Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám

Chương 139: Trở Về Thế Giới Hiện Thực

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vô thức đè Tạ Thành xuống sàn, đắm đuối trong nụ hôn ấm áp. Môi răng quấn quýt không rời, đầu óc chỉ còn lại khoảng không dịu dàng, thả lỏng.

Bàn tay nọ vô thức luồng vào áo anh, vuốt ve.

“Anh Vũ…”.

Hai chân anh dang ra bất ngờ kẹp lấy nửa thân dưới của người bên trên. Lưu Vũ trở nên phấn khích dời môi xuống ngực anh, mυ"ŧ lấy.

“Khoan đã, đừng…”. Tạ Thành nâng mặt hắn lên, anh hôn trán hắn: “Đừng làm ở đây, chúng ta phải đi ra ngoài trước đã”.

“Đi ra ngoài? Tại sao chứ?”.

Hắn quên hết mọi chuyện rồi sao?

“Chúng ta phải thoát khỏi thế giới lời nguyền”.

Hắn khó hiểu: “Thế giới lời nguyền…?”.

Bỗng có tiếng thủy tinh nứt vỡ vang khẽ, hai người đều nghe thấy. Tạ Thành nghe thấy nó sát bên mình, không biết có phải do giác quan thứ sáu hay không, anh có cảm giác sàn nhà sắp sửa sập xuống.

Và nó là sự thật…

Xoảng!

Tại vị trí của hai người, sàn nhà biến thành lớp kính thủy tinh trong suốt rồi vỡ nát, Tạ Thành liền rơi xuống bên dưới. Lớp kính ở trước mặt lập tức khôi phục lại, thành vách ngăn ở giữa chặn anh và Lưu Vũ. Hắn hoảng hốt đập tay lên kính hô gọi, nhưng âm thanh của hắn ở bên kia lại không thể truyền đến bên này.

Kỳ lạ, kính đập mạnh đến rát cả tay mà vẫn không vỡ. Trước khi Tạ Thành nhận ra mình đang ở đâu thì dưới chân lại vang lên tiếng răng rắc, nhìn xuống là mặt gương đang bị nứt, anh vội thốt: “Anh Vũ! Chúng ta phải thoát khỏi thế giới lời nguyền! Đem tất cả mọi chuyện bị chôn trong bóng tối mang ra quang minh công lý!”.

Tấm gương vỡ, cơ thể rơi trong tự do, bên dưới là các tầng lầu, từng lớp gương dày đặc. Mỗi lần rơi qua tấm lưng đè lên gương liền vỡ vụn, không có điểm dừng, mảnh vỡ cứ thể đâm vào da thịt. Cảm giác như đang rơi xuống từng tầng địa ngục, ngoài tiếng vỡ vụn ra còn có những âm thanh kêu la, gào thét. Mơ hồ nghe ra có rất nhiều người bị tra tấn trong mỗi hình phạt khác nhau, Tạ Thành không khỏi rùng mình.

Lưu Vũ bị phân cách trên lớp kính trong suốt, hắn siết chặt nắm đấm, điên cuồng đập phá lớp kính. Bỗng một cái tên lướt qua đầu, theo cùng những thước phim mang tên ký ức đời người. Hắn khựng lại, sau đó hét lớn: “Tạ Thành!”.

Tiếng gọi không thể truyền đến người ấy.

Rơi vào một lớp gương nữa, dường như đây là tầng cuối. Những tầng anh xuyên qua nhìn lên chỉ có màn tối hun hút, như một cái hố đen vũ trụ. Không gian anh và Lưu Vũ vừa ở đó đã không còn trông thấy nữa.

Tạ Thành ngã một cú đau đớn khi rơi xuống điểm dừng, những mảnh vỡ thủy tinh rơi theo rớt xuống mặt anh, Tạ Thành phản xạ theo bản năng liền dùng tay bảo vệ gương mặt mình. Một số mảnh vỡ đâm vào tay, máu cứ thế tuôn trào.

