Những bong bóng trong suốt lơ lửng giữa chiều không gian màu đen, chúng vây quanh Lưu Vũ. Những ký ức của cuộc đời hắn, tốt đẹp đến cả tăm tối đều ở bên trong bong bóng. Dãy ngân hà lấp lánh muôn vì sao bay đến uốn lượn vòng quanh cơ thể Lưu Vũ. Tựa hồ hắn đang ở giữa vũ trụ, nơi không có bầu khí quyển, không phù hợp với điều kiện con người sinh sống. Có lẽ hắn đã chết rồi nên chẳng còn cảm nhận được sự ngạt thở bao phủ?
Bong bóng chợt nổ, những ký ức bay ra liền hòa chung lại với nhau thành làn khói lớn. Dãy ngân hà bắt đầu nở rộng cuốn lấy làn khói ký ức, nó giãn rộng đem Lưu Vũ cuốn vào, bao trùm cả không gian màu đen. Muôn sắc màu lóe sáng lấp lánh, hương hoa muôn loài thơm ngát tỏa khắp nơi.
Hai mắt giật nhẹ, Lưu Vũ mơ màng mở mắt. Gian phòng tối, ánh lửa sắc vàng từ nến hoa sen trên bàn thờ khẽ chiếu rọi, tượng phật lớn bằng vàng nghiêm trang, hương hoa cùng nhang lan tỏa. Trần nhà vẽ mây tiên cảnh là thứ đập vào mắt hắn đầu tiên.
Đây là đâu…?
Dây thần kinh trong đầu bỗng kéo căng, đầu óc đau nhức, não muốn vỡ tung. Hàng loạt thước phim tua nhanh lướt qua đầu hắn, Lưu Vũ bừng tỉnh bật ngồi dậy, mồ hôi ướt đẫm trán.
“Mình vẫn còn ở trong thế giới lời nguyền… Phải đi cứu người!”.
.
Những cây kim cắm chặt trên người Tạ Thành rất khó để gỡ ra, chắc là anh đau đớn lắn. Hắn đau xót nhìn anh, ngón tay chợt run khẽ chạm lên đầu mũi anh, đột nhiên giật hoảng rút tay lại.
Đã, đã tắt thở rồi…
Giữa lòng ngực trở nên nhức nhối, người bạn mà hắn rất thích thế mà đã ngưng thở rồi! Hắn không tin là Tạ Thành lại nhắm mắt xuôi tay như thế, chắc chắn vẫn còn cách giải cứu!
Bỗng hắn nhớ lại đoạn cuối trong ‘giấc mộng xuân’, Tạ Thành đã cầu cứu với hắn. Gương mặt đau khổ của anh lúc đó không thể nào khiến hắn quên được. Là điềm gì? Linh hồn anh đang cầu cứu sao?
Hắn nhắm mắt, cơ thể phát ra tia quang màu vàng nhàn nhạt. Ngay sau đó sấm sét trên bầu trời đêm xuyên qua tầng lớp mây đen đánh xuống ngọn núi Tịnh Tâm. Lưu Vũ như là nam châm hút điện từ, ngay lập tức ngọn sét bao bọc lấy hắn thành bong bóng sắc vàng lấp lánh.
Các mạch gân nổi lên cơ bắp, kéo dài trên cổ, hắn gầm lên như một con quái thú. Ngàn kim đâm chặt trên cơ thể Tạ Thành xuyên đất đang dần bị vỡ nát, các mảnh vụn kim loại bay lơ lửng.
Âm thanh nhỏ nhoi của kim loại rơi xuống đất, bong bóng bọc người hắn biến mất. Cơ thể Tạ Thành nhẹ bẫng, những lỗ thủng tròn li ti của vết thương như có một phép màu đem nó lành lại nhanh chống. Thể xác ngay lập tức trở về nguyên vẹn, Tạ Thành hiện tại thực sự giống như đang ngủ, nhưng anh không thể tỉnh lại.
Hắn bế anh ra khỏi trận pháp đặt xuống chỗ sạch sẽ. Hắn không biết Quỷ Vương đã làm gì Tạ Thành, câu hồn anh hay là gϊếŧ chết anh. Tạ Thành đã sử dụng hết mạng kê, theo lời Quỷ Vương từng nói với hắn tất cả những người tham gia lời nguyền khi sử dụng hết số đường gạch trong mạng kê có nghĩa là một khi chết sẽ chết thật sự, vĩnh viễn không có cơ hội gặp lại kể cả khi thoát khỏi lời nguyền.
