Tống Nguyên mang đôi mắt thâm quầng đến nghĩa trang, khi bảo vệ ở cổng chào hỏi, hắn chỉ gật đầu nhẹ nhàng rồi mệt mỏi bước vào văn phòng.
Bảo vệ nhìn theo bóng lưng Tống Nguyên, lẩm bẩm: “Thanh niên vẫn nên kiềm chế một chút thì tốt hơn!”
Vừa bước vào khu vực văn phòng nghĩa trang, những tờ tiền giấy bay tứ tung và hương khói lan tỏa giống như thường ngày, nhưng hôm nay nghĩa trang dường như đông đúc hơn hẳn, có vẻ như một gia đình giàu có đang làm lễ.
“Đến đây, thắp hương cho ông nội các con, mong ông siêu thoát, không nhớ tiếc gì trần gian.” Giọng thiếu niên trong trẻo vang lên từ giữa đám đông, chuỗi hạt lưu ly trên cổ tay cậu ta kêu leng keng.
Cậu ta nghiêm túc nhìn những người thân của người đã khuất thắp hương bái lễ. Khi cậu ta liếc thấy Tống Nguyên đang bước tới, liền ra hiệu bằng khẩu hình miệng: “Đợi tôi một chút, sắp xong rồi.”
Tống Nguyên gật đầu, chỉ vào bên trong, ra hiệu sẽ chờ trong văn phòng.
Sau đó, hắn cúi đầu chào người chết đứng sau cậu thiếu niên để tỏ lòng tôn kính, rồi vội vàng đeo đồng xu đồng mà cậu thiếu niên tặng lên cổ, ngăn hồn ma đó tiến về phía mình.
Luôn là như vậy, một khi bị ma quỷ phát hiện hắn có thể nhìn thấy chúng, chúng sẽ không ngừng bám lấy hắn.
Cũng chính vì thường xuyên gặp phải những chuyện như vậy, Tống Nguyên mới quen biết cậu thiếu niên đạo sĩ đến từ núi Long Hổ nổi tiếng, Tiền Đa Đa. Tiền Đa Đa vốn không tên là Tiền Đa Đa, chỉ là sau khi trải nghiệm cuộc sống, hiểu được tầm quan trọng của tiền bạc, mới đổi tên thành như vậy.
Nói đơn giản là cậu ta muốn phát tài!
Mười mấy phút sau, Tiền Đa Đa cười rạng rỡ, cầm xấp phong bì dày bước vào, định chia sẻ thành quả buổi sáng với Tống Nguyên, nhưng vừa nhìn thấy Tống Nguyên liền kinh ngạc: “Cậu làm sao vậy, lại bị ma quỷ quấy rối à?”
Thậm chí cậu ta còn đưa tay chạm vào quầng thâm mắt của Tống Nguyên.
Tiền Đa Đa vốn chỉ đùa, biết rằng sau khi đưa đồng xu cho Tống Nguyên, gần như không có con ma nào có thể lại gần hắn. Nhưng khi thấy Tống Nguyên không phản bác, cậu ta lập tức hỏi: “Không lẽ thực sự bị ma quỷ quấy rối đấy chứ?”
Nói xong, cậu ta vỗ vai Tống Nguyên: “Không sao, có tôi ở đây, tôi sẽ giúp cậu xử lý.”
Tống Nguyên lắc đầu: “Không cần đâu.”
Hắn từ chối như vậy khiến Tiền Đa Đa ngạc nhiên: “Sao Tống thiếu gia của chúng ta lại đột nhiên thay đổi vậy, chẳng lẽ cậu đã hòa giải với mấy con ma đó rồi à?”
“Cậu nghĩ một người đã chia tay bỗng dưng đến tìm cậu là vì lý do gì?” Tống Nguyên nhìn vô định ra ngoài cửa sổ, nơi đó có một cô gái đang khóc nức nở bên hộp tro cốt của bạn trai. Ở nơi này hắn đã thấy quá nhiều cảnh chia ly vì cái chết, nên không còn lạ lẫm nữa.
Tiền Đa Đa bất ngờ vì sự chuyển hướng chủ đề đột ngột, đang nói chuyện ma quỷ, lại chuyển sang tình yêu là sao? Nhưng cậu ta vẫn kiên nhẫn trả lời: “Rất đơn giản, người đí còn thích cậu, muốn quay lại với cậu thôi. Sao thế? Bạn gái cũ của cậu tìm đến à? Bảo sao mắt thâm quầng như vậy, dù là gặp lại cũng phải chú ý sức khỏe chứ!”