Không còn thứ gì rơi vào ngươi nữa anh mới thả lỏng, nhìn lên trên mới thấy trần nhà bằng gương nguyên vẹn, tựa hồ chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“A…”.

Gỡ từng miếng thủy tinh ra, cơn rát tê dại kéo đến. Bây giờ không có dụng cụ sơ cứu, cứ để vết thương chảy máu thế này có khi sẽ bị mất máu mà chết trước lúc bị thứ gì đó gϊếŧ. Anh liền xé vạt áo quấn tạm vết thương, máu cũng được ngăn lại.

Tạ Thành đã quay trở về hành lang gương, phía sau là đường cùng. Vậy là tiếp tục đi lên phía trước, vừa đi anh vừa nghĩ. Lưu Vũ anh gặp vừa nãy là Quỷ Vương nhân cách thứ hai của hắn hay thật sự là Lưu Vũ nguyên gốc? Có thể đó chỉ là ảo ảnh về hắn đang phản chiếu lại cảm xúc đau khổ của hắn.

Suy nghĩ miên man cuối cùng cũng đến cuối hành lang mà không có bất kỳ mệt mỏi đột ngột nào hay trở ngại gì. Nhưng mà… Đã cuối đường rồi sao? Không có lối đi khác!

Tạ Thành giữ bình tĩnh quan sát xung quanh, phải có một cơ quan bí mật nào đó ở đây. Anh mài mò hai vách tường gương, chỉ có mặt gương phản chiếu hình ảnh của anh, ngoài ra không tìm thấy cánh cửa nào đi qua.

Bỗng một ý tưởng táo bạo nảy lên đầu, cởi giày ra, anh dùng đế giày cứng đập hai bên tường. Gương lập tức tan nát, nhưng nó lại mọc lên lớp gương mới khác. Đến khi đập vào tấm gương lớn nhất ở cuối hành lang thì khựng lại. Như miếng đệm cao su, nó không bị vỡ.

Ngoài dự đoán, tay chạm vào thì cũng như bao tấm gương khác, nhưng khi va đập vật cứng thì lại mềm như cao su. Nếu chất lỏng phi Newton khi đặt một vật thể lên để nó đứng yên tự nhiên nó sẽ tự động lún xuống, còn điên cuồng dùng búa đập vào thì nó đột ngột cứng đến khó phá vỡ. Thì tấm gương trước mặt lại có công dụng ngược lại.

Đang phân tích, bỗng thấy có thứ gì đó phát sáng một cách mơ hồ ở chính giữa mặt gương, nhìn như tay nắm cửa. Thử chạm vào, đột nhiên có một bàn tay gầy còm đen xì như cái xác chết bị cháy thò ra bắt lấy cổ tay anh. Tạ Thành lập tức rút lại, nhưng sức của thứ nọ mạnh bạo muốn kéo tay anh xuyên qua tấm gương.

Kháng cự, nó càng làm anh đau. Móng vuốt nhọn hoắt bấu vào cổ tay, nhân lúc con mồi mất tính lực, nó liền thô bạo giựt anh lọt vào trong.

Tạ Thành choáng váng ngã xuống đất, anh chặt lưỡi chống khủy tay gượng dậy. Thấy dưới mặt gương ngoài phản chiếu hình ảnh mình ra thì nó còn phản ánh người thứ hai ở nơi này. Lòng bỗng trở nên bồi hồi khi bị đôi mắt phượng sắc bén nọ phát hiện liếc qua mình.

Anh ngẩng đầu, thốt: “Lưu Vũ?”. Bỗng khựng lại: “À không, Quỷ Vương?!”.

Hắn ta đứng dựa vách tường hút thuốc, nhìn rất lạnh lùng với bao suy tư. Tạ Thành mới đầu còn ngỡ đây là Lưu Vũ vì hắn điềm tĩnh, ít nói. Mỗi lần Quỷ Vương gặp anh đều sẽ chưng ra bộ mặt lưu manh cùng những hành động bá đạo, nhưng hiện tại anh thấy hắn không có hứng thú với mình.

