Chương 2: Anh sẽ khiến cô khóc lóc xin tha mạng

"Đây là nhà ăn, chứ không phải nhà vệ sinh để cô đi nặng."

Lâm Quỳ Chi nói rất lớn tiếng.

Mọi người xung quanh nghe được đều thầm cười.

“Cô!”

Hoàng Mao rất tức giận, cô cả ngu ngốc này không phải là người vừa nhìn thấy Cố Thần là tiếp cận bằng mọi giá sao, hôm nay tự nhiên lại nói chuyện thô lỗ như vậy.

Suy nghĩ lại, cô ta mỉm cười.

"Cô có đói bụng cũng không thể ăn bừa, leo lên cậu Cố không được nên quay ra chọn tên này, thật sự hạ thấp đẳng cấp của cậu Cố."

"Hay là cô cố ý tìm người chọc cho cậu Cố ghen lên?" Hoàng Mao cười lớn tiếng: "Vậy cô cũng nên tìm một người đàng hoàng chút đi!"

Anh chàng đẹp trai bên cạnh nghe vậy, cau mày nói: "Lâm Quỳ Chi, cho dù cậu có làm gì đi nữa tôi cũng sẽ không thích cậu, sao phải sa đoạ như vậy."

Hai tên điên này.

Trong lòng nghĩ như vây, cô liền nói ra.

“Lâm Quỳ Chi, cô nói cái gì?” Giọng Cố Thần tràn đầy lửa giận.

“Tôi nói, hai người là đồ điên.”

“Địa vị nhà họ Lâm như thế nào, địa vị nhà họ Cố ra sao, ai cho hai người lòng tin đó?”

Lâm Quỳ Chi nhìn Cố Thần: "Đàn ông mà cao dưới 1m8 thì có khác gì với một người gãy chân? Cậu có thấy mình tự luyến lắm không?"

(*) Raw : 普信男 - ngôn ngữ mạng Trung chỉ người đàn ông rất bình thường nhưng bản thân lại quá đỗi tự tin, như ảo tưởng về bản thân.

Mặc kệ sắc mặt Cố Thần đen như đáy nồi, Lâm Quỳ Chi lại nhìn về Hoàng Mao đang ngây ra như phỗng: “Gần đây nhà họ Cố có một dự án vì cái miệng rẻ tiền của cậu coi như sắp đi tong rồi, cậu cứ kiêu ngạo như vậy đi, có giúp nghĩ ra giải pháp cho nhà họ Cố được không?”

Nói xong cô lập tức gọi điện cho mẹ: “Mẹ ơi, mẹ hãy hủy bỏ dự án của nhà họ Cố đi.”

“Sao vậy con gái, tên nhóc Cố Thần kia lại bắt nạt con à?”

“Không phải mẹ, con không thích cậu ta từ lâu rồi.”

“Ôi trời con gái ngoan, cuối cùng con cũng tỉnh ngộ, mẹ vui quá. Giờ mẹ làm ngay đây, con học thật tốt nhé.”

“Vâng, con chào mẹ.”

Hoàng Mao muốn ngăn cũng không thể ngăn lại, sắc mặt cô ta tái mét nhìn Cố Thần: “Cậu Cố, tôi…”

Cố Thần tức giận đến mức không nói nên lời, cô gái này dám làm anh ta mất mặt trước nhiều người như vậy!

Anh ta hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Quỳ Chi, rồi quay người rời đi.

Lâm Quỳ Chi trợn mắt, ngồi xuống, thấy thức ăn trước mặt còn chưa đυ.ng tới, liền tức giận lùa một nửa vào bát Trì Dục.

“Ăn được thì cứ ăn, hay là cậu cùng phe với đám người Cố Thần cũng muốn chống lại tôi?”

“...Tôi không có.” Anh mím môi.

Nhìn thấy Trì Dục uống hết bát canh không sót một giọt, cô mới thấy dễ chịu hơn.

