Âm thanh sóng biển vỗ nhẹ lên mặt cát, những tiếng cười đùa của nhiều người, mùi hương thịt nướng thoang thoảng trong chốc lát ngào ngạt phất lên.
“Bác sĩ… Lưu”.
Tạ Thành nằm ngủ dưới chiếc ô che nắng, làn da trắng chỉ mặc mỗi quần bơi. Anh mơ màng nhưng không thể thoát khỏi giấc mơ.
Hạ Nhu thân diện bộ bikini màu trắng, trông tinh khiết như bồ câu trắng. Trên tay cầm hai lon coca bước đến trước mặt Tạ Thành. Cô trèo lên người anh, đem hai lon coca lạnh mát vừa lấy ra trong thùng nước đá đem áp vào hai má Tạ Thành.
“Ưm…”. Tạ Thành nhíu mày thoát khỏi giấc mơ.
Vừa mở mắt ra, hai quả dưa lưới liền đập vào mặt.
"A!’. Tạ Thành đột ngột la lên.
“Em mà!”. Hạ Nhu đỏ mặt bịt miệng anh lại, vì tiếng la của anh làm mọi người xung quanh nhìn tới.
Anh nhìn quanh, nơi này là bãi biển, đầu óc mơ hồ mới nhớ do ngủ quên nên mơ thấy ác mộng ở nơi giếng thần trên núi Tịnh Tâm.
Bắt lấy tay Hạ Nhu đang cầm lon coca, anh thở phào: “Em đừng dọa anh như thế nữa nha”.
Thình thịch.
Gì vậy?
Tim đập sao?
Cả hai vẫn trong tư thế người trên kẻ dưới mà đơ người lặng thinh. Âm thanh của mọi người xung quanh dường như chôn vùi đằng sau hai đôi mắt đang nhìn nhau đắm đuối, tựa hồ đã chìm trong cảnh tượng lãng mạng của cả hai tạo ra.
Cặp ngực cô áp sát lên lòng ngực anh, lớp da thịt dày đặc vẫn có thể nghe tiếng tim đập của nhau.
Khuất ánh sáng, bóng của cây dù to đổ xuống. Tạ Thành hé môi, tay khẽ chạm vào mặt Hạ Nhu. Làn da mịn màng, đôi mắt to tròn chứa rất nhiều lời nói, cô nhích người lên. Cách khoảng sáng chỉ bằng hai viên cát, hai môi thiếu chút nữa là chạm vào nhau.
Da mặt Hạ Nhu nóng bừng, cô ngại ngùng trèo xuống người anh: “Chúng, chúng ta đi ăn thịt nướng thôi, tiểu Anh và anh Nhất đang đợi chúng ta”.
Dòng nước bọt nóng hỏi trượt xuống cổ họng, yết hầu nhấp nhô. Tạ Thành ngồi dậy day đầu lông mày: “Ừm”.
Hạ Nhu rời đi trước để lại hai lon coca cho anh, dường như cô bối rối nên tránh mặt anh đi trước.
Tạ Thành hít sâu rồi thở dài, dạ dày đau nhói, rắn nhỏ vốn dùng lưới bắt lại nằm im giờ đây ngẩng đầu muốn càn phá lưới mỏng và thoát ra ngoài.
Mặt anh đỏ lự, tự tát mình vài cái: “Tỉnh táo lên nào, sao lại có ý nghĩ đen tối với một người trong sáng như em ấy chứ?”.
“Tạ Thành à, ngươi đừng tự dối lòng hành hạ chính mình nữa, hãy cùng cô ta vui vẻ tận hưởng hoan lạc đi”.
Giật mình vì giọng nói của thứ đó kề sát bên tai.
Trong phút chốc anh đen mặt thì rắn nhỏ của anh cũng không còn hứng mà dần dịu xuống. Anh siết chặt lon coca đến khi nó bật nắp xì ga bọt cùng nước mới buông.
Món thịt xiên nướng cùng rau củ, Tạ Anh đưa qua cho Tạ Thành một cây: “Em ướp thịt đó, còn nướng thì anh Nhất, anh xem hợp khẩu vị không?”.
Bù lại tâm trạng tụt mót do cái bóng đen gây ra, ăn một xiên thịt có thể giúp đầu óc người ta thỏa mái.
Cắn một miếng hai mắt Tạ Thành sáng rực: “Ngon quá, hai người giỏi thật đấy”.
Tạ Anh cười tủm tỉm: “Quá khen ạ”.
Chu Nhất vừa nướng vừa lắc đầu: “Tôi thấy quá ngọt đấy, khẩu vị anh em các cậu thật kỳ lạ, tôi ăn thịt cứ tưởng ăn thạch rau câu đấy”.
