Chương 133: Tức Giận Và Sợ Hãi

Điện tam bảo nổ tung, khói lửa mịt mù, hóa thành tro bụi trong tích tắc. Lũ ma quỷ gào lên điên loạn vô cùng đắc ý liền dâng quân xông đến, trào lên một mảng đen ngồm như thủy triều. Bốn người trên tháp bên này trắng bệch cả mặt, trong điện tam bảo có nhóm của Tạ Thành, điều này nghĩa là bọn họ bị gϊếŧ chết dễ dàng đến thế.

Bỗng, trong đống tro tàn đang bị lũ ma quỷ bao vây nhảy vọt lên hai cái bóng, bọn họ đang bay về phía trụ tháp. Bốn người kinh ngạc nhận ra là Bách Hổ và Mặc Quang.

Vừa đáp xuống thì Mặc Quang đã tức giận vung nắm đấm vào trụ nhà: “Mẹ nó! Tên khốn Quỷ Vương!”.

Hạ Hàn không thấy hai người còn lại đâu, cậu hốt hoảng: “Tạ Anh, anh Thành và Lưu Vũ, bọn họ chẳng lẽ…”.

Cơn thịnh nộ bao trùm, Mặc Quang tức đến mức đôi mắt càng đốt cháy ngọn lửa thêm đỏ rực: “Không thấy”.

Mấy người còn lại đều chìm vào màn tĩnh lặng lạnh lẽo, bầu không khí u ám ngột ngạt lởn vởn mùi máu tanh.



Bên tai là tiếng mài kim loại, nghe kỹ mới thấy là đang mài dao, qua một lúc chẳng nghe thấy gì nữa. Trước mắt tối thui, bị bịt mắt. Tạ Thành cử động tay chân chợt phát hiện mình đang bị còng xích khóa chặt, âm thanh leng keng phát ra đau tai mỗi khi vùng vẫy.

Bỗng nghe thấy có tiếng bước chân đang đến gần, kẻ đó liền ngồi xuống bên cạnh. Ngay sau đó hắn ta liền ôm lấy Tạ Thành, một tràng lạnh toát như tảng băng áp vào tấm lưng. Tạ Thành không kiềm được liền rùng mình, run rẩy.

Hơi thở lạnh băng chạm nhẹ trên vành tai, kẻ đó thì thầm: “Tạ Thành à, cuối cùng em cũng thuộc về anh”.

Đầu óc tê dại, giọng nói này, Quỷ Vương!

Anh cắn răng: “Ngươi! Cút!”.

Quỷ Vương tháo băng bịt mắt anh ra, nâng mặt anh nhìn về phía trước: “Em xem, món quà mà anh tặng em”.

Tạ Thành trợn to mắt, ấn đường xám xịt. Lưu Vũ bị lột áo chỉ còn mỗi chiếc quần, bị trói trên tường, hắn đang hôn mê bất tỉnh.

“Anh Vũ!”.

Quỷ Vương hôn nhẹ lên má anh, hắn ta rất dịu dàng: “Món quà này anh đã thanh tẩy những thứ bẩn thỉu cả ngoài lẫn trong, em thấy không, không có một dấu vết nào, hoàn toàn lành lặn. Những vết thương khi trước anh tạo ra cho hắn bây giờ đã biến mất, da thịt đẹp đẽ. Bởi vì quà tặng cho em phải nguyên vẹn và không bị vấy bẩn chứ”.

Lúc này cả người Tạ Thành chỉ có run rẩy, khả năng chống đối đã mất. Anh khϊếp sợ tên ma quỷ điên rồ này, anh kinh tởm hắn. Một gã biếи ŧɦái thần kinh. Hắn ta quả thực nên xếp chung một hạng với tiến sĩ điên Lung Nghi.

Đứng dậy, hắn ta bước đến cái bàn bên cạnh Lưu Vũ, Tạ Thành đen mặt khi nhìn thấy bên trên bày biện những con dao sắc bén lớn, nhỏ, có búa, kiềm lớn rút xương. Là những thứ vũ khí chuyên dụng tra tấn tù nhân.