Tạ Thành mới thở phào nhẹ nhõm, quay người lại định lặng lẽ rời đi thì bỗng nghe người nọ lên tiếng: “Tạ Thành”.

Anh đứng yên tại chỗ nhìn lên tấm gương đang phản chiếu, hắn tiến lại đây và chống một tay lên mặt gương ép sát vào anh.

Tạ Thành hồi hộp không biết hắn sẽ làm gì mình.

Mà… Có gì đó lạ quá, không giống hắn của bình thường chút nào. Lẽ nào Lưu Vũ đã tỉnh táo rồi đánh bại nhân cách của mình rồi? Có một linh tính mách bảo rằng vẫn chưa, kẻ trước mặt vẫn là Quỷ Vương. Tiếp theo sau đây phép màu dự đoán tương lai bỗng hiện lên trong đầu rằng có một điều thần kỳ sắp sửa xảy ra.

Quỷ Vương trông rất mệt mỏi, hắn thở dài bên tai anh: “Con người luôn muốn được tồn tại khi mà sắp chết để làm gì chứ?”.

Tạ Thành không hiểu vì sao hắn lại hỏi mình câu đó, anh mới phát hiện rằng hắn chỉ đang than vãn.

Hắn gục đầu lên vai anh: “Con người là một loại sinh vật đáng ghét, họ chỉ luôn nhìn vào những cái họ thấy trước mắt chứ không tự hỏi lý do sâu sắc bên trong. Con người luôn đi theo cái lợi cho bọn họ, sẵn sàng đạp lên đầu kẻ khác để đi lên. Con người là sinh vật không biết ơn, con người luôn tham lam những thứ không thuộc về mình. Du͙© vọиɠ cao cả, tham nhất là được sống và tiền tài vật chất. Con người là sinh vật đáng sợ nhất trên đời này. Nếu là người tốt thì kẻ nào cũng mang bản chất xấu xa nằm sâu thẳm trong đáy lòng, đến thời điểm nhất định nào đó, một con người hiền lành lương thiện cũng sẽ bộc phát sự ích kỷ, hèn mọn”.

Con người…? Đó là những gì hắn cảm nhận về loài người sao? Những gì hắn nói đều đúng, trong mỗi con người ai cũng có tính chất thật, chỉ là có kẻ bộc lộ, có kẻ lại giấu đi. Tạ Thành thấu hiểu vì sao hắn lại ghét con người đến vậy.

Hắn nói: “Tôi cũng giống như bọn họ, những gì tôi muốn đạt được đều xuất phát từ du͙© vọиɠ. Muốn thoát nghèo, tôi muốn có tiền, tôi muốn danh tiếng, tôi muốn cứu sống người bạn thân duy nhất và… Tôi muốn được sống nhiều hơn bất kỳ ai, tôi sợ chết. Sợ phải chết trong cô độc, sợ phải chết trong vô vàn ánh mắt và miệng lưỡi người đời, tôi sợ đến người mà tôi muốn đến gần mốc nối quan hệ cũng sẽ ghê tởm và bỏ tôi đi”.

Tay hắn trở nên run rẩy, điếu thuốc thoát khỏi tay rơi xuống liền hòa tan vào không khí: “Tạ Thành, tôi sợ em sẽ bị tôi vấy bẩn mất. Tôi không phải là con người, không xứng đáng có được tình yêu thương ấm áp”.

Lén nhìn hắn qua chiếc gương trước mặt, trông thấy đôi mắt hắn đang bị tơ máu bao phủ, tròng trắng mới đó đã nhuộm đỏ phủ lên đó ánh nước. Giống như nước mắt cố nuốt ngược vào trong, kiềm chế đến đỏ cả mắt.

