Hà thị cậy nhà mình nhiều người, ngoài đứa con nhỏ không biết cố gắng, trong nhà có bốn nam nhân đều có thể ra ngoài làm việc kiếm tiền, các nữ nhân ở nhà cũng có thể dệt vải trợ cấp gia đình, ngày tháng sẽ dần dần tốt lên.
Vậy nên, mấy năm qua Hà thị luôn hếch cằm nhìn đời.
Tùng Xuân Hoa tức đau gan, bắt lấy cái tay cầm liềm của bà ta, kéo bà ta một cái lảo đảo, tay chỉ vào đám kê trên đất hỏi, “Vừa rồi ta tận mắt nhìn thấy ngươi cắt kê nhà ta, ở đây vẫn còn số kê bị ngươi cắt!”
“Ngươi nói cắt là cắt à?” Hà thị dùng sức tránh thoát khỏi Tùng Xuân Hoa, sống chết không thừa nhận.
Tùng Xuân Hoa càng thêm tức, “Chẳng lẽ ta lại vu oan cho ngươi?”
Hà thị hừ một tiếng khinh thường, “Vậy thì chưa chắc, một quả phụ nuôi con như ngươi, nghèo kiết xác có chuyện gì mà không làm được.”
Nhìn từ mặt ngoài thân thể Tùng Xuân Hoa khỏe mạnh, giọng cũng lớn, trên thực tế là người có tính tình mềm mại, không am hiểu khẩu chiến giữa mấy thôn phụ, huống chi đối tượng còn là người lưu manh vô lại như Hà thị.
Tùng Xuân Hoa tức giận phát run, Liễu Ngư giúp bà nhuận khí.
Quan lão thái thái nói: “Trần gia, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy.”
Hà thị vừa nghe thấy Quan lão thái thái nói chuyện liền nhớ tới vụ bị cự hôn, bà ta chửi bậy: “Bà già bất tử không biết xấu hổ, đi theo cháu mình gả tới hộ ngoại lai, bà thì tính là cái thứ gì, cũng dám quản đến trên đầu lão nương sao?”
Lời này thật sự khó nghe, Liễu Ngư nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn Hà thị, mãi không nói được một lời thô tục.
Hà thị càng thêm đắc ý, nghĩ thầm Lý gia cũng chỉ đến thế là cùng, ai cũng là bánh bao mềm. Nhìn xem bà ta bên này, ba con trai và ba con dâu, cộng thêm nam nhân của bà ta, đều có thân thể khoẻ mạnh.
Lại nhìn ba kẻ yếu đuối của Lý gia, cho dù tính cả Lý Thanh Sơn có thể làm gì, lá gan bà ta lớn thêm, cảm thấy chẳng có gì phải sợ, miệng lưỡi càng không sạch sẽ, “Nhà ngươi đúng là Ngũ Độc thập toàn, ngươi khắc phu, cưới nàng dâu không cha nương, ai biết về sau có thể khắc con trai ngươi hay không?”
Thế này thì Tùng Xuân Hoa không nhịn nổi nữa, bà lao tới, dùng sức đυ.ng Hà thị ngã chỏng vó, sau đó thuận thế cưỡi trên người bà ta cho vài cái bạt tai, “Ngươi nói ai đấy? Ngươi nói ai đấy?”
Chuyện xảy ra quá nhanh, người có mặt đều không kịp phản ứng.
Hà thị gào lên một tiếng, “Các ngươi đều chết hết sao?”
Bấy giờ ba nàng dâu của bà ta mới hoàn hồn, cuống quít muốn tiến lên bắt lấy Tùng Xuân Hoa.
Quan lão thái thái và Liễu Ngư vội vàng ngăn cản, tình cảnh nhất thời loạn cào cào.
Lý Thanh Sơn kéo xe đẩy trở về, từ xa nhìn thấy hai đầu bờ ruộng có người đứng liền biết không ổn.
Hắn ném xe đẩy tay chạy như bay đến thì thấy một màn khiến hắn huyết khí dâng trào ——nương hắn bị người ta kéo tóc, phu lang hắn vì che chở cho bà nội mà bị hai tức phụ của Trần gia liên tục xô đẩy, mấy nam nhân của Trần gia chỉ đứng một bên nhìn.
Lý Thanh Sơn tức đỏ mắt, với lấy hai cái liềm vọt lên.
“Thanh Sơn, Thanh Sơn, ngươi… Ngươi nghe bá bá nói……”
Lý Thanh Sơn thấy nương và phu lang bị người ta bắt nạt, lúc này sắp điên rồi, nào còn quản được bá bá với không bá bá cái gì, một liềm xuống thấy máu.
Sau đó đạp cho ba nàng dâu của Trần gia mỗi người một cước, sau khi kéo người ra, nhìn thấy thảm trạng của nương, phu lang và Quan lão thái thái, hắn lập tức xoay người bắt lấy cổ áo Trần Đại đấm hắn ta một quyền, “Ngươi có biết quản người nhà mình không!”
Trần Nhị Trần Tam dĩ nhiên không thể nhìn Trần Đại bị đánh, đều bổ nhào tới.
Hán tử đánh nhau khác với đám phụ nhân ta véo ngươi một cái, ngươi nắm tóc ta giựt một cái, nam nhân đánh nhau quyền đấm cước đá nện vào người phát ra những tiếng trầm đυ.c, nghe thôi đã thấy đau.