Hắn ta cầm lên con dao lưỡi ngắn và con dao lưỡi dài giơ đến trước mặt anh: “Em thích cái nào?”.

Ánh sáng kim loại lóe sáng, mặt lưỡi dao in rõ gương mặt biến sắc của anh. Tạ Thành nhắm mắt lắc đầu.

Quỷ Vương đặt mạnh con dao xuống đất, bóp cằm anh: “Em không thích quà anh tặng sao? Em nói đi, em thích thứ gì?!”.

Không dám nhìn gương mặt u ám mang dữ tợn sắp gϊếŧ chết mình đến nơi, Tạ Thành liên tục lắc đầu giẫy nảy né tránh: “Không! Không muốn! Không thích!”. Anh la lên: “Anh Vũ! Tỉnh lại đi! Anh Vũ!”.

Quỷ Vương bịt chặt mồm anh lại: “Suỵt, em đừng la lên, món quà anh tặng em chưa đến lúc phải mở”.

Mí mắt khẽ lung lay, Lưu Vũ mơ màng tỉnh dậy sau khi nghe ai đó gọi tên mình trong hoảng hốt. Hình ảnh lờ mờ trước mặt trở nên rõ ràng, hắn lập tức nổi giận, gân cổ, gân thái dương đua nhau hung hăng nổi lên: “Mẹ nó! Tên khốn! Thả em ấy ra nhanh!”.

Hắn vùng vẫy, tay chân càng bị siết chặt. Dòng điện tê buốt luồng lách trong máu thịt đau đớn, hắn mất sức liền thở gấp như sắp bị nghiền chết.

“Ngươi càng chống cự thì càng đến gần chết thôi”.

Tạ Thành không nhịn nổi nữa, anh liền cắn phập tay hắn ta. Quỷ Vương nhíu mày rút lại: “Ồ, tôi xin lỗi, có vẻ em rất tức giận khi tôi làm hỏng đồ chơi của em sao? Tôi sẽ không làm hỏng nữa, nào hãy hôn tôi thay cho lời cảm ơn đi”.

Tạ Thành sầm mặt trừng hắn: “Thằng điên! Cút!”.

“Ha ha! Thái độ này của em thật dễ thương”.

Quỷ Vương dùng ánh mắt dịu dàng nhìn anh, tay nhẹ nhàng cởi từng cúc áo sơ mi người trong lòng.

Nếu bây giờ một phép màu xuất hiện, đem tất cả khóa trên người anh vỡ thành sắt vụn. Sau đó anh sẽ lấy lại sức bóp nát tên Quỷ Vương xấu xa này. Đó chỉ là mơ mộng, thực tế anh đang bị hắn ta chơi trong vòng tay như một con búp bê.

Vén mái tóc dài, cần cổ trắng có vài dấu vết ái tình trước đó được Lưu Vũ để lại, Quỷ Vương nhếch mép liền cắn lấy, chồng lên dấu vết của hắn thành dấu răng của mình. Tạ Thành bị cắn đau liền rên nấc lên. Kí©h thí©ɧ đến Quỷ Vương biếи ŧɦái, hắn ta cắn dài đến vai anh.

Tên khốn giở trò suy đồi với người yêu của mình ở trước mặt mình, đáy mắt Lưu Vũ lóe lên tia sấm cháy rực vô hình. Cơ bắp căng cứng do gồng lên, từng chút bức sợi dây xích đến nứt tường.

Quỷ Vương giơ một ngón tay, luồng điện đau đớn một lần nữa kéo đến. Lưu Vũ mặc cho nỗi đau tựa hồ muốn xé nát ruột gan, hắn gầm lên, ngay lập tức bức tường sau lưng đổ nát, còng xích vỡ tung.

