Chương 140: Tái Ngộ

Thấy sắc mặt của Tạ Thành không tốt, Hạ Hàn mơ hồ đoán được anh đang nghĩ gì: “Anh đừng lo lắng, ngày mai chắc chắn Lưu Vũ cũng sẽ đến”.

Tạ Thành hít sâu một hơi rồi thở phào: “Cũng đúng, ngày mai đồng đội chúng ta sẽ tái ngộ mà”.

Còn một chuyện quan trọng anh phải làm, chính là quay về nhà gặp lại em trai.

Sau đó anh và Hạ Hàn cùng nhau trở về nhà của anh. Khu biệt thự Diamond Place 2 ở thành phố Giang Long, chiếc ô tô màu đen dừng lại trước cổng ngôi biệt thứ màu trắng tráng lệ.

Bước xuống xe, ánh mắt Hạ Hàn tỏa sáng dán bên trên chữ tiền tài. Biết là nhà thầy Tạ lắm tiền, nhưng ngôi biệt thự được ba má tặng hoành tráng thế này thì có hơi… Cậu ấy nhận ra thái độ của mình bèn thu lại cơn thèm thuồng mà lắc đầu lia lịa, cùng anh đi vào trong.

Lướt qua phòng khách rộng rãi lập tức đi lên lầu, xông cửa phòng ngủ của Tạ Anh.

“Tiểu Anh!”.

Cậu một thân cởi trần nằm trên giường, toàn thân ướt đẫm như mới vừa tắm ra. Gương mặt trắng bệch đanh lại, hơi thở hỗn loạn. Tạ Thành hoảng hốt liền lay cậu tỉnh dậy, Hạ Hàn thấy vậy đến phụ anh gọi cậu.

Tạ Anh dần mở mắt, khi tầm nhìn mơ hồ trở nên rõ ràng, cậu liền bật ngồi dậy nhìn anh rồi lại nhìn Hạ Hàn, mấp máy môi: “Hai người…?”. Nhìn xung quanh rồi cậu nhìn lại chính mình: “Chúng ta đã thoát khỏi thế giới lời nguyền rồi sao?!”.

Hai người cùng gật đầu, đồng thanh đáp: “Đúng vậy!”.

Cùng lúc đó âm thanh báo tin nhắn được gửi đến điện thoại Tạ Anh, cậu mở lên đọc hai dòng tin nhắn đến từ số lạ thì cau mày.

Tạ Thành đợi cậu đọc xong thì giải thích, Tạ Anh giây đầu tiên là ngẩn người, giây tiếp theo liền tức giận siết chặt điện thoại: “Ngày mai em phải chứng kiến cảnh tên tiến sĩ biếи ŧɦái đó bị cảnh sát tóm cổ ném ra nhà tù ở côn đảo mới được! Tại lão ta mà chúng ta phải trải qua thế giới địa ngục khủng khϊếp như thế này!”.

Nãy giờ Tạ Thành luôn quan sát Tạ Anh, từ cử chỉ, hành động đến lời nói. Anh chợt quay qua Hạ Hàn, nói: “Tiểu Hàn, tôi có thể nhờ cậu một việc được không?”.

Hạ Hàn bất ngờ vì đột nhiên anh gọi cậu bằng cái tên thân mật: “Vâng, anh nói đi”.

Tạ Thành mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Cậu ghé qua cửa hàng tiện lời mua cho tôi ba gói thuốc lá được không?”. Rồi anh lấy ví tiền của mình đưa cho cậu: “Tiền thòi dư lại thì cậu muốn mua gì cho cậu cũng được”.

“Vâng”. Rồi cậu đi ra ngoài.

Trong phòng ngủ lúc này chỉ còn lại anh và Tạ Anh. Tạ Thành không chắc chắn chuyện mình đang nghĩ là đúng không nên đã lấy cái cớ đuổi Hạ Hàn đi, còn riêng hai người mới dễ nói chuyện: “Tiểu Anh, em có nhớ hết mọi chuyện đã xảy ra trong thế giới lời nguyền không? Em có nhớ nhiệm vụ cuối cùng của chúng ta hoàn thành thế nào không?”.

Tạ Anh đáp: “Có ạ”. Cậu kể lại quy trình nhiệm vụ và cái cách nó kết thúc.