Tạ Thành quay người lại đối diện với hắn, tay khẽ chạm lên bờ mi hoe đỏ ấy. Anh nhẹ giọng nói: “Đừng nhịn nữa, hãy khóc thật lớn đi. Bởi vì anh là con người, anh chính là Lưu Vũ, một bác sĩ tài năng và có lương tâm”.

Câu cuối kết thúc, bờ môi của hắn run lên bần bật. Dù rất muốn khóc nhưng không hiểu vì sao nước mắt vừa tuôn đã đọng lại ở khóe mi không thể thoát ra ngoài, cứ như có một tấm kính trong suốt được đặt vào trong mắt ngăn cho nước mắt chảy ra vậy.

Hắn cắn môi: “Lạ, lạ quá, tôi không thể khóc”.

“Lưu Vũ”. Tạ Thành gọi tên hắn thay vì gọi cái tên Quỷ Vương nghe mất thiện cảm kia.

Hắn giật mình, túm lấy bả vai anh, hắn trở nên hoảng loạn: “Em vừa gọi tôi là gì…?”.

Đồng tử màu hổ phách bỗng sáng rực, tơ máu chuyển thành đen.

Yết hầu nhấp nhô, Tạ Thành giữ cho mình bình tĩnh, một lần nữa gọi tên hắn: “Lưu Vũ”. Sau đó anh mỉm cười dịu dàng: “Lưu Vũ, chúng ta mau thoát khỏi thế giới lời nguyền thôi”.

Thình thịch, thình thịch!

Tiếng tim đập mạnh dồn dập, anh nghe rất rõ ràng, dường như nó xuất phát từ người trước mặt. Tròng mắt đen xì dần hóa trắng trở lại, điều anh đặc biệt chú ý nhất bây giờ chính là trái tim bên trong lòng ngực hắn đang phát sáng, xuyên qua lớp áo sơ mi trắng thấy rõ cả bộ xương bên trong.

Những giọt nước lấp lánh rơi xuống, Tạ Thành ngẩng mặt phát hiện hắn đã khóc rồi. Không phải nước mắt của đau khổ, mà là những giọt ngôi sao pha lê cho sự hân hoan, mãn nguyện của hạnh phúc vũ trụ.

Âm thanh của chú chim trong lúc bay đi tìm tự do đã bị thương và chìm vào giấc ngủ đông, bây giờ đang được tái sinh. Những đóa hoa phát sáng đang nhô lên từ đỉnh chóp của trái tim. Ánh sáng của ngọn lửa nhiệt huyết phừng phực.

Hắn ôm anh vào lòng, không gian gương phủ lạnh lẽo trong phút chốc trở nên ấm áp vô cùng.

Hắn mỉm cười: “Anh là Lưu Vũ, là Lưu Vũ duy nhất của em. Chúng ta quay về thế giới hiện thực thôi”.

Tạ Thành tựa đầu trên ngực hắn: “Sau khi thoát khỏi thế giới lời nguyền chúng ta đi hẹn hò đi”.

Hắn vuốt ve mái tóc của anh: “Được, sau đó chúng ta ở cạnh nhau đến hết đời”.

Anh nhắm mắt gật đầu: “Vâng”.

Ánh sáng vàng rực bao trọn lấy căn phòng gương, đem căn phòng hóa thành tờ giấy màu trắng.

Tích tắc, tích tắc…

Tiếng đồng hồ vang lên đánh đổ thời gian, không gian.

Reng reng reng!!!

Tiếng chuông báo thức vang lên đau đầu, đánh một người ngủ say phải thức dậy ngay.

Tạ Thành mở choàng mắt, tiếng chuông lập tức đâm vào tai đến nhức nhói. Anh ngồi thẳng dậy dáo dác xung quanh.

“Đây là…”.

Cánh cửa buồng toilet quen thuộc, Tạ Thành nghĩ rằng mình đã bị trúng ảo ảnh, có khi đã bị cuốn vào một cảnh mộng nào đó. Dạ dày cùng ruột gan đột ngột xốc xếch lên một cảm giác bồn chồn khó tả, tựa hồ chúng đang nhảy múa cho bữa tiệc mừng.