Tạ Anh lườm anh ta mà bĩu môi: “Gì chứ? Thế anh đừng có ăn thêm nữa nha”.
Nãy giờ Hạ Nhu ăn rất ngon lành, biết Tạ Thành đang lén nhìn cô nhưng cô không tránh ánh mắt khi đã làm chuyện kỳ quặc cùng anh vừa nãy. Cô mỉm cười với anh.
Tạ Thành: “…”.
Hạ Nhu lấy một xiên đã để nguội đút cho Chu Nhất ăn: “Anh là người nướng mà không ăn thì tiếc lắm đó, thật sự món này rất ngon nha”.
Chu Nhất không ngần ngại há miệng ăn, trong một thoáng Tạ Thành nhìn thấy tai anh ta đỏ bừng thì liền nghiêng đầu tự thắc mắc.
“Ngon quá”. Chu Nhất cảm thán.
“Ngộ hé, lúc nãy chê đồ tôi ướp ngọt ăn không được sao giờ lại khen ngon rồi?”. Tạ Anh không ngừng bĩu môi.
Chu Nhất thu hồi biểu cảm hạnh phúc, anh ta trở lại cảm xúc như mọi ngày: “Đồ tôi nướng thì đương nhiên ngon rồi có liên quan gì đến cậu ướp hay không đâu”.
Cả hai người không ngừng đấu tranh khiến cả nhóm buồn cười không thôi. Chu Nhất thật ra tính tình đôi lúc rất trẻ con, cho nên một khi anh ta tức giận sẽ thành ra hài hước tạo cho mọi người bầu không khí náo nhiệt.
Ban ngày hòa mình vào hương vị của biển, ban đêm hòa mình với yên tĩnh sau một ngày chơi đùa mệt mỏi.
Nhóm bọn họ ở cùng tầng, đặc biệt chỉ thuê đúng hai phòng, tất cả đều là kế hoạch của Hạ Nhu. Tạ Anh và Chu Nhất cùng phòng, đương nhiên cô cùng Tạ Thành một phòng rồi. Nhưng cô cảm thấy đáng tiếc ở đây chính là một phòng có hai giường, cứ tưởng sau đêm nay cô và Tạ Thành sẽ chính thức công khai mối quan hệ. Tất cả ngay từ khi kế hoạch đề ra Chu Nhất chẳng mấy dễ chịu, anh ta nói không thích ngủ chung giường với ai hết cho nên một phòng nhất định phải hai giường.
Khách sạn Thanh Phi có một thức uống mang lại cảm giác sảng khoái, đánh tan đi mệt mỏi mang tên Thanh Thủy Lạc. Uống rồi mới biết không mệt mỏi thì cũng rã người, nhưng thực hư ra sao thì uống thử mới biết.
Nếu tách ra và dịch sẽ thành lạc trong dòng nước tinh khiết, nghe có chút lãng xẹt nhưng nước uống kỳ thực ngon, càng uống càng nghiện. Có vị của rượu, có hương của nước dừa, uống vào bụng sẽ có cảm giác bay bổng như nằm trên chiếc giường bằng mây rộng rãi, đầu óc ngay tức khắc chìm trong vui sướиɠ.
Gọi thêm mấy xuất, bốn người ngồi cùng bàn mới đó có hai người gục. Hạ Nhu hình như rất yếu khi đυ.ng đến đồ có cồn, sau đó là Tạ Anh, cậu ngủ gục trên bàn.
Hạ Nhu tựa đầu lên vai Tạ Thành ngủ thϊếp đi, lại còn nói mớ. Không biết có phải do rượu làm cơ thể anh nhạy cảm không mà khi tóc Hạ Nhu chạm trên vai anh cách một lớp vải tạo cảm giác ngứa ngáy. Anh lén nhìn qua, từ trên nhìn xuống hoàn toàn thấy được đường khe hai đồi núi rõ rệt không hề sai lệch đi đâu.
Trắng quá…
Nhận thức được thứ mình vừa suy nghĩ, Tạ Thành đỏ mặt. Anh nhẹ nhàng đặt cô qua ngồi cạnh Chu Nhất sau đó đứng dậy đi vệ sinh sẵn rửa mặt cho tỉnh.
“Cậu trông chừng em ấy một lát nha, tôi sẽ sớm quay lại”.
Chu Nhất gật đầu, sau đó Tạ Thành liền bỏ đi.
Hạ Nhu mơ màng tưởng Chu Nhất là Tạ Thành, cô ngã vào lòng anh ta, ôm lấy cánh tay săn chắc.