Quỷ Vương vung tay, trăm con dao tử thần trên bàn phi đến Lưu Vũ. Còn chưa kịp chạm đến hắn đã bị thiêu rụi. Người đàn ông với cơn thịnh nộ bốc quanh thân, hắn nắm đầu Quỷ Vương ném xuống chân mình, sau đó bồi thêm cái chân đạp xuống đầu hắn ta: “Ta đã cảnh cáo ngươi, đừng có động đến em ấy rồi mà!”.

Dưới sức nặng của Lưu Vũ, Quỷ Vương không hề hấn mà nhẹ nhàng nhấc người dần ngồi dậy. Lưu Vũ trở tay nhặt hai con dao dưới đất lên chém xuống hắn ta.

Quỷ Vương là bóng ma lúc ẩn lúc hiện, dễ dàng tránh được nhát dao chết chóc. Ngay sau đó hắn ta xuất hiện sau lưng Lưu Vũ, một chưởng lập tức đem Lưu Vũ phun ra ngụm máu tươi.

Mắt thấy Lưu Vũ sắp bị giáng thêm một trưởng, Tạ Thành biến sắc la lên: “Anh Vũ cẩn thận!”.

Chưởng sắp sửa áp xuống, Lưu Vũ xoay người bắt lấy tay hắn ta bẻ quặp. Chính mình cũng chịu ảnh hưởng không ít, xanh xao mặt mày. Nhân lúc Quỷ Vương lơ đãng, hắn bẻ còng xích rồi bế Tạ Thành lên mà hướng đến nơi vách tường thủng bỏ chạy.

Bên trong tối thui, như lọt vào hủ mực, bàn tay năm ngón giơ lên mất dạng, cả hai mơ hồ đang bị bóng tối nuốt chửng. Hiện giờ không có đèn pin khó mà thấy đường di chuyển, vũ khí và thẻ dự trữ của Tạ Thành và Lưu Vũ đã bị Quỷ Vương thu sạch, trên người bọn họ hoàn toàn không có vũ khí.

Lưu Vũ nói khỏe thì đúng là khỏe, nhưng không có những tấm bùa ma pháp thì không thể nào gọi sấm chớp, hô tia sét đánh yêu ma quỷ quái ở tình huống bây giờ.

Bọn họ cứ chạy, chẳng thấy Quỷ Vương đuổi theo. Lúc này Lưu Vũ mới chậm bước chân, sau đó dừng lại. Nghe hắn thở gấp cùng mùi máu thoang thoảng, Tạ Thành lo lắng hắn trúng thương: “Anh không sao chứ? Không ổn chúng ta ngồi nghỉ chút nhé. Bây giờ trốn trong bóng tối hắn ta không tìm được đâu”.

“Anh không sao cả”.

Nhẹ nhàng đặt anh xuống, Tạ Thành đỡ hắn ngồi nghỉ. Trong bóng tối không nhìn rõ mặt đối phương, cũng không thấy hiện trạng đối phương ra sao. Tạ Thành để hắn tựa vào vai mình, anh vuốt ve mái tóc xoăn nọ như trấn an.

Lưu Vũ quay qua ôm anh, ôm càng chặt giống như sợ anh biến mất khỏi tầm tay.

Tạ Thành cười nhẹ: “Em sẽ không biến mất đâu, nên hãy an tâm nghỉ ngơi”.

“Vừa nãy, tên khốn đó đã cắn em”. Hắn mò tay đến cần cổ, luồng vào áo sơ mi khẽ khàng lướt xuống vai.

“Anh để ý sao?”. Cả hai là cùng một người, tuy trong lòng tức giận Quỷ Vương tự tiện động chạm mình và làm Lưu Vũ bị thương, nhưng lòng cảm thấy rằng đều là cùng một người, không khác gì nhau nên có chút không muốn để tâm.

“Sao không?! Em là của anh, hắn ta là thứ quỷ quái không xứng đáng được động vào em!”.

Nghe ra giọng Lưu Vũ đang tức giận, không biết là cơn thịnh nộ vì Quỷ Vương hay là giận vì anh đã lơ đãng chấp nhận hắn ta tùy ý động vào cơ thể mình. Tạ Thành lờ mờ hiểu được nỗi lòng của hắn, anh vội giải thích: “Không phải em là loại người đó đâu, Quỷ Vương và anh là cùng một người, em không nghĩ anh lại oán hận hắn sâu sắc đến vậy”.