Tiếng chuông reo đau tai phát ra từ điện thoại của anh, không phải chuông báo thức mà có số điện thoại gọi đến. Anh lập tức bắt máy. Đầu dây bên kia là giọng nói của Hạ Hàn: “Tạ Thành! Anh đang ở đâu vậy?! Có phải, chúng, chúng ta đã…?!”. Nói nửa chừng bỗng cậu dừng lại thở gấp, Tạ Thành lớ ngớ không biết chuyện gì định hỏi han bên đó cậu ổn không thì Hạ Hàn hét lớn: “Chúng ta đã trở về thế giới hiện thực rồi?!”.

Tạ Thành kinh ngạc, không tin đây là sự thật liền coi ngày giờ trên điện thoại. Hiện tại đang là 16h26, ngày 9 tháng 9. Những mảnh vỡ ký ức ghép lại liền mạch vào cái ngày mình bị cuốn vào thế giới lời nguyền: “Là ngày 9 tháng 9 năm 2023, nhưng… Lúc đó là 14h26, vậy là mình đã ngủ quên hai tiếng rồi sao?”.

Anh liền đứng phất dậy mở cửa ra ngoài, chỗ này là nhà vệ sinh không ai sử dụng trên tầng hai học viện. Đứng trước gương nhà vệ sinh, bộ đồ đang mặc hiện tại khác với quần áo vừa nãy của anh. Những vết thương cơ thể đã biến mất, anh soi hết mọi thứ trên người mình, hoàn toàn sạch sẽ cứ như chưa từng lăn lộn, đấu tranh trong địa ngục bao giờ.

Tự véo tay mình thật mạnh để xác định xem có đang mơ trước khi chết không thì thấy đau thốn: “Là thật! Không phải mơ cũng không phải ảo ảnh! Mình đã thoát khỏi thế giới lời nguyền rồi!”.

“Anh Thành!”. Hạ Hàn trong điện thoại liên tục gọi tên anh.

Tạ Thành giật mình quên mất vẫn đang nói chuyện điện thoại với cậu: “A lô, sao sao?”.

“Anh ở đâu vậy? Tôi đến khu nghỉ ngơi mà không thấy anh”.

“Nhà vệ sinh tầng hai”.

Bỗng cậu ngập ngừng, sau đó mới nói: “Tôi đến ngay”. Rồi cúp máy.

Tạ Thành rửa mặt cho tỉnh táo, những gì anh trải qua trong thế lời nguyền biết bao nhiêu điều khủng khϊếp, tra tấn tâm lý vậy mà chỉ vỏn vẹn bằng giấc mơ của hai tiếng ngủ quên.

Anh không hoàn toàn nắm rõ những quy tắc thế giới lời nguyền sau khi trở về thế giới hiện thực sẽ như thế nào. Những người bỏ mạng trong mỗi nhiệm vụ sẽ được hồi sinh quay về hiện thực chứ? Nếu quay về có ai bị mất trí nhớ không? Có nhớ toàn bộ quá trình mình trải nghiệm trong thế giới lời nguyền không? Hay là quên nó đi một giấc mơ không thực tế sau khi tỉnh dậy?

Và… Sự thật và bằng chứng tội lỗi của Lung Nghi sẽ được phơi bày chứ?

Lưu Vũ bây giờ thế nào rồi…? Anh có cơ hội gặp lại hắn chứ?

Đứng giữa hành lang vắng lặng ở tầng hai nhìn lên bầu trời xanh mát thông qua cửa sổ kính, ánh nắng nhè nhẹ phủ xuống mái tóc, Tạ Thành đắm chìm trong vô vàn câu hỏi.

Bỗng điện thoại trên tay kêu lên ting ting của tin nhắn, anh giật mình mở điện thoại. Một số lạ hiển thị trên danh bạ gửi tin nhắn đến.