Mím môi, Lưu Vũ hận không thể gϊếŧ chết tên Quỷ Vương ngay lần đầu gặp, con quái vật đó biến mất, thế giới lời nguyền sẽ được giải mã.
Bây giờ phải tìm cách để cứu Tạ Thành, có khả năng cao linh hồn anh đang bị Quỷ Vương giam giữ.
Lúc này hắn mới chú ý đến Hạ Hàn, thấy cậu chật vật lếch đến sắp chết thì cũng còn chút tình người mà ném qua cho cậu một lọ thuốc. Cậu mò mẫm nhặt lên mà uống, cơ thể lát sau liền hồi phục. Cổ họng muốn vỡ nát đã được lành lại.
Hạ Hàn trả lại hắn lọ thuốc: “Cảm ơn anh”. Rồi lấy trong túi ra tờ giấy: “Trong đây là những vật cần tìm đặt vào trận pháp để cứu anh Thành”.
Lưu Vũ nhận lấy, hắn nhíu mày khi đọc nội dung: “Bát đựng xương nàng đũa chéo ngang. Thìa canh múc máu tưới dĩa heo quay. Rượu cay thấm đẫm vải màu.
Nàng cười thích thú đem chôn dưới mồ”.
Đoạn thơ mang tính chắc đẫm máu, người đọc không nghe lọt, người nghe nó thoáng chốc rùng mình. Hắn mới nói: “Cần một cái bát, một đôi đũa, một đĩa thịt heo quay, một vò rượu”.
Hạ Hàn bổ sung: “Cần phải có thêm bát hương, nhang khói”.
Là đồ để cúng.
Tìm ra những món đồ này mất kha khá thời gian, nếu như nhiều người cùng tìm thì rất nhanh. Bây giờ cả nhóm lạc nhau, không biết mọi người ở đâu, tìm người để kiếm hộ mình chuyện này tốn kém hơn.
Lưu Vũ chợt nhớ đến khi trước từng tìm thấy cái bát bằng vàng, hình như Tạ Thành đang giữ. Hắn liền lấy tấm thẻ dự trữ trong túi đeo bên hông của anh ra, lật mặt sau tấm thẻ những bánh răng, khu dự trữ như màn hình nhỏ xuất hiện.
Hạ Hàn được mở mang tầm mắt món đồ độc lạ tưởng chừng chỉ có trong phim hay là trong game. Cậu kinh ngạc xem không chớp mắt: “Cái đó là gì vậy? Có thể chứa vô vạn đồ vật như vậy sao?”.
Hắn lạnh lùng đáp: “Thẻ lưu trữ”.
Dù hắn có cứu cậu nhưng người đàn ông này rất lạnh nhạt, khoảng cách vẫn xa vời, giống như một bức tường bằng điện chống kẻ nào vượt qua, hắn không muốn nhiều lời với cậu.
“Vậy à”.
Không gian chìm trong một màn tĩnh lặng, Hạ Hàn cũng biết điều mà ngậm mồm không hỏi nữa.
Tìm thấy cái bát bên trên hắn mới phát hiện bên cạnh còn có chiếc đĩa, mà trong tờ giấy bảo đĩa heo quay, nhưng lại không thịt heo. Vật cần tìm còn lại là đôi đũa, vò rượu, thịt heo quay và bát hương.
Cất lại vào thẻ lưu trữ, hắn giữ thẻ cho anh. Cõng Tạ Thành lên lưng: “Tôi và cậu chia nhau ra đi tìm những món đồ còn lại, trên đường đi gặp được ai thì bảo họ hỗ trợ”.
Khó khăn lắm mới gặp được người gan dạ lại mạnh nhất nhóm, Hạ Hàn không thể cứ thế mà đi một mình được, nhỡ đâu trên đường đi đυ.ng độ tên Quỷ Vương hoặc Tạ Anh điên cuồng kia coi như toi. Cậu xanh mặt: “Chúng, chúng ta đi cùng đi, tôi không có vũ khí nào để chống cự được mấy con quái vật khủng khϊếp kia đâu, đặc biệt là gã Quỷ Vương đó”.
Cứ ngỡ hắn sẽ lạnh lùng mà lườm cậu đuổi cậu đi nhanh, hắn thở dài chấp nhận: “Được thôi”.