Càng nói càng thấy sai.

Lưu Vũ ngồi thẳng, hắn thở dài: “Anh không phải là hắn, hắn cũng không phải là anh”.

Lỗi sai đã thuộc về Tạ Thành, do bản thân dễ động lòng với những ảo mộng tươi đẹp trước mắt. Lưu Vũ là Lưu Vũ, Quỷ Vương là Quỷ Vương, hai người bọn họ không thể nào giống nhau được.

“Em, em xin lỗi”.

Lưu Vũ xoa đầu anh: “Em nói phải, anh và hắn là cùng một người, hắn vì anh mà sinh ra. Nhưng mà em hãy nhớ một điều, Quỷ Vương là kẻ không hiểu được tình cảm là gì, nỗi đau khổ như thế nào. Hắn là một con quỷ không có trái tim và nước mắt, cái hắn thể hiện chính là du͙© vọиɠ cao hơn núi trời, muốn biến nhân gian thành địa ngục, loài người trở thành ma quỷ”.

Hắn nói đúng, Quỷ Vương là một gã ghê tởm đầy khát vọng biếи ŧɦái.

Phực!

“?!”.

Bỗng nhiên trước mặt hai người lóe lên ánh sáng vàng nhạt từ đèn l*иg treo thành hàng trên bậc thang dẫn vào ngôi nhà cổ tường trắng, ngói xanh cũ kỹ.

Hai người đứng dậy cảnh giác lùi lại, đột ngột xuất hiện một ngôi nhà ấm áp kỳ quái thế này thì dễ là cái bẫy.

Tí tách.

Từng hạt mưa rơi xuống vai, sau đó lại trút ào như thác. Hai người bọn họ nãy giờ đang ở ngoài trời vậy mà không cảm nhận mùi vị đất cỏ xung quanh, đến khi trời đổ mưa mới phát giác. Rõ ràng đây là ý đồ của Quỷ Vương muốn bọn họ nhanh chân đi vào căn nhà đây mà.

Mưa lạnh, nhiệt độ xuống thấp thất thường đến mức thở ra khói. Tạ Thành rùng mình, tay chân cóng đến phát run. Ánh mắt dao động không ngừng nhìn đến căn nhà, rất muốn đi vào trong trú mưa. Mặc kệ đó là ảo giác hay mưu kế của ma quỷ, rét lạnh đã đánh bay lý trí, anh liền nắm tay Lưu Vũ đi vào trong.

Cổng nhà không khóa, dễ dàng đi vào. Trong sân có ánh sáng mờ nhạt từ đèn sợi đốt trước hiên, đẩy cửa nhà đi vào, hơi ấm tỏa ra làm đầu óc người ta thư thái. Nhà trước không có bàn ghế, chỉ có bàn thờ nhỏ và một chiếc chỏng tre bên trái, đèn dầu và nến trên bàn thờ vàng rực ấm cúng. Tạ Thành liền ngồi xuống chỏng tự nhiên như nhà mình, còn phấn khởi gọi Lưu Vũ đến ngồi cùng.

Lưu Vũ đứng trước cửa nhíu mày quan sát xung quanh do thói quen, hắn miễn cưỡng đi vào ngồi cạnh Tạ Thành.

Tạ Thành nói: “Thật may, nếu không xuất hiện ngôi nhà này có lẽ chúng ta bị ướt đến phát sốt rồi”.

Bỗng Lưu Vũ sầm mặt nhìn về phía bàn thờ, vừa nãy rõ ràng bên trên trống trơn chỉ có bát hương, chớp mắt đã xuất hiện hai cái di ảnh khung đỏ quỷ dị. Hắn nghi ngờ đứng dậy đi đến xem rõ, Tạ Thành trước hay sau khi đi vào đều không để ý, thấy hành vi đột ngột của hắn anh cũng hiếu kỳ đi theo.