[Cuối cùng các bạn cũng thoát khỏi thế giới lời nguyền rồi nhỉ? Cho tôi xin gửi đến lời chúc mừng].

[Vào ngày 10 tháng 9 năm 2023 vào lúc 10 giờ sáng các bạn hãy tập chung ở trước cổng trụ sở chính viện nghiên cứu POL của tiến sĩ Lung. Tôi sẽ đợi các bạn đến làm nhân chứng].

Là ai gửi tin nhắn đến? Người này cũng biết bọn họ mới vừa thoát khỏi thế giới lời nguyền sao?

“Anh Thành!”.

Tiếng gọi ở phía sau, Tạ Thành vừa quay qua thì Hạ Hàn chạy đến nhào vào lòng anh, cậu ôm anh mà xúc động. Vỡ òa ôm chặt anh mà khóc lớn, Tạ Thành mỉm cười vuốt lưng cậu vỗ về: “Mừng cậu trở về an toàn”.

“Híc, mừng anh trở về an toàn”.

Tạ Thành chợt nhớ ra một chuyện, hỏi: “Cậu có nhận được tin nhắn từ một người kỳ lạ nào không?”.

Hạ Hàn lau đi nước mắt, ngay sau đó khôi phục lại cảm xúc mà nghiêm túc. Lấy điện thoại mở vào hộp thư: “Có, vài ngày trước khi thức dậy thì mới nhận được tin nhắn. Không biết là ai nhưng có lẽ người này có liên quan đến thế giới lời nguyền. Ngày mai chúng ta cùng đến trụ sở đi”.

Tạ Thành nhíu mày: “Khoan đã, cậu nói tin nhắn cậu nhận được từ vài ngày trước? Cụ thế là ngày bao nhiêu?”.

Hạ Hàn nói: “Ngày 6 tháng 9 năm 2023 ạ”. Nhớ ra gì đó: “Lúc đó khi tỉnh dậy tôi liền đi kể chuyện mình trải qua trong thế giới lời nguyền cho mọi người nghe, nhưng không ai tin tôi cả, họ còn tưởng tôi bị điên nữa chứ. Sau đó tôi có đi tìm anh để hỏi, nhưng không thể gặp được anh, cứ như bị thời gian và không gian cố tình ngăn chặn vậy. Đến ngày hôm nay thì tôi mới có thể liên lạc và gặp lại anh”.

Cậu cười nhẹ nhõm: “Tôi cứ tưởng mình đã bị điên rồi chứ, thật may quá”.

Sao thấy hơi lấn cấn nhỉ? Tạ Thành ngẫm nghĩ, nói: “Có nghĩa là mỗi người chúng ta đều tỉnh dậy không cùng một thời gian, có thể những người khác đã tỉnh dậy trước chúng ta một thời gian ngắn hoặc dài”.

Hạ Hàn hoang mang: “Sao người gửi tin nhắn này lại biết chúng ta đã thoát khỏi thế giới lời nguyền và tỉnh dậy vào thời gian nào chứ?!”.

Đầu Tạ Thành như cái chuông chùa bị gõ, đột nhiên anh sầm mặt. Nếu như mỗi người tỉnh dậy trong những khung giờ khác nhau, vậy Lưu Vũ thì sao?

Anh nhớ lúc đi vào phòng ngủ của Lưu Vũ để chấn tỉnh hắn phát điên, khi đó có đi ngang qua cuốn lịch nằm nghiêng ngã trên bàn, anh vô tình ghi nhớ ngày tháng năm trên đó “ngày 9 tháng 9 năm 2021”. Nếu anh đoán không sai thì đó chính là ngày hắn rơi vào thế giới lời nguyền? Bởi vì thế giới lời nguyền xuất phát từ cơn thịnh nộ và căm phẫn cùng uất ức của hắn tạo nên mà!

Hắn đã tỉnh dậy từ hai năm trước rồi ư?
« Chương TrướcChương Tiếp »