Lý Thanh Sơn đánh nhau vừa hung dữ vừa tàn nhẫn, một mình đối phó với ba hán tử của Trần gia cũng không rơi xuống thế hạ phong.
Hà thị vẫn bị Tùng Xuân Hoa đè ở dưới thân, ba nàng dâu của Trần gia chưa thấy Lý Thanh Sơn đánh nhau liều mạng như vậy bao giờ nên bị dọa choáng váng.
Đợi bọn họ hoàn hồn, không ai còn lòng dạ bận tâm đến Hà thị, đều muốn xông lên giúp nam nhân nhà mình.
Liễu Ngư thấy bọn họ muốn đi bắt Lý Thanh Sơn, theo bản năng giơ tay túm tóc một người.
Nhà Lý đại bá nhận được tin nhanh chóng chạy tới.
Lý đại bá đi xem lão Trần đang ôm đùi, Lý Thanh Giang và Lý Thanh Hà đi giúp Lý Thanh Sơn, đại bá nương Lưu Quế Anh túm tóc nàng dâu của Trần Đại quăng người ngã trên đất, “Độc phụ, ngươi dám bắt nạt người nhà của ta phải không!”
Đại tẩu Lâm thị và nhị tẩu Đồng ca nhi là người nóng tính, mỗi người kéo một kẻ mà đánh.
Thành thử Liễu Ngư tự dưng rảnh rỗi, Lý Nhạc Dung chạy tới giúp y sửa sang lại xiêm y đầu tóc, vội hỏi: “Liễu Ngư ca ca, ca không sao chứ?”
Liễu Ngư ngơ ngác đứng đó, chờ phản ứng lại lập tức đi xem Quan lão thái thái, Quan lão thái thái ngồi một chỗ vẫy tay với y, ý bảo bà không sao.
Liễu Ngư thở phào nhẹ nhõm một hơi, đợi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, y hung hăng đá Hà thị mấy cước, phát tiết lửa giận trong lòng.
Người trong thôn thấy chuyện càng nháo càng lớn, chạy nhanh tới can ngăn.
Dần dà, trò khôi hài cuối cùng cũng dừng lại.
Nam nhân Trần gia đều bị đánh cho mặt mũi bầm dập, Trần Đại bị gãy một chiếc răng, các nữ nhân tóc tai tán loạn ôm nam nhân nhà mình gào khóc.
Hà thị khóc như chết cha chết mẹ, “Gϊếŧ người rồi, gϊếŧ người rồi, nhà chúng ta sắp bị người ta đánh chết rồi……”
“Ngươi còn dám gào mồm?” Lưu Quế Anh quát lớn.
Hà thị lại bắt đầu la lối khóc lóc, “Ta liều mạng với ngươi!”
Mọi người vội vàng kéo hai người ra.
“Đủ rồi!” Thôn trưởng Ngô Chính Thuận gầm lên một tiếng, “Hà thị, chuyện này vốn là ngươi sai trước.”
Trên đường tới đây ông đã nghe người ta kể lại những gì xảy ra, Hà thị thật sự quá vô lý, bị đánh rất đáng.
Ngô Chính Thuận ngồi xổm xem xét vết thương của lão Trần, cũng may Lý Thanh Sơn là người hiểu lý lẽ, dùng mặt trái của liềm, vết cắt không sâu, không có gì đáng ngại, ông nói: “Đánh cũng đánh rồi, cơn tức cũng xả xong rồi đi, chuyện này coi như thôi, đều là người cùng thôn, đánh nhau còn ra thể thống gì nữa.”
Hà thị nghe vậy, “Sao có thể? Thôn trưởng ông nhìn xem, người nhà ta đều bị đánh thành cái dạng gì rồi! Đề tiền, người Lý gia phải đền tiền!”
“Đủ rồi!” Lão Trần quát một tiếng, cha Thanh Sơn lúc còn sống từng mời ông ta uống rượu, chớp mắt đây thôi hai nhà lại đánh nhau, ông ta hổ thẹn nói với thôn trưởng: “Chuyện này nhà ta sai trước, ta không sao, không cần đền tiền.”
Thôn trưởng ngược lại nhìn Lý Thanh Sơn, ra hiệu cho hắn tỏ thái độ.
Lý Thanh Sơn nhìn nương cùng phu lang nhà mình, thấy bọn họ không hề hấn gì mới xây xẩm mặt mày nói với người của Trần gia: “Cút! Đừng ở trong đất nhà ta!”
……
Kịch hay chấm dứt tại đây, ngoài nhà Lý đại bá, người xem náo nhiệt và người can ngăn đều tản đi. Dẫu sao thu hoạch vụ mùa mới là quan trọng nhất.
Nương và bà nội đều có nhóm đại bá nương và a tẩu trấn an.
Lý Thanh Sơn dựng một bó kê, đỡ Liễu Ngư dậy, bảo y ngồi lên trên, hỏi: “Em không sao chứ?”
Thật ra hắn có chút ảo não, Liễu Ngư mới gả vào chưa lâu đã gặp chuyện như vậy, cũng không biết dáng vẻ hung ác vừa rồi của hắn có dọa y không.