“Hưm, anh Thành à em thích anh biết bao nhiêu tại sao anh lại không nhận ra hả?”.
Chu Nhất là người tửu lượng vững nhất trong nhóm, khi nghe rõ ràng lời tỏ tình của Hạ Nhu, anh ta siết chặt nắm đấm, in hằn đường gân tức giận.
Có lẽ chẳng ai biết được anh ta rất thích Hạ Nhu, giấu giếm tình cảm đến giờ cũng là một kỳ tích. Từ lâu anh ta đã biết người mà Hạ Nhu thương thầm nhớ trộm là Tạ Thành. Chính bản thân mình chỉ biết mím môi ghen tị, nhưng cũng buông cảnh giác mất đi Hạ Nhu vì cô không đủ tự tin để tỏ tình với Tạ Thành. Vì thế anh ta đã chờ cơ hội để Hạ Nhu bên cạnh mình mãi mãi.
Nếu đêm nay Hạ Nhu cùng Tạ Thành một đêm tình mặn nồng, công khai tình yêu thì anh ta nhất định sẽ không để điều đó xảy ra. Phá hỏng kế hoạch lần này của Hạ Nhu là điều anh ta mong đợi.
“Hưm, anh Thành, sao anh không trả lời?”. Hạ Nhu liền đưa tay mò mẫm cơ ngực Chu Nhất.
“…”.
“Sao ngực anh hôm nay đàn hồi thế?”. Trong mơ màng, Hạ Nhu liền lần mò xuống đùi anh ta.
Chu Nhất hít sâu rồi chậm rãi thở, anh ta nhếch mép.
.
Nước lạnh tát vào mặt, cơn nóng bên trong Tạ Thành mới dần lắng xuống. Nhưng hình ảnh đường khe giữa hai ngọn đồi không ngưng hiện lên trong đầu anh, cùng lúc đó chuyện Hạ Nhu leo lên người anh ban sáng bỗng khiến tâm trí anh trở nên rối bời.
Là đàn ông khi bị phụ nữ đυ.ng chạm lại còn hở cơ thể đương nhiên không tránh khỏi bản năng vốn có.
Tạ Thành đỡ đầu chặt lưỡi, có lẽ đêm nay anh không vào phòng ngủ được rồi, sợ chính mình sẽ gây những chuyện tội lỗi với Hạ Nhu.
Trở ra ngoài, những người khách khác trong nhà ăn cũng rời đi, chỉ lưa thưa vài bàn còn người ngồi nhậu nói chuyện phiếm. Bàn ăn chỉ còn lại một mình Tạ Anh ngủ say, Chu Nhất và Hạ Nhu đã đi đâu đó.
Bước đến gọi cậu em trai dậy: “Ngủ thì vào phòng ngủ, cảm lạnh bây giờ”.
Tạ Anh mơ màng tỉnh giấc, vươn vai dụi mắt: “Anh vừa đi đâu vậy?”.
“Anh đi vệ sinh, mà tiểu Nhu và Chu Nhất đi đâu rồi?”.
“Chắc bọn họ đi hóng gió rồi, sau này em không uống Thanh Thủy Lạc nữa đâu, chống mặt quá”.
“Em về phòng ngủ đi, anh đi hút thuốc một chút”.
Tạ Anh nhìn điện thoại: “Vâng, anh nhớ về sớm nhé, mai mình còn phải khởi hành nữa đấy”.
“Ừm”.
Đi chùa cầu may xong đi biển xả căng thẳng, sau cùng là về quê ngoại của Hạ Nhu chơi. Cái này không nằm trong kế hoạch đề ra của nhóm, nhưng nghe nói muốn đến quê ngoại của Hạ Nhu người đầu tiên đồng ý lại là Chu Nhất. Sau khi bàn bạc, cả nhóm quyết định đi.
Khói thuốc dưới ánh trăng sáng nhẹ nhàng lất phất, gió ngoài khơi lùa vào thổi tung phần tóc mái đã dài của Tạ Thành. Tóc anh mới đó phần gáy đã dài chạm vai, cùng phần mái trước không liên kết với phần sau tạo ra một chú sói ranh mãnh.
“Một mình ngắm biển ngắm trăng, một mình cùng những băn khoăn trong đầu…”.
Tự dưng trong đầu Tạ Thành tự tạo ra câu thơ nghe rất lãng xẹt, anh phì cười.
Đúng thật là trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, thay vì nghĩ chuyện tương lai hay tình yêu thắm thiết tươi đẹp thì một mảng tăm tối hiện ra.
