, bây giờ dấu vết gạch đen đã biến mất tựa như chưa từng tồn tại, liền xuất hiện những hàng chữ.

Đọc nội dung bên trong:

"Ngày 5 tháng 7 năm 1978.

Em ấy thật sự điên rồ rồi!

Hưng Hưng... Em ấy... Cứ như đã không còn là con người nữa rồi!

Chính Tần Nhĩ tôi, người luôn bầu bạn tâm sự cùng em ấy đã không thể ngăn cản em ấy được nữa.

Em ấy không còn nghe lời tôi như trước kia nữa rồi!".

Vài dòng chữ duy nhất còn lại chẳng có nội dung gì nữa, trang này vốn không phải trang cuối cùng. Quyển sổ dường như đã bị xé rất nhiều trang phía sau.

Liệu những trang giấy bị xé đó có liên kết gì đó với bí mật khách sạn Thanh Phi?

"Thanh Phi Huy, Hưng Hưng, Tần Nhĩ... Ba người này rốt cuộc có liên quan gì với nhau chứ?". Anh thử liên kết ba người với nhau nhưng vẫn không hiểu.

Nhất là người tên Hưng Hưng này.

Lưu Vũ: "Nếu là Thanh Phi Huy và Tần Nhĩ thì có thể xem là ông chủ và quản lý".

Tạ Thành: "Thế còn Hưng Hưng này là ai?". Ngưng một lát, nói: "Lúc trong không gian màu đen tôi có gặp một người thanh niên, người này kêu tôi hãy kêu Hưng Hưng dừng lại đi. Tôi cũng không hiểu là dừng chuyện gì..".

Đang nói đột nhiên anh chợt nhớ chuyện gì liền đen mặt: "Đúng rồi.. Tôi còn tìm thấy cái xác của Tần Nhĩ trong một chiếc rương".

"Anh có nhớ vị trí của chiếc rương ở đâu không?". Hiểu Hân cũng lắng nghe.

"Anh nghĩ là...". Anh ngập ngừng. Dường như đã lạc đường rồi nên không còn nhớ căn phòng có chiếc rương đó ở đâu.

Thấy anh đã quên, hắn hỏi:"Cậu có nhớ đặc điểm nào để nhận dạng nơi cậu tìm được chiếc rương không?".

Anh trầm ngâm: "Hình như là, từ căn phòng đổ nát đó đi ra liền thấy có hành lang nhỏ, cuối hành lang dẫn ra bên ngoài sân..".

Phát giác biết được gì đó anh liền nhìn ra ngoài vườn, thốt lên: "Đúng rồi! Bên ngoài nơi đó trông khá giống ở khu vườn này!".

Lưu Vũ nhướng mày, uống hớp nước: "Thế chính là nơi này rồi còn gì".

"Ăn uống no nê đi rồi chuẩn bị đi". Hắn đưa cho hai người hai cốc nước ấm vừa đung xong.

Nhận lấy cốc nước, anh thắc mắc: "Khoan, sao anh chắc chắn là nơi này?".



Vô biểu cảm, hắn dửng dưng: "Kinh nghiệm".

Lại là kinh nghiệm, mỗi khi hỏi gì hắn toàn nói là kinh nghiệm. Như vậy chẳng phải càng khiến anh hoài nghi lời nói lúc trước của Tạ Anh là đúng?

Hắn điềm tĩnh vô cùng, chẳng lo lắng sẽ có chuyện gì xảy ra. Thoải mái ngồi tựa lưng lên vách tủ hút điếu thuốc, lấy trong túi ra chiếc nhẫn kim cương thạch anh tím, nói: "Chiếc nhẫn này của cô đúng không?".

Hiểu Hân ngước mặt lên, đôi mắt mở to bất ngờ: "Cái này, không phải của tôi".

Cô đưa bàn tay mình lên, trên ngón áp út lấp lánh ánh bạc của nhẫn, ánh tím của kim cương: "Tôi đang đeo trên tay rồi, cái đó không thể nào là của tôi".

Biểu cảm Lưu Vũ không thay đổi, hắn lạnh tanh nhìn chiếc nhẫn trong tay: "Vậy sao?".

Tạ Thành nhớ ra gì đó liền nhích qua hắn: "Cho tôi mượn chiếc nhẫn".

Cầm lấy chiếc nhẫn, anh nhìn vào mặt trong của vòng bạc, nói: "Cái này đúng là của Hiểu Hân rồi".

Anh quay qua đưa cho cô: "Em nhìn xem có tên em ở trên này".

"Sao mà có tên em được". Hiểu Hân khó hiểu nhận lấy, nhìn vào cô giật mình: "Không thể nào, nét khắc chữ này... Lại giống hệt chiếc nhẫn em đang đeo?!".

"?!".

Đột nhiên cảm giác ngón tay mình có con gì đó bò quấn quanh trơn nhớt, cô giơ tay lên liền tá hỏa nhảy dựng hất thứ trên ngón tay ra.

"Aa!".

Con rết nhỏ đỏ tươi văng vào đống lửa hồng trong phút chốc liền bị nướng đen.

Hiểu Hân sợ hãi liền ngã xuống, Tạ Thành túm được chiếc nhẫn, đỡ lấy cô: "Này, em có sao không?".

Nhìn lại ngón tay chẳng thấy chiếc nhẫn đâu mà xuất hiện một vết thương hằn máu in sâu trên ngón tay, Hiểu Hân bỗng cảm thấy đau đớn bóp chặt ngón tay.

"Híc".

Tạ Thành liền tóm lấy tay cô: "Em đừng bóp, bị sưng lên đó!".

"?!".

Lưu Vũ đột ngột kéo anh vào lòng mình: "Đừng chọp vào, máu của con rết đó có độc".

Nói rồi lấy trong túi ra lọ thuốc nhỏ không nhãn hiệu và băng keo cá nhân đưa cho cô: "Cô rửa vết thương bằng cái này đi sau đó băng vết thương lại rồi đi ra kia hứng nước mưa mà rửa tay".

Hiểu Hân liền nhận lấy sau đó đi qua một bên làm theo những gì hắn chỉ.

Còn hắn vẫn ôm anh.

Tạ Thành: "........".

Chẳng hiểu sao tim anh lại đập thình thịch, cũng ở yên để hắn ôm.

Chẳng lẽ bị điên rồi hết còn sức chống cự sao?

[Vở Kịch Nhỏ]

Lưu Vũ lạnh lùng: "Cấm các ngươi động vào "cà rốt" của ta!".

Tạ Thành đỏ mặt: "........".

Hiểu Hân: "........".

Lý Tiểu Quyên: "?".

Lương Tôn: "Hể?".

Bách Hổ đã bỏ đi.

Tạ Anh nóng máu: "Đ*ch mợ thằng già nhà ngươi! mau buông anh ấy ra!".