Chương 28: Liệu có là hoa trong gương, trăng trong nước

Một câu gợi lại ký ức mới qua không lâu của Liễu Ngư, y có chút quẫn bách, nhìn Quan lão thái thái lắp bắp nói: “Vẫn… vẫn ổn ạ.”

Quan lão thái thái phì cười, lấy quạt hương bồ điểm chóp mũi y, “Con đó……”

“Thế ta hỏi con, con cảm thấy Thanh Sơn là người thế nào?”

“Hắn……” Liễu Ngư nghĩ ngợi một hồi, cắn môi, đáp: “Hắn là người tốt!”

Lần này đổi lại Quan lão thái thái cười không khép được miệng.

Liễu Ngư nói tiếp: “Con thật sự cảm thấy con người hắn rất tốt.”

Liễu Ngư ngồi dậy khẳng định, “Hắn lương thiện, hiếu thuận, cẩn thận.”

“Thế hắn đối đãi với con ra sao?” Quan lão thái thái lại hỏi.

“Ừm…” Liễu Ngư suy tư trong giây lát, một năm một mười đáp: “Hắn chưa bao giờ quát mắng con, tiền đều cho con quản.”

Liễu Ngư nhớ tới hôm đánh nhau với Trần gia, đôi mắt sáng rực, không xác định nói: “Hắn che chở cho con?”

Quan lão thái thái cười hòa ái, “Trong mắt Thanh Sơn có con.”

Lòng Liễu Ngư trĩu nặng, cúi đầu moi chiếu.

“Còn con, con nghĩ thế nào?” Quan lão thái thái thăm dò.

Liễu Ngư chần chờ, “Con… con cũng không biết.”

Hồi còn nhỏ y được chứng kiến cuộc hôn nhân bất hạnh của nương, cũng gặp qua một số tiểu ca nhi có quan hệ tốt, sau khi thành thân ở nhà trai phải hèn mọn hầu hạ mà sống.

Khi đó y đã nghĩ đời này y không muốn thành thân, nhưng ông trời không chiều lòng người, cuối cùng y vẫn phải gả cho người.

Ban đầu lựa chọn gả cho Lý Thanh Sơn đơn giản là vì có chỗ ở. Sau khi cưới, y hết lòng phụng dưỡng là vì sợ Lý Thanh Sơn có thái độ không tốt với bà nội.

Song, mọi tưởng tượng trước khi thành thân đều không xảy ra, Lý Thanh Sơn đối xử với y rất tốt, trái lại khiến y không biết phải làm sao.

Quan lão thái thái phe phẩy chiếc quạt hương bồ: “Con còn nhỏ, sau này sẽ suy nghĩ cẩn thận.”

“Chỉ có một chuyện, con tuyệt đối không được phong bế cái tâm của mình, có gì cũng tự cắn răng chịu đựng.”

Liễu Ngư nở nụ cười, gật đầu.

Trong lòng lại nghĩ, chút tình ý không quan trọng ấy rốt cuộc có thể duy trì bao lâu?

Làm người nên duy trì tỉnh táo, bảo vệ trái tim mình mới có thể tránh cho kết quả chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.

……

Kéo đá nghiền kê ba ngày, cuối cùng cũng coi như xong.

Nhân dịp hôm nay có gió, bọn họ sàng lọc hạt lép để cất hạt mẩy vào bao tải.

Hạt lép cũng sẽ được thu về, nó có thể làm lót gối đầu, chỉ cần rửa sạch phơi khô là có thể mang ra chợ bán, đều không thể lãng phí.

Chín mẫu đất, Lý Thanh Sơn đếm bao tải, tính toán sản lượng có đến hai nghìn cân hạt kê. Nhưng từ hạt kê phải xát ra gạo kê mới có thể ăn, tương đương mới loại đi khoảng 800 cân vỏ chấu, còn lại chỉ được 1200 cân lương thực.

Ngu Triều thu thuế cứ 20 cân nộp 1 cân, tính ra bọn họ phải nộp 100 cân. Ngoài ra nửa mẫu bông và nửa mẫu sợi gai, bông mỗi mẫu nộp thuế bốn lạng, gai mỗi mẫu nộp thế ba lạng.

Tính thì tính vậy, tất cả còn phải chờ thôn trưởng tới cửa từng nhà, mang cân lớn tới cân, ghi biên lai, ấn dấu tay, mới có thể khiêng lương thực đến huyện nha nộp thuế.

Trước mắt bận việc nhiều ngày cũng coi như có thể nghỉ ngơi một chút.

Cùng ngày Tùng Xuân Hoa bắt gϊếŧ một con gà đẻ ít trứng, lại trộm lấy chút hạt kê mới thu hoạch về nhà giã, nghiền thành bột, làm thành bánh bột kê dán lên thành chảo sắt hầm gà.

Thịt gà mềm tươi, mùi thịt cùng mùi tương hòa quyện, canh hầm đậm đà. Bánh hạt kê giòn rụm, cắn một miếng hương thơm tỏa ra bốn phía, chấm thêm chút canh gà, hương vị hoàn toàn khác biệt, bánh mềm hơn, cũng thơm hơn. Tóm lại, hương vị cực kỳ phong phú.

Người một nhà ăn bữa kê mới cực kỳ thỏa mãn, Tùng Xuân Hoa còn chưa đã thèm, dũng cảm nói: “Chờ nộp thuế xong, chúng ta lại làm một bữa ăn cho đã đời!”

Hiện tại chưa dám vì sợ ảnh hưởng đến thuế, ăn chút lương thực mới cũng phải lén lút.

Lý Thanh Sơn và Liễu Ngư nghe vậy nhìn nhau cười, đúng là nụ cười hạnh phúc của vụ mùa.

--------------------