Nói là tản bộ, thực tế là cô không biết phải làm gì với Trì Ẩm Đồng khi ở chung một phòng, hai người thật sự không thân thiết, luôn có gì đó không được tự nhiên.
Rõ ràng là cuối tuần, Quý Niệm Thanh không cần phải đi làm, cô có thể lựa chọn đi ra ngoài cùng Du Băng chơi một chuyến, nhưng lại gặp phải ngày mưa.
Vào ngày mưa, Quý Niệm Thanh cảm thấy hứng thú chơi đùa giảm đi một nửa.
Cô từ trong phòng ra ngoài, đi xuống cầu thang, đồng thời mở ô che mưa, chuẩn bị tản bộ trong khu vườn nhỏ.
Điều tuyệt vời nhất của căn biệt thự này có lẽ chính là khu vườn, khu vườn thuộc về chủ nhân của căn biệt thự, mua nhà ở rồi còn có một khu vườn rộng lớn như vậy, quả thật rất có lời.
Khu vườn có diện tích không nhỏ, bên trong trồng rất nhiều hoa cỏ: Hoa lan, bách hợp, thiết tuyến dương xỉ, lan lưỡi rồng..... Đều là những loại hoa thường thấy. Có thể là do đất trong vườn màu mỡ, những bông hoa này đều nở rất tươi tốt.
Quý Niệm Thanh cầm ô che mưa chậm rãi bước trong khu vườn, mưa bụi đánh vào ô tạo ra những âm thanh rất nhỏ, cơn mưa làm không khí trở nên trong lành.
Cô hít sâu một hơi, cảm nhận bầu không khí tươi mát xuyên qua phổi, vừa thở ra đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng đóng cửa lạch cạch. Cô xoay người lại, nhìn thấy một bóng người cao gầy đứng ở trước cửa. Một chiếc ô màu đen từ từ được mở ra.
Trì Ẩm Đông đang mở ô đi về phía Quý Niệm Thanh.
Quý Niệm Thanh nhìn Trì Ẩm Đông đi tới, trong lòng có điểm ngoài ý muốn. Cô không dừng bước, vẫn giữ nguyên tốc độ ban đầu.
Nhưng rõ ràng Trì Ẩm Đông đi nhanh hơn Quý Niệm Thanh rất nhiều. Đôi giày của Trì Ẩm Đông bị ướt sũng dẫm lên mặt đất tạo ra tiếng nước nhỏ.
Bất quá vài chục giây, Trì Ẩm Đông đã đi tới trước mặt cô, khi Trì Ẩm Đông tới gần, Quý Niệm Thanh liền cảm thấy một loại áp bức.
Trì Ẩm Đông ăn mặc rất giản dị, một chiếc quần jean rộng thùng thình và một chiếc áo sơ mi trắng, tóc đơn giản được buộc lên nhưng vẫn rất đẹp.
Trì Ẩm Đông chủ động mở lời: "Cùng nhau tản bộ không?"
Quý Niệm Thanh không biết tại sao Trì Ẩm Đông lại muốn cùng cô tản bộ, cô cảm thấy hai người cũng không thân thiết để có thể nói chuyện thoải mái.
Quý Niệm Thanh còn chưa trả lời, Trì Ẩm Đông lại nói tiếp: "Tôi muốn nói chuyện với cậu về hợp đồng của Trần tổng."
Nhắc đến Trần tổng, Quý Niệm Thanh đương nhiên vẫn có chút khó chịu trong lòng. Sự khó chịu này không chỉ đơn giản là vì Trì Ẩm Đông đã ký hợp đồng đó mà khó chịu hơn là vì cô không quản lý tốt cấp dưới của mình nên đã bỏ lỡ cơ hội.
Kỳ thật Quý Niệm Thanh biết Trì Ẩm Đông không tranh giành hợp đồng này, dù sao cũng là do Trần tổng chủ động tìm đến.
Cô có chút không cam lòng, nhưng ngoài mặt tỏ ra thờ ơ trả lời Trì Ẩm Đông: "Trần tổng có liên quan gì?"
"Chỉ là nói chuyện thôi."
Trì Ẩm Đông vừa nói vừa híp mắt cười với Quý Niệm Thanh, Trì Ẩm Đông rất ít cười như vậy, cho nên Quý Niệm Thanh cảm thấy có chút khác lạ, đột nhiên cảm thấy Trì Ẩm Đông cũng không phải là người khó ở chung.
Nhưng giây tiếp theo trong lòng lại đánh mất ý niệm này.
Loại ấn tượng cố hữu này rất khó bị dao động.
Ô quá lớn, hai người kỳ thật vẫn cách khá xa, vì thế Trì Ẩm Đông thu ô của mình lại, sau đó tới gần Quý Niệm Thanh một chút, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Khoảng cách hai người quá gần khiến Quý Niệm Thanh có chút không tự nhiên, nhưng Trì Ẩm Đông đã chui vào ô của cô.
