Nói xong lời này cô rời khỏi bàn ăn, đến sô pha bên kia ngồi xuống, đặt laptop ở trên đùi, ngón tay thon dài lại bắt đầu gõ liên tục.
Trì Ẩm Đông lại làm việc......
Quý Niệm Thanh trong lòng kinh ngạc, nhiều đồ ăn như vậy, người này liền chỉ ăn một ít?
Nghĩ lại, trong lòng Quý Niệm Thanh đột nhiên thắt lại. Cũng đúng, hôm nay Trì Ẩm Đông ký được hợp đồng lớn như vậy, khẳng định hiện tại rất bận rộn, làm gì có tâm trí ăn cơm.
Nhớ tới Trần tổng, Quý Niệm Thanh cũng không ăn nhiều. Nhưng so với Trì Ẩm Đông ăn nhiều hơn một chút. Cô buông đũa, nói với dì Lý: "Dì, con cũng ăn xong rồi."
"Sao hai người các con lại ăn ít như vậy....."
Quý Niệm Thanh nhìn về phía dì Lý xin lỗi: "Đồ ăn rất ngon, nhưng bình thường con ăn rất ít."
Cô nhìn thoáng qua Trì Ẩm Đông, Trì Ẩm Đông vẫn ngồi trên ghế sô pha, giữ nguyên tư thế của mình.
Quý Niệm Thanh đứng dậy, đi đến bên cạnh thấy Trì Ẩm Đông đang sử dụng Wechat để trả lời tin nhắn, có vẻ như đang trả lời rất nhiều người.
Ngón tay nhỏ dài trắng nõn liên tục gõ bàn phím, hoàn toàn tập trung vào công việc.
Quý Niệm Thanh đứng bên cạnh Trì Ẩm Đông, cảm thấy mình giống như một người vô hình.
Vì thế cô đơn giản ngồi xuống bên cạnh, khi cô ngồi xuống chiếc sô pha mềm mại, Trì Ẩm Đông cảm nhận được một sự thay đổi nhỏ, lúc này mới nhận ra sự tồn tại của Quý Niệm Thanh.
Trì Ẩm Đông tạm thời dừng công việc của mình, nhìn cô nói: "Cậu có việc muốn nói với tôi đúng không?"
Quý Niệm Thanh trong lòng kinh ngạc, Trì Ẩm Đông vẫn là một người giỏi giả vờ. Nếu không có việc gì mình sẽ chủ động tìm cậu ta sao?
Vì thế cô đi thẳng vào vấn đề nói: "Cậu mới ký hợp đồng cùng Trần tổng?"
Trì Ẩm Đông điềm tĩnh trả lời, "Đúng vậy."
"Anh ta là khách hàng của công ty tôi."
"Cái này tôi không rõ, là anh ta chủ động tìm đến chúng tôi để ký hợp đồng. Hợp đồng rất lớn, vì vậy tôi không có lý do gì để từ chối."
Quý Niệm Thanh tức giận đến mức muốn hộc máu, cô không nói gì, ánh mắt sắc bén hung hăng như muốn moi tròng mắt của Trì Ẩm Đông.
Trì Ẩm Đông bị Quý Niệm Thanh nhìn chằm chằm như vậy cũng không sợ hãi, ngược lại cười cười, nói: "Cậu nghĩ là tôi cướp hợp đồng của cậu?"
"Đúng vậy."
"Không sao, không phải hợp đồng của tôi cũng là của cậu, rốt cuộc......" Trì Ẩm Đông cố tình hạ thấp giọng, "Rốt cuộc chúng ta đã kết hôn, đúng không?"
Quý Niệm Thanh không nghĩ tới Trì Ẩm Đông nói như vậy, thật ra cũng không sai, dù sao cũng đã kết hôn, tài sản của họ đều là tài sản chung. Nhưng căn bản cô không muốn coi Trì Ẩm Đông như người trong nhà.
Quý Niệm Thanh lạnh nhạt nói: "Tôi muốn ly hôn."
Trì Ẩm Đông hoàn toàn không thèm để ý bộ dáng của cô, ngược lại là nhướng mày, "Chúng ta vẫn chưa ly hôn, về mặt pháp lý cậu vẫn là..... Vợ của tôi."
Quý Niệm Thanh cơ hồ buột miệng thốt ra: "Ai là vợ cậu??? Cậu nằm mơ đi, nếu muốn làm chồng thì cũng phải là tôi, cậu mới là vợ." Nói xong lời này mới phát hiện có điểm không ổn, Quý Niệm Thanh vội sửa lại lời: "Hơn nữa, cậu đừng nghĩ tới những chuyện này, dù sao chúng ta cũng không thích nhau."
Trì Ẩm Đông đặt chiếc laptop trên đùi sang một bên, nhưng sau đó đặt nó xuống sô pha, nghiêng người đối diện Quý Niệm Thanh.
Quý Niệm Thanh sửng sốt, nhìn Trì Ẩm Đông với vẻ mặt kỳ lạ, Trì Ẩm Đông không né tránh ánh mắt của cô, ngược lại nói: "Sao cậu biết tôi không thích cậu?"
Quý Niệm Thanh nhìn vào đôi mắt trong veo của Trì Ẩm Đông, thấy được bộ dáng của mình.
Cô lúng túng trong vài giây, sau đó nhìn thẳng vào Trì Ẩm Đông nói với giọng châm chọc: "Cái gì, không phải là cậu thích tôi chứ. Cậu thích cũng thật nhiều người, Bách Giới, Tiêu Uế, hiện tại lại là tôi?"
Quý Niệm Thanh không có ấn tượng với Tiêu Uế, chỉ nhớ rõ khi còn học đại học hai người ở bên nhau khoảng một tuần, sau đó người nọ liền đến với Trì Ẩm Đồng.
Trì Ẩm Đông cũng không vì Quý Niệm Thanh trào phúng mà thay đổi cảm xúc, cô vẫn luôn bình tĩnh, giữ khoảng cách với Quý Niệm Thanh.
Không biết là phụ họa hay vẫn là đánh trả, Trì Ẩm Đông trả lời: "Đúng vậy, tôi đều thích, không thể sao?"
Quý Niệm Thanh không còn lời nào để nói.
Cô đã quên Trì Ẩm Đông không phải người bình thường, đẳng cấp không giống nhau, muốn cùng Trì Ẩm Đông phân cao thấp thì người thua chính là mình.
"Có thể, đó là tự do của cậu, nhưng tôi sẽ không thích cậu."
Trì Ẩm Đông khóe miệng cong lên một nụ cười, nụ cười ấy thật thuần khiết, không có chút giả dối nào.
"Cậu hiểu tôi sao?"
Quý Niệm Thanh dựa vào trên sô pha, khóe miệng cong lên, nói: "Tôi hiểu cậu làm gì? Thật điên rồ?"
"Cậu không hiểu tôi, như thế nào cậu biết sẽ không thích tôi?"
Quý Niệm Thanh có chút tức giận, đứng dậy định đi, không quên nói lại: "Tôi và cậu nói chuyện không thông, tôi hiểu, cậu chính là muốn cùng tôi đối đầu. Đúng rồi, đừng yêu tôi, không kết quả."
Trì Ẩm Đông giống như không hề bị những lời nói của Quý Niệm Thanh làm tổn thương, cô chậm rãi chỉnh lại quần áo, ý cười càng đậm hơn, tựa hồ tâm tình rất tốt, vẫy vẫy tay với Quý Niệm Thanh, cười nói: "Nhìn dáng vẻ là cậu sắp phải đi rồi? Đi cẩn thận."