Cái bóng đen đeo bám anh đến thời điểm này vẫn không biết nó là thứ gì, nó từ đâu xuất hiện?
Hồi ức những gì nó nói với anh đại loại như đi làm nhiệm vụ gì đó, thoát khỏi thế giới lời nguyền, đồng đội đang chờ anh trở về. Nhiều khi nó đã làm anh hoài nghi cuộc sống hiện tại của anh. Không biết mình có đang tồn tại trên cõi đời này không? Đây là thực hay mơ?
Và, con người và ma quỷ lại sống chung và có thể giao tiếp với nhau?
Thoáng rùng mình khi nhớ lại hình ảnh kinh dị của cái bóng đen.
Bỗng anh sực nhớ một thứ, đặt điếu thuốc đang cháy lên hòn đá liền lấy điện thoại ra, gỡ ốp lưng. Anh lấy ra một tờ giấy khá cũ kỹ. Đây là tờ giấy anh nhặt được ở chỗ giếng thần.
Nội dung có nhiều điểm quái dị.
Vụ án gϊếŧ người giấu xác dưới giếng đã được giấu kín ngay trong Tịnh Tâm Tự.
Muốn tìm thấy xác thì phải phá bỏ lá bùa của một vị gọi là Bách đại sư.
Ai là người viết? Nhân chứng?
Nhìn chằm chằm tờ giấy, hình ảnh bác sĩ Lưu đột ngột xuất hiện ở thời điểm đó.
Bác sĩ Lưu là cái bóng đen đó?
Sao có thể chứ?
“Tạ Thành à!”.
Anh giật mình khi nghe ai đó mang giọng nói hốt hoảng gọi mình, dáo dác xung quanh thì chẳng thấy bóng dáng người nào.
“Nghe nhầm sao?”.
“Tạ Thành! Tỉnh lại đi! Cậu mau thoát khỏi ảo mộng này đi! Nhanh lên!”.
Giọng đàn âm trầm ấm hối thúc anh một cách gấp gáp, như thể sự nguy hiểm đang đến với anh và người này muốn đánh thức anh.
Ảo mộng? Anh đang ở thế giới ảo sao? Làm sao có thể chứ?
Tất cả mọi giác quan và cảm xúc anh đều cảm nhận được, tầm ảnh hưởng cộng tác anh rất lớn cho nên không thể nào bây giờ anh đang nằm mơ được.
Thình thịch.
Tim đột ngột nhói lên đập liên hồi, đầu óc như bị ngàn côn trùng càn phá trong não.
“Hưm… A”.
Đau đớn.
Tự Thành lăn ra cát co rúm người ôm đầu, từng đợt lông tóc dựng thẳng. Một dãy thước phim vô hình chỉ có anh mới nhìn thấy được đang bay lượn quanh anh. Dường như nó đang tìm khe hở trên cơ thể Tạ Thành để chui vào.
Phập!
“A A A!!!”.
Thước phim vô tâm không chút vị tha mà đâm thẳng vào đỉnh đầu anh.
Tạ Thành đau đớn hét thảm, hai mắt trợn trắng dã ướt đẫm dòng lệ, miệng không ngừng chảy dịch bọt.
Trước mắt anh dần mờ đi, cơn đau đã đánh ngất anh.
Ting ring…
Ting ring…
Ting ring…
Chuông báo thức vang lên in ỏi trên đầu nằm, nắng ban mai xuyên qua khung cửa, chim sẻ chào đón buổi sáng bằng những tiếng hót líu lo ngọt ngào.
Mồ hôi ướt đẫm trán, Tạ Thành mở choàng mắt. L*иg ngực phập phồng, anh thở hỗn hễn.
“Gì vậy chứ…?”.
Trần nhà lạ lẫm.
“Trần nhà trước mắt đâu phải ở khách sạn Thanh Phi. Nơi này là đâu…?”.
“Hưm, anh tỉnh rồi sao?”.
Tạ Thành giật mình: “?!”.
Hạ Nhu bên cạnh trên thân không mảnh vải che thể, sự quyến rũ như ngôi sao sáng lập tức khiến đối phương gục ngã. Cô chường lên người anh, áp mặt xuống lòng ngực anh mà nhắm mắt.
“Anh Thành để em ngủ thêm một chút nữa nhé”.
Chuyện gì đang diễn ra khi đầu óc tự hỏi thì nhìn lại bản thân mình cũng lõa sạch.
Anh và Hạ Nhu đã…
__________
[Lời tác giả]
Rốt cuộc anh và cô ấy đã làm gì cả đêm?
Anh Thành ơi, bác sĩ Lưu mà nghe được chắc buồn lắm á. 😃)