Xé một miếng bánh mỏng, kẹp với thịt cá tra hoặc thịt tôm, nhét vào trong miệng, giòn giòn chua ngọt, ăn với cơm nữa là phải biết. Lý Thanh Hà uống một ngụm rượu, quay đầu cười nói với Lý Thanh Sơn: “Ngày mai ta giúp huynh làm việc tiếp, huynh lại đãi ta ăn đi!”
Dứt lời liền bị phu lang Đồng ca nhi nhà mình hung hăng nhéo tai, “Uống ít thôi!”
Lý Thanh Hà bĩu môi, bắt đầu lý luận với phu lang của hắn, hai người tuy đối chọi gay gắt, nhưng tình cảm cực tốt. Lý Thanh Sơn yên lặng quay đầu nhìn phu lang nhà mình, cũng không biết đến khi nào Liễu Ngư mới có thể tình cảm với hắn như vậy.
Cà tím và sương sáo vừa mềm vừa thơm, cải trắng tẩm mỡ heo dậy mùi, cần nước luộc vừa chín tới giòn tươi ngon miệng giải ngấy, ngay đến Điềm tỷ nhi kén ăn hôm nay cũng ăn không ngẩng được đầu.
Lâm thị rất vui, khen không dứt miệng, “Nhà ta lẽ nào tới thêm một Thần Bếp!”
Đại bá nương Lưu Quế Anh cười tít mắt, mối hôn sự này do bà lo liệu, hiện tại thấy Liễu Ngư hiền huệ quản gia như vậy liền biết mình không nhìn nhầm người, vội tới trước mặt Quan lão thái thái khen Liễu Ngư một hồi, “Tính tình Ngư ca nhi tốt thật, lại khéo tay nữa, cưới đứa nhỏ này về đúng là nhà ta có phúc!”
Quan lão thái thái cười hiền từ, Liễu Ngư là bà nhìn từ nhỏ đến lớn, cực kỳ hiểu đứa nhỏ này, Liễu Ngư mặt ngoài dịu ngoan, nội tâm lại cô quạnh.
Trước kia bà luôn lo lắng, ngày nào đó bà quy thiên rồi Liễu Ngư lẻ loi một mình thì phải làm sao bây giờ, hiện tại nhìn đứa trẻ đã có người nhà, còn may mắn gặp được những người thật lòng đối đãi, đáy lòng bà được an ủi rất nhiều, hy vọng Liễu Ngư có thể sớm ngày mở lòng đón nhận.
Người một nhà vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới biển, mãi đến khi Điềm tỷ nhi không chịu nổi ngủ gà ngủ gật mới chịu tan cuộc.
Tắm xong, thời tiết khá nóng.
Lý Thanh Sơn để tóc ướt đi lấy khế ước hôm nay thôn trưởng giúp hắn viết đưa cho Liễu Ngư.
Quan lão thái thái là nương tử tú tài nên nhận được vài chữ, Liễu Ngư thừa hưởng sở học của bà, cũng biết được đôi chút. Đợi thấy rõ chủ hộ trên khế ước, Liễu Ngư có chút kinh ngạc, “Là tên của ta?”
Tại Ngu Triều nếu không phải tình huống đặc thù ( chạy nạn, cô nhi quả phụ, không có nam đinh ) phàm là hán tử tròn mười lăm trở lên sẽ được nhận ruộng, nữ tử và tiểu ca nhi không được nhận ruộng. Tên trên khế ước, ấn theo luật pháp viết tên ai sẽ là của người đó. Đặc biệt đối với nữ tử và tiểu ca nhi, có được một phần tài sản riêng là một phần bảo đảm cực kỳ quý giá.
Lý Thanh Sơn gật đầu, cười nói, “Đây vốn là đất chia cho ngươi, đương nhiên phải viết tên ngươi rồi.”
Liễu Ngư nhìn thật lâu rồi đứng dậy gấp khế ước cất vào cái tráp chỗ bàn trang điểm. Tráp này là Lý Thanh Sơn chuyên môn đặt mua để đón dâu, mới tinh, có khóa. Lần đầu tiên Liễu Ngư thấy đã muốn dùng nó để đựng vật quý giá, đựng tiền dĩ nhiên là thích hợp nhất, chỉ là không biết đến khi nào mới có thể dùng được.
Liễu Ngư khép tráp xoay người, trực tiếp đυ.ng vào l*иg ngực săn chắc của Lý Thanh Sơn, cũng không biết người này tới phía sau y từ khi nào.
Dạo gần đây Lý Thanh Sơn hình như bá đạo hơn nhiều, hắn vây Liễu Ngư trong ngực mình và trước bàn không thể nhúc nhích.
Liễu Ngư mất tự nhiên cúi đầu.
Lý Thanh Sơn khẽ hít hương tóc của Liễu Ngư, cổ họng khô khốc, rõ ràng phu lang và hắn đều dùng bồ kết như nhau, nhưng hắn luôn cảm thấy trên người phu lang thơm hơn hắn.
Hắn đổi từ ngửi sang hôn, hôn dọc từ mái tóc đến gò má, lưu luyến ở gương mặt cùng nách tai, cuối cùng chuyển qua đôi môi đỏ, mổ liên tiếp mấy ngụm cho đỡ thèm, sau đó uốn gối nhìn thẳng vào mắt Liễu Ngư cười hỏi: “Hôm nay có gì không thoải mái không?”