Chương 9: Nhìn cái gì mà nhìn

Ngày hôm sau, Liễu Ngư hiếm khi dậy muộn.

Lúc y ra khỏi phòng, Quan lão thái thái và Tùng Xuân Hoa đã ở nhà bếp thu xếp cơm sáng.

Y theo bản năng nhìn một vòng quanh viện, thấy Tùng Xuân Hoa thò đầu ra từ nhà bếp cười nói: “Thanh Sơn đi đốn củi rồi, con mau rửa mặt rồi chuẩn bị ăn cơm.”

Khóe môi Liễu Ngư giật giật, không nói gì, rời bước đến bên cạnh giếng.

Có lẽ do đêm qua nâng cánh tay thời gian dài, lúc này Liễu Ngư xách nước lên từ dưới giếng cảm thấy cánh tay đau nhức.

Lý Thanh Sơn khiêng củi vào sân, thấy Liễu Ngư cố sức cật lực, vội ném bó củi xuống chạy tới hỗ trợ, “Để ta!”

Liễu Ngư nghiêng đầu nhìn hắn, mím môi, đưa dây buộc thùng cho hắn.

Lý Thanh Sơn kéo nước lên, Liễu Ngư múc hai gáo đổ vào thau gỗ, rửa mặt, toàn thân bỗng chốc thoải mái hơn hẳn, mặt mày cũng rạng rỡ hơn.

Nhưng quay đầu thấy Lý Thanh Sơn vẫn ngồi xổm bên cạnh giếng, ngơ ngác nhìn y.

Liễu Ngư nắm chặt khăn trong tay, “Huynh… sao còn ở đây?”

“À.” Lý Thanh Sơn đứng bật dậy, trọng tâm không vững suýt té ngã, hắn cười ngây ngô gãi gáy che giấu xấu hổ.

Chờ hắn xoay người đi nhặt chỗ củi ban nãy ném xuống, Liễu Ngư không nhịn được nở nụ cười.

Cơm sáng xong, Lý Thanh Sơn muốn đi xới đất, đất là năm mẫu mà Liễu Ngư được thôn Đào Nguyên chia cho.

Năm mẫu đất này hiện tại không tính là ruộng, chỉ là đất hoang, nếu muốn trồng được hoa màu cần cần cù cày cấy nhiều năm mới được.

Đại bá cùng hai đường ca của Lý Thanh Sơn đi theo hỗ trợ, Lý đại bá xới được một lúc, thở dài, “Đất này muốn trồng cần dưỡng chút thời gian, nên trồng gì mới tốt đây?”

Huyện Vân Thủy này nhà bình thường muốn dưỡng đất sẽ trồng đậu nành hoặc cải dầu, hiện tại thời tiết không phù hợp, tới mùa thu hoạch sẽ không chịu nổi thời tiết khắc nghiệt của mùa đông.

“Trồng lúa mạch đi, dưỡng được bao nhiêu thì dưỡng, năm sau thu lúa mạch mang đi đổi hạt giống đậu nành rồi lại trồng.”

Tóm lại sẽ không có ngày nhàn.

Lý đại bá nghe ra hắn đã có ý tưởng, trong lòng có chút an ủi, sắp xếp cho Lý Thanh Giang và Lý Thanh Sơn một tổ, Lý Thanh Hà và mình một tổ, tổ trước cày ruộng, tổ sau xới tơi.

Làm chưa được bao lâu, Lý Thanh Hà lật đật chạy tới cầu xin ca ca của mình là Lý Thanh Giang đổi tổ.

Lý Thanh Sơn đã đoán được nguyên nhân ở đây, không khỏi buồn cười.

Lý Thanh Hà đỡ thuổng bĩu môi, “Ông nội ngứa mắt đệ, đệ làm gì cũng sai.”

Sau đó, hắn lui về phía sau hai bước, huých Lý Thanh Sơn một cái, làm mặt quỷ hỏi: “Thanh Sơn, tân hôn thế nào ~~~”

Lý Thanh Sơn nhớ tới trước khi ra cửa phu lang cẩn thận rót đầy túi nước, chuẩn bị khăn các kiểu cho mình, trong lòng ấm áp, trái cổ lăn vài vòng. Nhưng hắn quyết định sẽ không khoe khoang chuyện của mình với phu lang, tùy tay nắm một hòn đất ném vào người Lý Thanh Hà, “Mau đi làm việc!”

Lý Thanh Hà ghét bỏ lắc mình.

Bên kia Liễu Ngư bởi vì hôm nay dậy muộn nên lúc đến bờ sông với Lý Nhạc Dung đã trở thành đối tượng cho mọi người chú ý.

Liễu Ngư không có gì sợ, tìm bãi đất trống ngồi xổm giặt đồ.

Lý Thanh Sơn năm nay mười chín, xem như đúng độ cưới gả, là người có diện mạo xuất sắc nhất thôn Đào Nguyên, nói các cô nương và tiểu ca nhi chưa gả trong thôn đều có thiện cảm với hắn cũng không quá.

Nay hắn cuối cùng cũng cưới vợ, nhóm đại cô nương và tiểu ca nhi không khỏi tò mò người hắn cưới trông như thế nào. Vậy nên lúc này ai nấy đều như có như không nhìn Liễu Ngư.

Lý Nhạc Dung phủi tay vốc nước hắt lại, nói: “Nhìn cái gì mà nhìn!”