Mặc dù chung một ô nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
So với Quý Niệm Thanh, Trì Ẩm Đông lại rất tự nhiên, cô nói với Quý Niệm Thanh: "Hợp đồng của Trần tổng rất lớn, bộ phận thực phẩm có một chuỗi cửa hàng mà chúng tôi không thể thực hiện, vì vậy tôi muốn cùng cậu hợp tác, cậu có muốn suy xét một chút không? Nếu không được thì nói tôi tìm người khác."
Trì Ẩm Đông nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng Quý Niệm Thanh biết điều này có ý nghĩa gì. Có nghĩa là Trì Ẩm Đông đang cố tình lấy lợi nhuận cho mình, chứ không phải cho người khác.
Trì Ẩm Đông cũng có lúc chia cho cô một bát canh? Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Quý Niệm Thanh.
Quý Niệm Thanh biết trên đời này không có chiếc bánh nào miễn phí, cho nên không buông lỏng cảnh giác, hỏi lại Trì Ẩm Đông: "Tại sao muốn hợp tác với tôi?"
Trì Ẩm Đông vẫn nở nụ cười, liếc mắt nhìn Quý Niệm Thanh, ánh mắt chuyển thành ánh sáng lấp lánh.
"Có một câu nói, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, đạo lý này hẳn là cậu hiểu, có thể giúp cậu kiếm tiền tôi không cần phải chia cho người khác, rốt cuộc chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận."
Quý Niệm Thanh ngoài mặt không nói gì, trong lòng bắt đầu mắng Trì Ẩm Đông.
Cái gì rốt cuộc không phải thâm cừu đại hận, rõ ràng chính là thâm cừu đại hận.
Lại cố tình vào thời điểm cô ghét Trì Ẩm Đông nhất để cho cô ăn kẹo.
Thật sự là không hiểu được trong đầu Quý Niệm Thanh đang nghĩ gì.
Trì Ẩm Đông thấy Quý Niệm Thanh có chút do dự, thông minh như Trì Ẩm Đông trong nháy mắt đã hiểu ra vấn đề, vì thế cô chỉ có thể thuyết phục Quý Niệm Thanh: "Tôi nói hợp tác là thật sự hợp tác, không có nửa điểm lừa dối, tôi luôn phân rõ ranh giới giữa công và tư, sẽ không lừa cậu, không cần phải đề phòng."
Quý Niệm Thanh có chút không tin, lại lần nữa nhìn Trì Ẩm Đông liếc mắt một cái, phát hiện biểu tình của Trì Ẩm Đông rất nghiêm túc, không giống như là nói giỡn.
"Cậu nói thật?"
"Chắc chắn rồi."
"Để tôi xem xét một chút."
Trì Ẩm Đông gật đầu, nói: "Trả lời cho tôi trước 12 giờ đêm nay."
Hai người thảo luận xong việc này thì đã dạo quanh khu vườn một vòng, Trì Ẩm Đông nhìn những bông hoa, trộm liếc Quý Niệm Thanh một cái, chuyển đề tài: "Bánh bắp sáng nay ngon không?"
Quý Niệm Thanh cho rằng đề tài đã kết thúc, không nghĩ tới Trì Ẩm Đông hôm nay nói nhiều như vậy.
"Khá ngon, làm sao vậy?"
"Tôi làm đấy."
Nghe thấy lời này Quý Niệm Thanh có chút khó chịu trong lòng, cô đã ăn bánh bắp do Trì Ẩm Đông làm còn khen bánh ăn rất ngon.
Quý Niệm Thanh hận không thể đem lời nói vừa rồi thu hồi lại.
Nhưng rốt cuộc cô cũng đã ăn bánh của người ta làm, tục ngữ có câu bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Quý Niệm Thanh đành phải lúng túng nói: "Vậy kỹ năng nấu nướng của cậu cũng không tệ."
Quý Niệm Thanh bình tĩnh suy nghĩ, cô không muốn khen Trì Ẩm Đông, mặc dù hương vị bánh bắp thực sự khá ngon.
Trì Ẩm Đông nghe thấy lời khen của Quý Niệm Thanh dường như có thêm hứng thú, liền chủ động nói: "Lần sau cũng có thể làm làm cho cậu ăn, tôi còn món khác."
Quý Niệm Thanh thừa dịp Trì Ẩm Đông không chú ý kéo kéo khóe miệng nghĩ thầm ai muốn ăn đồ của Trì Ẩm Đông cậu làm, đừng tưởng rằng cùng nhau hợp tác một hợp đồng liền có thể trở thành bằng hữu.
Quý Niệm Thanh từ chối, lấy dì Lý làm lá chắn: "Nếu cậu làm, dì Lý sẽ không có việc để làm, cậu đã cướp mất bát cơm của tôi, cũng đừng cướp bát cơm của dì Lý."
Quý Niệm Thanh từ chối còn không quên mang theo một tia trào phúng, quả nhiên là phong cách của Quý Niệm Thanh.
Trì Ẩm Đông lại không tức giận chút nào, bước chân đang tản bộ thoáng dừng lại.
"Vậy còn đi dạo không? Không đi nữa thì chúng ta trở về ăn cơm."