Sẽ không có chuyện gì nếu anh và hắn không tò mò. Tạ Thành biến sắc cả kinh nhìn vào bàn thờ: “Di ảnh… Hạ Nhu?! Chu Nhất?!”.

Lưu Vũ cau mày, hắn nhận ra hai người này, khi cứu Tạ Thành khỏi giấc mộng xuân hắn đã được chứng kiến quá khứ của anh, người con gái là người yêu cũ của anh, còn người con trai là bạn thân của anh.

Tạ Thành không tin mình nhìn nhầm, trở nên run rẩy: “Sao, sao di ảnh bọn họ lại xuất hiện ở đây…? Họ, họ đã chết rồi ư?!”.

Lưu Vũ trấn an: “Không phải đâu, đây là trò đùa của Quỷ Vương, em đừng tin”.

Di ảnh khá là cũ kỹ, tấm hình loang lổ đóm đen, vệt ố của vết cháy. Hai người trong ảnh trẻ trung, gương mặt rất hạnh phúc. Đứng gần mới thấy trên bàn thờ phủ một lớp bụi, trên di ảnh vương mạng nhện. Cứ như đã nhiều năm rồi không ai đến lau dọn.

Đột nhiên máu từ đâu đổ xuống phủ toàn bộ khung hình, lan ra bàn thờ. Nụ cười tươi tắn của hai người trong ảnh trở nên quái gở, cái miệng rộng toát đến tận mang tai, hốc mắt đen sì, con ngươi trắng dã.

Lưu Vũ vội kéo Tạ Thành ra xa, hắn ném bát hương vào hai di ảnh. Âm thanh vỡ vụn của kính thủy tinh và đồ sứ vang lên trong màn mưa, sau khi bụi hương dịu đi, hai di ảnh biến mất. Theo nhịp điệu cho bầu không khí, sấm sét đánh ngang trời ầm ầm lóe sáng. Cánh cửa nhà bị giông gió giật mạnh đóng sầm lại. Sau đó mọi thứ trở về ban đầu, chỉ có tiếng mưa bão và tiếng sấm thi thoảng đánh lên.

Thình thịch.

Tạ Thành ôm Lưu Vũ cứng nhắc, trán anh ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Yêu ma quỷ quái thành đàn đã không còn dọa được anh, một phát anh liền đem chúng nó chém như bổ củi. Vậy mà bây giờ lại bị những hình ảnh kinh dị và mọi âm thanh thình lình dọa cho mặt xám, tim đập.

Đây cũng là một loại tâm lý sao?

Lưu Vũ lau mồ hôi lạnh trên mặt anh, hắn đỡ anh ngồi xuống chỏng: “Không sao, hãy nghĩ rằng mọi chuyện đều do Quỷ Vương muốn chơi khăm chúng ta”.

Tạ Thành hít thở nặng nề: “Em sẽ cố gắng giữ bình tĩnh”.

Đang nói, mặt mũi Lưu Vũ trở nên biến sắc, hắn trợn mắt nhìn phía sau Tạ Thành. Vì anh không để ý nên hắn đã không hé môi nửa lời nào, ôm anh, để đầu anh vùi trong ngực mình.

Thứ làm hắn đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm sống lưng là một kẻ thân trần xanh lè không đầu đang đứng trên chỏng ngay phía sau lưng Tạ Thành. Trên tay nó đang cầm một cái đầu, khi nó giơ lên, tim hắn vô thức đập lỡ một nhịp.

“Lâm, Lâm Thi Đông…?”.

Nghe hắn lẩm bẩm không rõ đang nói gì, Tạ Thành ngước lên nhìn hắn: “Sao vậy anh Vũ?”.

Yết hầu trượt xuống, hắn liền vùi đầu anh vào ngực mình lần nữa, đánh trống lãng cười gượng vài cái. Không thể để anh thấy thứ đằng sau lưng được: “Không có gì đâu”.

“Lưu Vũ… Bao năm qua ngươi sống tốt nhỉ?”.