Chương 22: Làm chuyện xấu bị bắt tại trận

Phương Nam phần nhiều là thóc, đi xát là gạo.

Thanh Châu lại toàn hạt kê và ngô.

Tuy cây nông nghiệp không giống nhau, nhưng cách thu hoạch lại như nhau, tay trái Liễu Ngư cầm thân kê, tay phải cầm liềm, đồng tác nhanh nhẹn dứt khoát, chẳng mấy chốc mà được một đống.

Vừa nhìn là biết người quen làm việc nhà nông.

Lý Thanh Sơn thấy y không hé răng vùi đầu vào làm, hắn có chút đau lòng, thầm hạ quyết tâm, năm sau sẽ không để phu lang và nương phải làm việc nặng.

Mười mẫu của Lý gia liền nhau, hàng xóm bên trái chính là của Trần gia bị Liễu Ngư từ chối hôn sự.

Hà thị nói chuyện tuy không xuôi tai, nhưng năm rồi bọn họ không thù không oán, đều là người cùng thôn, hai nhà gặp nhau vẫn có thể chào một tiếng.

Năm nay, từ sau khi Trần gia cầu hôn thất bại, Hà thị nhiều lần liên tiếp nói xấu sau lưng, nói bậy trước mặt Liễu Ngư.

Hai nhà dĩ nhiên không thèm nói chuyện với nhau, Lý Thanh Sơn nhìn thấy Trần gia xuống ruộng, bèn bảo Liễu Ngư tới đầu khác, cách người nhà này xa chút, miễn cho lại nghe thấy mấy lời bẩn tai.

Hà thị chỉ hận không thể bắn con mắt hình viên đạn tới thân người ta, trong lòng bà ta cực kỳ khó chịu, nhưng vì họ Lý là họ lớn ở thôn Đào Nguyên, Lý Thanh Sơn lại không phải kẻ dễ bắt nạt, bà ta rất sợ Lý Thanh Sơn nổi giận đánh con trai bảo bối của bà ta thừa sống thiếu chết.

Cho nên cả ngày chỉ dám cằn nhằn càu nhàu, chỉ cây dâu mắng cây hòe, không dám nói lời không hay về Lý gia người ta.

Gặt được khoảng hơn ba mẫu kê. Để phòng trời mưa, cũng để phòng người trộm, số hạt kê thu được đều phải kéo về nhà.

Lý Thanh Sơn về nhà lấy xe đẩy tay tới, Quan lão thái thái, Tùng Xuân Hoa và Liễu Ngư ôm những bó kê đã buộc sẵn lên bờ ruộng.

Gần kết thúc công việc, nhà ai đi ngang qua cũng phải trêu ghẹo đôi câu, “Nhị thẩm, phu lang của Thanh Sơn huynh đệ nhà ta tốt quá đi? Ta thấy vụ này thu hoạch của thẩm nhiều hơn trước rồi.”

“Còn không phải sao!” Tùng Xuân Hoa cười không khép được miệng, cũng không phải vì có thêm người hỗ trợ làm việc, mà là trong nhà có thêm người khiến mọi thứ trở nên có hy vọng, “Trước kia chỉ có hai mẫu tử chúng ta làm việc, hiện tại nhà có thêm người, thêm náo nhiệt, làm việc càng thêm nhanh.”

Người nọ cười nói: “Người một nhà đồng tâm hiệp lực, ngày tháng sẽ càng tốt hơn thôi.”

“Chờ phu lang của Thanh Sơn huynh đệ sinh thêm mấy tên tiểu tử béo ú, ngài chờ hưởng phúc được rồi!”

Tùng Xuân Hoa cười ha hả, Hà thị càng thêm ngứa mắt!

Với thân thể mỏng như tờ giấy của tiểu ca nhi kia, có thể sinh được tiểu tử gì!

Nghe được tiếng nói chuyện rôm rả bên này, cộng thêm liên tiếp mấy ngày có người tới đặt sương sáo của Lý gia, bà ta không chịu được nữa, đến chỗ ruộng kê của Lý gia chưa kịp thu hoạch, chỗ hai nhà gần sát nhau, giơ lưỡi liềm chém xuống.

Ba người của Lý gia bận việc không phát hiện, Hà thị nghĩ thầm chỗ kê này ở sau cùng, bà ta cắt mấy cụm, Lý gia chắc chắn không phát hiện, liền đánh bạo khua liềm thêm vài nhát.

Tùng Xuân Hoa xoay người đúng lúc thấy một màn như vậy, bà lập tức ném bó kê trong ngực, gào thét chạy đến trước mặt Hà thị, “Trần gia, ngươi làm gì?”

Hà thị làm chuyện xấu, không kịp đề phòng bị bắt tại trận, trong lòng chột dạ, “Ta… Ta……”

“Ta cắt kê không được sao!” Đầu óc bà ta xoay chuyển thật nhanh, lập tức suy nghĩ cẩn thận, nơi này ngoài người của Lý gia, không ai thấy là bà ta cắt, bà ta liều chết không nhận, Lý gia có thể làm gì bà ta?

Tùng Xuân Hoa căm tức, “Ngươi mở to mắt nhìn xem, ngươi hiện tại đang đứng trong đất nhà ai?”

Hà thị cứng cổ đáp, “Ta không chú ý đứng sai chỗ không được à?”

Đoạn, bà ta cười hừ một tiếng, “Làm như ai thèm vào chỗ lương thực ấy của nhà ngươi không bằng?”