Mặt trời hừng đông ló dạng, tia nắng loáng thoáng được một chút thì dần yếu ớt khi mây đen kịt vây lấy. Bầu trời âm u đã nuốt chửng ánh sáng mặt trời chiếu rọi nơi u minh. Tựa hồ công lý cùng hi vọng bị ác ma che giấu, con người đừng mong thấy được quang minh.
Nhiệt độ của buổi sáng và buổi tối không khác gì nhau, vẫn một màu lạnh lẽo. Nhưng được một cái ban ngày có phần đỡ sợ hãi những quái vật, yêu ma hơn ban đêm.
Lưu Vũ và Hạ Hàn đi đến khu nhà ăn, nơi này Bách Hổ và tiểu Vương từng chiến đấu với Tạ Anh. Khi đến đã không còn người đâu, mọi thứ hoang tàn đổ nát, nóc nhà bị thủng nhìn xuyên trời.
Hạ Hàn lôi đống đá đang đè lên một chiếc tủ gỗ, cậu nói: “Tôi quên hỏi nữa, từ khi chúng ta từ biệt ở ngôi nhà giữa đường đó anh đã bị đưa đến nơi nào vậy?”.
Lưu Vũ đáp: “Địa ngục”.
Hạ Hàn cả kinh xém thốt: “Cái gì? Địa, địa ngục?!”.
Đối với Lưu Vũ mà nói, ‘giấc mộng xuân’ mà Quỷ Vương nhét hắn vào còn kinh khủng hơn cả địa ngục. Đau đớn vô cùng, khổ sở đáng hận. Là hồi ức kinh khủng ám ảnh lấy hắn ngày xưa.
Hạ Hàn không biết cái địa ngục mà hắn trải qua ra sao, nghe mà rùng mình nên không hỏi tiếp vấn đề nữa, cậu nói: “Mà anh biết gì không? Cái cậu em trai Tạ Anh của anh Thành á, đang đối địch với chúng ta, anh nên cẩn thận nha, cậu ta không giống con người, cứ như là một con quỷ giả dạng thành cậu ta mà đi chém gϊếŧ”.
Hắn hiện tại chẳng quan tâm kẻ nào đáng sợ, tất cả yêu ma quỷ quái trong cái thế giới lời nguyền này như mấy con gián, bị đập chết rồi lại sinh ra nhiều thêm, kết quả vẫn bị đập cho chết. Tạ Anh bị vong hồn Mặc Quang nhập vào, hắn biết rồi sẽ có một ngày cậu ta sẽ hóa điên biến thành ác ma thật sự. Nếu mà gặp lại chắc chắn hắn sẽ chém Mặc Quang hồn phi phách tán, không có cơ hội chuyển kiếp.
Chỉ thấy hắn gật đầu, Hạ Hàn bây giờ cảm thấy người đàn ông này không còn đáng sợ như những ngày đầu gặp, sau khi hắn cứu cậu một mạng này, cậu liền mang lòng cảm kích. Rất muốn kết bạn với hắn, nhưng không rõ vấn đề nằm ở đâu, giữa cậu và hắn lại có vách ngăn kiên cố.
Hạ Hàn tiếp tục tìm kiếm đồ vật, lại nói: “Chỗ này không đổ nát tan tành đến vậy đâu, đêm qua Tạ Anh tấn công bọn tôi ở đây, may là có ông Bách cùng tiểu Vương câu giờ cứu tôi và anh Nghi, mà không biết bây giờ họ đang ở đâu, ổn không nữa. À đúng rồi, tiểu Vương bé cún của anh Thành ấy đột nhiên biến thành người, là nhờ cái giếng thần gì đó. Nếu mà đến được cái giếng thần đó tôi sẽ nhảy xuống và biến thành một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh như anh… Để bảo vệ anh Thành”.
Câu cuối giọng cậu trở nên nhỏ đi, ánh mắt buồn bã trộm nhìn Tạ Thành trên lưng hắn.
Lưu Vũ khó chịu nhất là ở cùng với người nói nhiều, Hạ Hàn này từ khi được hắn cứu, cậu trở nên nhiều lời, hay nói mấy câu linh tinh. Vừa nãy nghe câu cuối cùng, lại còn bắt gặp ánh mắt cậu đang lén nhìn Tạ Thành, hắn liền bực mình. Định mở miệng nói lại vài câu khó nghe cho cậu câm nín, không dám đến gần Tạ Thành nữa thì chợt khựng lại.