Mặc Quang khi đó nói đã khóa linh hồn Tạ Anh ngủ say trong trái tim, vậy mà cậu lại nhớ rõ chi tiết đến vậy sau một giấc ngủ tạm thời. Là Mặc Quang đã nói dối sao? Nếu vậy thì Mặc Quang bây giờ đang ở đâu?

“Mà anh, em cảm thấy rất kỳ lạ, trong quá trình đánh ma quỷ và làm nhiệm vụ em cảm giác mình không phải là mình, như có ai đó chiếm lấy thể xác và điều khiển em vậy. Khi đó em không hoàn toàn bị mất đi ý thức, mọi thứ rất rõ mòn một, chỉ là không thể điều khiển cơ thể theo ý mình”.

Cậu đột nhiên đỏ mặt: “Lúc đó, lúc đó, có phải do ma quỷ đã xúi dục em đến mất trí hay không. Vậy mà em lại đi cưỡng hôn chính anh trai mình”.

Tạ Thành ngạc nhiên, mặt anh bỗng phát đen mà nhảy dựng vội giải thích: “Chuyện này, em…”.

“Không phải cậu hôn, mà là tôi hôn”.

Tạ Thành và Tạ Anh giật mình quay mặt nhìn kẻ vừa mới lên tiếng: “?!”.

Một người đàn ông mặc vest đen đang ngồi xếp bằng trên giường cạnh hai người bọn họ. Anh và cậu hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của anh ta, chẳng biết anh ta đã ngồi ở đây từ bao giờ.

Tạ Thành nhận ra: “Mặc Quang?!”.

Tạ Anh không biết kẻ này là ai liền nhảy xuống giường, không khỏi cảnh giác: “Anh biết hắn sao?”.

Mặc Quang nhích đến gần Tạ Thành, vui vẻ giơ tay với ý định bắt tay với Tạ Anh: “Xin chào, tôi là Mặc Quang, cảm ơn vì trong suốt thời gian qua cậu đã cho tôi sống nhờ trong cơ thể cậu nhé”.

Cậu tưởng anh ta là tên biếи ŧɦái khi nhắc đến gì mà cơ thể với chả thể xác thì nổi giận: “Này nhé, anh nói nhảm là tôi báo cảnh xác đấy nhé!”.

Mặc Quang thè lưỡi chọc điên cậu: “Có cảnh sát nào sẽ đến bắt người đã chết đi không?”.

Tạ Anh hoảng hốt khi nghe những lời quái gở của Mặc Quang, Tạ Thành phải đứng ra giải thích từ đầu đến cuối câu chuyện thôi.

Nghe xong Tạ Anh cảm thấy mình sắp bị thần kinh rồi, nhưng sự thật rành rành ra đó thì sao mà không chấp nhận được.

Tạ Thành xoa đầu cậu như một lời trấn an: “Xin lỗi vì đã không có cơ hội để nói sớm với em chuyện này”.

Tạ Anh bĩu môi soi Mặc Quang từ đầu đến chân: “Vậy sau này mỗi ngày ăn cơm phải thêm một bát cơm nữa à?”.

Mặc Quang cười rất tươi: “Tôi sẽ theo phù hộ cho hai anh em các cậu thật tốt và…”. Anh ta huých vai Tạ Anh: “Tôi sẽ se duyên cho cậu”.

Tạ Anh phát ớn nhích ra chỗ khác: “Thôi khỏi, không cần”.

“Ha ha!”.

Cạch, căn phòng đang vui vẻ ồn ào thì Hạ Hàn đột ngột quay về. Mấy người trong phòng liền khựng lại, sượng ngang. Tạ Thành bỗng quên mất Mặc Quang đang xuất hiện, giờ giấu anh ta cũng đâu có kịp.

“Hai người nói chuyện gì vui vẻ thế? Tôi có thể hóng cùng không?”. Cậu đưa ba gói thuốc lá và ví tiền cho Tạ Thành rồi ngồi xuống cạnh anh.

“Hai người…?”. Anh và Tạ Anh nhìn nhau.

Hạ Hàn chớp chớp mắt: “Ừm, hai người, không lẽ có người thứ ba ở trong đây sao?”. Cậu phì cười: “À, tôi là người thứ ba mà ha ha. Hai người có gì đó mập mờ giấu tôi phải không?”.