"Lâm Quỳ Chi đối xử hung dữ với Cố Thần như vậy, tôi sống mười mấy nồi bánh trưng mới thấy được."

"Bây giờ mới là bình thường đấy, tôi thấy cô ấy nói rất đúng. Cô ấy là cô cả nhà họ Lâm, nếu như nhà họ Cố muốn bám lấy cô ấy thì cũng rất chi là bình thường."

“Nói rất có lý!”

Trở lại phòng học, Lâm Quỳ Chi chọc vào lưng Trì Dục.

“Chúng ta nói chuyện một chút, cậu dạy kèm tôi được không?”

Trì Dục nhìn chằm chằm cô một lúc: “Thành tích của cô không cần phải dạy kèm.”

Ý, cô quên mất, nguyên chủ cũng giống cô, có thành tích học tập tốt.

“Nhưng môn vật lý của cô không tốt bằng tôi.”

Giọng điệu Lâm Quỳ Chi thay đổi: "Ý của cậu là gì, cậu nghĩ tôi không vượt qua cậu môn vật lý á?"

Trì Dục im lặng nhìn cô, nhìn chằm chằm lâu đến mức cô hơi bối rối, sau đó anh mới chậm rãi nói: “Tôi còn có việc làm thêm nên không có thời gian dạy cho cô.”

Cuộc sống của anh đã rất mệt mỏi, anh không có thời gian để đối phó với những ý xấu của Lâm Quỳ Chi: “Cậu nghỉ việc làm thêm đi, làm thầy dạy kèm cho tôi được không, tiền lương hai mươi nghìn đồng một tháng.”

Cô muốn cho nhiều hơn nhưng sợ Trì Dục không nhận.

Tại sao cô muốn làm như vậy?

Trì Dục muốn tìm ra sơ hở trên gương mặt cô, nhưng chỉ nhìn thấy đôi mắt hạnh tròn xoe đầy hy vọng, không còn thấy sự tàn ác ngu xuẩn rõ ràng như lúc trước nữa, giống như cô thật sự rất hy vọng anh sẽ dạy kèm cho cô.

“Tại sao lại là tôi?” Anh muốn biết lý do.

“Bởi vì cậu học giỏi vật lý đó.”

"Cậu đừng suy nghĩ nhiều, trước đây do tôi sai, tôi thật lòng xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ bắt nạt cậu nữa, cậu hãy tin tôi!"

Lâm Quỳ Chi giơ ngón tay xin thề, quan sát biểu cảm của anh thật kỹ.

Trong mắt Trì Dục hiện lên vẻ giễu cợt, anh chỉ thấy cô không bình thường.

Cô cả nhà học Lâm lại đi xin lỗi anh sao? Anh sợ mình nghe được thì sẽ chết đó.

Nhưng dù sao có việc dâng đến tận cửa sao lại không làm chứ, chỉ cần có thể kiếm tiền, cô muốn hành hạ anh thế nào cũng được, sớm muộn gì cũng sẽ có này anh trả cô tất cả mọi chuyện cô đã gây ra cho anh.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn kính cẩn đáp lại, đôi mắt lóe lên tia đen tối.

Ban đầu Lâm Quỳ Chi cũng ủ rũ, nhưng ngay khi anh đồng ý cô lập tức vui lên, tất nhiên cô biết những việc làm xấu xa trước đây của mình không thể dễ dàng làm sáng tỏ được, giờ cô chỉ muốn cố gắng hết sức đối xử Trì Dục thật tốt, biết đâu cô có thể cứu cơ thể này được toàn vẹn.

Suy cho cùng, lúc đầu hệ thống xuất hiện một lần rồi đến giờ không thấy xuất hiện nữa, nó nói rằng chỉ cần cô cố gắng cứu lấy cơ thể này được toàn vẹn, để có thể thay đổi kết cục nguyên chủ bị ném xuống biển nuôi cá mập, khi đó cô có thể về nhà với mười triệu đô la.