Hắn quên mất vì mình mà những người vô tội như Hạ Hàn bị cuốn vào thế giới lời nguyền.
Quỷ Vương từng bảo rằng, hắn ta chính là hắn, thế giới lời nguyền vì hắn mà xuất hiện, những ác ma, ác quỷ, những con quái vật quái thú kinh tởm vì hắn mà sinh ra. Hắn là một tên sát nhân kéo những người vô tội vào đường chết, hố sâu của địa ngục. Cho nên bây giờ tức giận với Hạ Hàn hay là giận dữ với những người khác vô cớ vì một số điều khiến mình không vui, thì có ích gì?
Chi bằng trở nên hòa đồng, tập trung tìm cách cứu Tạ Thành, sau đó cùng nhau đi cứu mọi người, tất cả hợp sức lại chiến đấu với Quỷ Vương, nắm được chìa khóa giải mã lời nguyền.
Loay hoay tìm vật, cõng Tạ Thành trên lưng có chút bất tiện, hắn đá đống đổ nát mà tìm kiếm.
Hai người chẳng thu hoạch được gì liền rời đi. Cả hai đi đến khu suối nước nóng Khiết.
Vừa bước chân vào cổng, Hạ Hàn cảm thấy có gì đó bất an, cơn gió lạnh tanh đột ngột lướt qua lưng khiến cậu rùng mình, rợn tóc gáy. Lưu Vũ đi phía trước đã vào bên trong, nhưng Hạ Hàn lại không vào được. Mặt cậu trở nên tái mét, trước mắt một lọn tóc dài đen ướt sũng nhỏ nước xuống đất từng giọt đều đặn như đã được sắp đặt sẵn, một người phụ nữ mặc đồ trắng lơ lửng.
“Á!”.
Cậu la lên, kỳ lạ thay Lưu Vũ không hề để ý đến, giống như hắn không nhìn thấy cậu cũng như không thể thấy ma nữ.
Phía sau nhùi tóc rối, hai con mắt đen xì sâu hoắm lộ ra, mặt mày trắng bệch nổi chi chít mạch máu. Hạ Hàn cố gắng bình tĩnh, nhưng chân không ngừng run. Cậu chấp tay, giọng trở nên khàn mà cầu xin: “Làm ơn tha cho tôi, tôi và cô không ân oán, tôi cũng không làm hại cô, làm ơn đừng gϊếŧ tôi”.
Đã từng bắt gặp những con quái vật đáng sợ, tại sao cậu lại đi sợ một con ma nữ chứ? Hay là vì nó đứng im chỉ nhìn cậu chòng chọc một cách đáng sợ, không như mấy con quái vật khác mà bổ nhào đến?
Chính vì sự im lặng mới đáng sợ hơn là xung đột, mấy con quái vật lao đến cậu liền vung dao chém chết, nhưng với ma nữ này cậu lại không thể.
“Đi theo tôi”.
Nói rồi cô ta quay lưng đi.
Hạ Hàn ngẩng mặt, bỗng ngơ người. Cảm nhận được ma nữ không làm hại đến mình, cậu liền mơ hồ mà đi theo lúc nào không hay.
Hiện vật của suối nước nóng Khiết đột nhiên thay đổi, xung quanh biến thành một khu rừng. Trời bỗng sập tối do chuyển mưa, gió lùa qua những tán cây tạo ra âm thanh, giai điệu u sầu như ai đó đang ca hát, nghe vô cùng bi thương.
Lá xào xạc rụng rơi ngang ánh nhìn, không biết đi theo ma nữ bao lâu mà chớp mắt chẳng còn thấy bóng dáng cô ta đâu nữa. Hạ Hàn lúc này mới giật mình hoàn hồn, thì phát hiện mình đang ở một nơi vô cùng xa lạ.
“Đây là đâu?”.
Trước mặt là tấc thang bằng đá năm bậc dẫn lên trên, nến trong ly đặt trên bậc thang gió thổi lung lay nhưng không bị tắt. Cổng màu đỏ loang màu cũ kỹ, Hạ Hàn bước lên, phía trước có một cái giếng.
“Giếng thần…?”.
___________
[Lời tác giả]
Tạ Thành cũng bị Quỷ Vương nhét vào ‘giấc mộng xuân’, phải chơi một trò chơi cùng hắn ta trong hồi ức. Liệu Lưu Vũ có cứu được anh không?