Hai người phát hiện rằng Hạ Hàn không thể nhìn thấy Mặc Quang, cũng đúng, vì anh ta là linh hồn, chỉ có người trong cuộc mới biết sự tồn tại của anh ta. Tạ Thành bịa chuyện: “Tạ Anh bảo khi tất cả mọi người tái ngộ rồi cùng nhau mở tiệc chúc mừng ngày thoát khỏi thế giới lời nguyền á”.

Hạ Hàn háo hức: “Tuyệt quá, tôi muốn nhanh chống gặp lại Ngọc Ly, không biết cô ấy trở về cuộc sống hiện thực có ổn không nữa”.



Sáng hôm sau, khung giờ thường nhật không thay đổi, năm giờ sáng Tạ Thành và Tạ Anh đã thức dậy. Chuẩn bị cho ngày tái ngộ hôm nay, Hạ Hàn đêm qua ngủ lại nhà anh để sáng cùng bọn họ xuất phát đến điểm hẹn mà người gửi tin nhắn đã nói.

Tạ Thành có hỏi Mặc Quang về người kỳ lạ này, anh ta nói không biết. Dù gì anh ta chỉ là linh hồn ở thế giới hiện thực bị cuốn vào thế giới lời nguyền giống anh, nên không biết là chuyện đương nhiên. Có lẽ người này sẽ là nhân vật đặc biệt xuất hiện một cách bất ngờ ở địa điểm hẹn, thật làm người ta tò mò và bồn chồn.

Ăn sáng xong, xoay qua xoay lại đã tám giờ, ba người liền xuất phát.

Trụ sở chính viện nghiên cứu POL nằm ở Vĩnh Thành, từ Giang Long đến Vĩnh Thành di chuyển bằng ô tô thì mất một giờ đồng hồ. Thời gian hẹn là mười giờ nhưng bọn họ ai cũng mang trong người một cái gọi là nóng lòng nên đã đi đến trước.

Viện nghiên cứu POL được xây dựng tách biệt với thành phố Vĩnh Thành, là viện nghiên cứu quốc gia lớn bằng một cái thành phố. Người không liên quan thì không được phép bước vào khu vực của POL, con đường dẫn đến cổng chính được phòng bị nghiêm ngặt. Lính gác là những tên cao to, lực lưỡng, mặt mày bậm trợn, nhìn cứ như bọn xã hội đen trong các tổ chức lớn hơn là lính gác. Nơi này không có bất kỳ người dân bình thường nào dám bén mảng đến gần, nếu không sẽ bị cảnh sát bắt.

Gần đến con đường dẫn đến viên nghiên cứu POL thì Tạ Thành thấy cái vài chiếc ô tô khác đang lái vào. Không biết là xe của những người đồng đội bên mình hay là xe của đám người bên Lung Nghi. Anh phanh xe lại, anh biết nơi này là nơi nào, dù là có hẹn nhưng không thể vô duyên vô cớ đi vào được.

Hạ Hàn hỏi: “Sao chúng ta lại dừng lại vậy?”.

Tạ Thành nhìn những chiếc ô tô đã đi lên bỏ xa họ một đoạn: “Chúng ta phải cẩn thận, vì không biết kẻ gửi tin nhắn đó là bạn hay thù, nhỡ đâu là cái bẫy lừa chúng ta vào ổ quỷ của Lung Nghi thì khó mà quay đầu”.

Mặc Quang ngồi ở ghế sau ngáp một cái, biết mình cần phải làm gì thì liền xuyên linh hồn đi ra ngoài ngóng tình hình, sau một lúc xuất hiện lại trong xe. Anh ta nói cũng chỉ có Tạ Thành và Tạ Anh nghe thấy: “Đám lính gác hiện không có ở cổng”. Anh ta nhìn Tạ Thành mà cười cười: “Tôi thấy có vài gương mặt quen thuộc đã đến đấy nhé, phải nói là quá quen thuộc luôn ấy chứ”.