Tống Nguyên không nói gì, trong lòng nghĩ: Không, là bạn trai cũ.
Tối hôm đó, Tống Nguyên dẫn cậu đạo sĩ tò mò về nhà mình, vừa bước vào đã thấy Bạch Tinh Lan, như một chú chó nhỏ chào đón chủ nhân lướt đến.
Bạch Tinh Lan sắp phát điên vì chán!
Từ khi Tống Nguyên đi làm, dì Lý cũng ra ngoài, Bạch Tinh Lan chỉ một mình lướt quanh căn nhà rộng lớn.
Cậu đã dùng cả ngày để thăm thú khắp biệt thự, nhưng nơi này thật nhàm chán, ngoài những tủ sách đầy ắp, chỉ còn những lá bùa rải rác khắp nơi. Điều này khiến Bạch Tinh Lan phải cẩn thận, sợ bị mấy lá bùa đó làm tổn thương.
Suốt cả ngày không có ai ở nhà, Bạch Tinh Lan không hấp thụ được dương khí, đói lả cả ngày. Chiều đến cậu vừa chán vừa đói, cậu nằm ngủ trên giường lớn của Tống Nguyên.
Ai ngờ sau khi chết cậu lại nhớ Tống Nguyên đến vậy, ngay cả trong giấc ngủ cũng mong Tống Nguyên mau về nhà.
Vậy nên khi Tống Nguyên về đến gần biệt thự, Bạch Tinh Lan lập tức tỉnh dậy, rồi bay nhanh ra đón.
Nhưng khi thấy cậu đạo sĩ đi cùng Tống Nguyên, cậu hoảng hốt, chẳng lẽ mình bị lộ, Tống Nguyên mời đạo sĩ về bắt mình sao?
Cậu cẩn thận trốn vào góc quan sát, thấy cậu đạo sĩ không có ác ý, hơn nữa không nhìn thấy mình, cậu mới yên tâm.
Ừm, đúng là một tên lừa đảo!
Tiền Đa Đa vừa vào nhà đã tìm dấu vết của phụ nữ, nhưng sau khi nhìn một lượt mà không thấy sợi tóc nào, cậu ta thất vọng hỏi Tống Nguyên: “Nhà cậu chẳng có gì thay đổi cả.”
“Hả? Sẽ có thay đổi gì chứ?” Tống Nguyên khó hiểu, nuôi một con ma nhỏ trong nhà cần chuẩn bị những thứ đặc biệt sao?
Khi Tống Nguyên đi thay đồ, Tiền Đa Đa đi khắp phòng. Cậu ta đã đến nhà Tống Nguyên không biết bao nhiêu lần, rất quen thuộc với nơi này.
Bạch Tinh La đi theo sau Tiền Đa Đa lẩm bẩm: “Đến nhà người ta còn đi lung tung, đúng là tên lừa đảo vô lễ!”
Thấy Tiền Đa Đa định mở cửa phòng ngủ, Bạch Tinh Lan kêu lên: “Phòng ngủ của người ta mà cũng dám vào! Đứng lại! Không được vào!”
Nhưng Tiền Đa Đa không nghe thấy tiếng của cậu, cứ tự nhiên mở cửa bước vào. Sau đó cậu ta liền lộ ra vẻ mặt bát quái—trên giường có hai chiếc chăn!
Một người đàn ông độc thân trong hoàn cảnh nào lại để hai chiếc chăn trên giường? Chắc chắn là trong nhà có phụ nữ!
Tống Nguyên thay đồ ngủ xong, không thấy Tiền Đa Đa đâu, hắn theo dấu vết tìm vào phòng ngủ, thấy cậu đạo sĩ đang cười tủm tỉm, mặc áo đạo sĩ mà vẻ mặt hơi da^ʍ tà: “Cậu ngủ một mình mà dùng tận hai chiếc chăn cơ à?”
Tống Nguyên cạn lời, tối qua bị Bạch Tinh Lan đá chăn suốt nên hắn nhờ dì Lý mua thêm một chiếc chăn mới. Hắn liếc nhìn Bạch Tinh Lan đang tức giận rồi nói: “Vì trong nhà có em bé thích đá chăn.”
Bạch Tinh Lan: ??? Trong nhà còn có người khác sao? Sao mình không biết?