Vốn dĩ cô muốn để Trì Dục và em gái anh chuyển đến nhà cô, nhưng Trì Dục cảm thấy chắc chắn cô có âm mưu khó lường với em gái anh, vậy nên tốt hơn là sau này hãy tìm cơ hội khác.

Sau giờ học, Trì Dục ở lại lớp giải thích lại những câu vật lý sai cho cô.

"Đối với câu hỏi này, khi khung hình chữ U di chuyển sang phải, phía NQ tương đương với nguồn điện, tạo ra một suất điện động cảm ứng. Trong hình B, điện trở của BD là..."

Giọng nói trong trẻo của chàng trai trẻ nghe như gió xuân, câu trả lời rất chi tiết rõ ràng.

Lâm Quỳ Chi nhìn vào yết hầu của anh hơi chuyển động do nói chuyện, sau đó cô mới phát hiện một nốt ruồi son ở giữa yết hầu.

Muốn hôn…

Chát chát! Lâm Quỳ Chi lập tức tự tát mình, cô điên rồi! Cô đang nghĩ gì đó!

Ngay lúc này cậu thiếu niên lãnh đạm bên cạnh tỏ ra ngạc nhiên.

Cô… đang tự tát mình sao?

Trong đôi mắt đen láy của anh hiện lên một tia hoang mang khó phát hiện, Lâm Quỳ Chi đang chuộc lỗi về hành vi trước đây của mình sao?

Sau khi phát hiện ra mình đang nghĩ gì, Trì Dục không khỏi cười nhạo chính mình trí nhớ ngắn.

Cho nhiều người bao vây đánh anh trong khuôn viên trường để uy hϊếp anh không được vượt qua thành tích của Cố Thần trong kỳ thi; Hôm đó cũng giống như hôm nay, đột nhiên cô tỏ ra yêu thích anh, hôm sau lại ấn cây lau nhà lên mặt anh.

Anh vẫn còn nhớ ánh mắt cô gái nhìn từ trên cao xuống thờ ơ khinh thường, cô mang đôi giày cao gót đá mạnh vào đùi anh khiến anh cực kỳ đau đớn.

Sự bất thường của cô ngày hôm nay, là căn cứ cho thấy số phận của anh sẽ càng tồi tệ hơn mà thôi.

Có thể bị gì, đủ loại hành vi ngược đãi vô nhân đạo của đám con nhà giàu hiện lên trong đầu Trì Dục.

Anh đột nhiên trở nên rất hứng thú, Lâm Quỳ Chi càng độc ác thì việc trả thù sau này của anh càng sung sướиɠ.

Anh cố gắng hết sức để kìm nén tiếng cười sắp bật ra khỏi cổ họng, một ngày nào đó, chờ một ngày nào đó...

Anh sẽ bóp cổ Lâm Quỳ Chi thật chặt, khiến cô khóc lóc cầu xin tha mạng.

Lúc đó hãy xem khuôn mặt được nuông chiều mà trở nên độc ác ngu xuẩn kia sẽ xuất hiện biểu cảm vui vẻ ra sao, anh thật sự rất mong chờ, anh sắp không thể đợi thêm được nữa.

"Này, Trì Dục! Cậu đang cười nhạo tôi đấy à?"

Một giọng nói nhẹ nhàng cắt đứt suy nghĩ của anh.

Há, thật ngu ngốc.

Nhìn Lâm Quỳ Chi, khóe mắt anh hiện lên ý cười còn chưa vơi đi, nhuộm một chút ửng đỏ do kìm nén, trong mắt hiện lên đôi ánh sáng, sống động thơm ngát.

“Không dám.” Giọng nói khàn khàn vang lên rõ ràng trong phòng học trống vắng, theo tiếng kim đồng hồ điểm giờ gõ vào trái tim cô.

Cảm giác khô khốc từ đáy lòng dâng lên, cô đỏ mặt, vội vàng cúi đầu.

Rốt cuộc kẻ phản diện từ đâu chứ, rõ ràng là một nam yêu tinh mà!