Nghe vậy, tim Tạ Thành bỗng đập nhanh thất thường, nội tạng lúc này giống như nhảy loạn cả lên. Đôi tay cầm vô lăng khẽ run, cả mặt đỏ bừng. Lúc này trong đầu anh chỉ có duy nhất bóng hình một người. Anh lẩm bẩm: “Lưu Vũ…”.

Ngay lập tức đạp ga phi xe lên, làm Tạ Anh và Hạ Hàn ở trong xe giật nảy mình không kịp phản ứng.

Sắp được gặp hắn rồi, phải nhanh lên thôi. Tạ Thành hồi hộp sắp điên rồi, tốc độ ngày càng tăng nhanh.

Tạ Anh bên cạnh đổ mồ hôi lạnh: “Anh ơi, anh ơi! Từ từ thôi! Cẩn thận gây tai nạn bây giờ! Có một chiếc xe ở ngay phía trước!”.

Hạ Hàn xanh xao mặt mày: “Anh Thành à! Dừng lại mau! Đυ.ng nhau bây giờ!”.

Mũi xe của anh sắp sửa đυ.ng vào đuôi chiếc Jeep màu vàng phía trước rồi, Tạ Anh và Hạ Hàn hết nói nổi anh liền nhắm mắt lại trước khi thiện tai. Thấy đám người trong xe như diễn trò hề, Mặc Quang buồn cười không thôi: “Các cậu làm gì mà nhắm tít cả mắt vậy? Sẽ không chết đâu mà sợ, ha ha!”.

Anh ta không sợ dĩ nhiên vì anh ta là hồn ma. Tạ Anh thầm mắng anh ta.

Chiếc xe đột ngột thắn lại, hai cậu nhóc sợ chết khϊếp đến muốn chúi nhủi ra trước. Cả hai lập tức mở mắt ra mà thở hỗn hển.

“Má ơi! Cứ tưởng đã chết rồi chứ!”.

Hạ Hàn thở phào tưởng yên thân cho đến khi Tạ Thành mất trí lỡ đạp phanh ga làm chiếc xe nhích lên, vậy là chính thức đυ.ng vào đuôi xe của người ta.

Âm thanh va chạm vang lên.

Tạ Thành giật mình tỉnh táo trở lại, anh thở gấp ngước mặt lên nhìn hậu quả của mình thì tá hỏa: “Úi trời! Sao vậy?! Chuyện gì vậy?! Chết rồi! Anh lỡ gây tai nạn rồi sao giờ mấy đứa?!”.

Quay qua thấy Tạ Anh và Hạ Hàn đều trắng bệch cả mặt thì anh càng thêm hoảng hốt. Mặc Quang thản nhiên nhất trong xe, anh ta nói: “Không có gây tai nạn đâu, chỉ va chạm nhẹ thôi mà, cũng không có thiệt hại gì nhiều ngoài móp đít xe của người ta. Cùng lắm là trả tiền bồi thường thôi”.

Tạ Thành thở phào: “Vậy thì may quá đi, để tôi đi xuống xin lỗi chủ chiếc xe, bàn với người ta chuyện bồi thường để tránh mất lòng nhau”.

Đi xuống xe lấy ví tiền ra đếm xem có đủ phiếu bồi thường không, nếu không thì đưa tiền mặt. Đang xem xét tiền bạc, bỗng cảm thấy có cái gì đó như bóng râm che nắng phủ xuống anh. Anh lia mắt qua thì thấy dưới đất có một đôi chân mang giày thể thao màu trắng.

Nghĩ bụng chắc là chủ xe đến định mắng anh đây mà: “A, tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm hỏng xe anh đâu”. Anh cúi đầu xin lỗi người nọ rồi nhét tấm thẻ ngân hàng vào tay hắn: “À, đây là tiền bồi thường thiệt hại cho xe và anh, mong anh bỏ qua chuyện…”.

Tươi cười biết điều lẽ, vừa ngẩng mặt lên thì bỗng khựng lại.

Trong khoảng khắc này giống như thời gian đã ngưng đọng, mọi thứ xung quanh ngừng hoạt động, chỉ có hơi thở cùng chuyển động của anh và người nọ.

Thình thịch.

“Lưu…”.

Chưa kịp thốt rõ ràng cái tên của hắn thì đôi tay nọ dang rộng ôm anh vào lòng: “Tạ Thành, cuối cùng cũng gặp lại em!”.